Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1286: Di niệm ẩn tàn hồn

Ý niệm thiên đạo Huyền Hoàng truyền đến không quá rõ ràng, nhưng Lý Bình Thánh Hoàng đã hiểu đại khái ý hắn muốn biểu đạt.
“Chức vị Đại thiên tôn...”
“Có thể sẽ mất liên hệ với ta?”
Lý Bình cau mày, không khỏi rơi vào trầm tư.
“Mấy ngàn năm đều không có Huyền Hoàng Đại thiên tôn mới nhậm chức, cố tình lại ở thời điểm này... Rốt cuộc sẽ là ai?” Thánh Hoàng ngửi thấy mùi âm mưu. Hiện giờ Thánh Hoàng chỉ có thể giám sát một phần nhỏ Huyền Hoàng giới, tuyệt đại đa số khu vực đều nằm trong vùng mù. Từng khuôn mặt nhanh chóng lướt qua trong đầu nhưng lại không thể toả định đối tượng đáng nghi ngờ.
“Tuy nói từ trên lý luận, người có thể thông qua khảo nghiệm Đại thiên tôn hẳn sẽ đứng về bên phía ta, cùng nhau đối mặt với Truyền Pháp. Nhưng mà...”
Thánh Hoàng vừa trấn an thiên đạo Huyền Hoàng, mắt vừa lộ ra vẻ quả quyết: “Xem ra kế hoạch cần đẩy lên sớm rồi.”
“Chỉ cần ép Truyền Pháp ra lúc dị biến tinh hải đến là được.”
Một luồng tinh quang từ trong Thánh Hoàng tọa bay ra.
Máy móc chuẩn bị chiến đấu thật lâu của Thánh triều Đại Khải bắt đầu nhanh chóng hoạt động.
Tôn Nhị Lang đang tiến hành khảo nghiệm cuối cùng đối với năng lực phòng hộ của khôi lỗi thánh quân nhận được chiếu lệnh của Thánh Hoàng có phần ngoài ý muốn. Nhưng nhìn khôi lỗi bày bố chi chít khắp nơi, liếc mắt không nhìn thấy cuối trong sân thí nghiệm, rất nhanh đã trở nên phấn chấn và không kịp chờ đợi.
“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Là thời điểm để Vạn Tiên Minh mục nát hiểu biết về quân đội tinh nhuệ của Thánh triều vĩ đại rồi!”
Đang muốn rời khỏi nơi này, xử lý nhiệm vụ quan trọng xuất chinh. Tôn Nhị Lang lại như nhớ ra gì đó, lách mình đi vào trong lòng đất nơi sâu nhất sân thí nghiệm.
Lực địa mạch mãnh liệt ngưng đặc như thực chất. Giống như bị một loại cự lực nào đó không ngừng đập, ép, màu vàng đất vốn có bây giờ đã biến thành đỏ thẫm như dung nham. Dòng chảy địa mạch gào thét, đập vào một viên đá cứng màu đen ở trung tâm.
Mặc cho lực địa mạch tàn phá bừa bãi thế nào, đá cứng trước sau vẫn sừng sững bất động. Thậm chí mỗi lần địa mạch đỏ thẫm đánh ra đều làm cho quang trạch trên thân đá cứng càng thêm lóng lánh.
Mà phía trên đá cứng màu đen, một chùm tinh quang từ trong vòng xoáy tinh không không ngừng xoay tròn vẩy xuống, thẳng tắp chiếu xạ tại trên thân đá cứng.
Viên đá màu đen dưới sự chiếu rọi của tinh quang lại hệt như biết hô hấp. Theo không ngừng nuốt nhả, từng điểm tinh quang bị hút vào trong đó.
Xảo Công cư sĩ đang ở giữa không trung cách đó không xa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đá cứng màu đen trong dị cảnh như thế. Đồng thời dường như còn đang không ngừng tính toán gì đó, khống chế, điều phối tỉ lệ lực lượng giữa địa mạch đưa vào và tinh quang.
“Xảo Công tiền bối, đại chiến có thể sẽ bắt đầu sớm. Thiên Dương tiền bối hắn...”
Xảo Công hình như cũng đã nhận được chiếu lệnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi thân thể Thiên Dương, lạnh nhạt nói: “Yên tâm. Đến lúc đó ta nhất định có thể cho Vạn Tiên Minh một bất ngờ cực lớn. Đám khốn nạn đó những năm trước đã nuốt không ít nguyên lực của ta...”
“Phải rồi! Đã sắp đại chiến, đám Thiên Linh giáo cũng có thể dùng lại rác rưởi.” Xảo Công vỗ đầu, sau đó sau khi nhắm mắt báo cáo qua với Thánh Hoàng lại đánh ra một truyền lệnh bay tới khôi lỗi châu Cửu Sơn nơi xa.
Trong mắt lóe lên một tia đắc ý, lực chú ý của Xảo Công lại về tới trên người Thiên Dương đang chịu đựng dòng chảy địa mạch và lực tinh hải đồng thời tôi luyện.
Xảo Công có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, bên trong viên này đá cứng màu đen đang dựng dục một lực lượng khổng lồ.
Thân thể khẽ run, trong hai mắt Xảo Công lóe qua một tia điên cuồng: “Con khôi lỗi này là tác phẩm đỉnh phong của tài nghệ luyện chế của ta. Dù là ở Thiên Cơ giới lúc trước cũng tuyệt đối không ai có thể vượt qua. Thượng Quan, ngươi nhìn cho kỹ đi. Đệ tử bị ngươi coi thường, chắc chắn sẽ vượt xa ngươi...”
Xảo Công coi nhẹ Tôn Nhị Lang bên cạnh, lẩm bẩm tự nói. Hai tay còn thỉnh thoảng đánh ra từng pháp quyết, tung bay trên thân thể Thiên Dương.
Tôn Nhị Lang thấy thế, thức thời lặng yên rời đi.
Lúc quân dân Đại Khải khua chiêng gõ mõ chuẩn bị chiến đấu, trong Thánh triều lại có hai người đã cả người nhẹ nhàng, rời đi tiểu thế giới, trở về trong Huyền Hoàng.
Chính là Hứa Khắc và Ân thượng nhân.
Ân thượng nhân híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như có chút không quen với ánh nắng của Huyền Hoàng giới.
Hứa Khắc thì phân biệt phương hướng.
Bọn họ phải lẻn vào trong Bác Vật Thần Tàng quán trước một bước trước khi chiến tranh nổ ra.
“Đế Tam Mô này kể ra cũng thú vị, rõ ràng là một trong ba đế tôn dị thú lại gia nhập tông môn nhân loại tu hành; lúc tai vạ đến nơi lại không mảy may do dự, lựa chọn làm phản gia nhập Vạn Tiên Minh mới...” Ân thượng nhân cười mỉa nói.
Hứa Khắc lắc đầu giải thích: “Tam gia gia thần bí khó lường, ai cũng không làm rõ được rốt cuộc hắn nghĩ gì. Suy cho cùng năm đó không theo Đế Nhất rời Huyền Hoàng giới cũng có phần làm người ta không hiểu rõ. Huống chi, thực ra hành vi của hắn cũng đâu tính là phản bội Ngự Thú tông. Dù sao cả Ngự Thú tông đều gần như là dựa vào pháp môn hắn mang tới mới hưng thịnh. Hắn có ân với Ngự Thú tông chứ không phải Ngự Thú tông có ân với hắn.”
“Nương nhờ Vạn Tiên Minh, ta nghĩ có lẽ vẫn vì hai chữ sinh tồn.”
Ân thượng nhân cười mỉa: “Cái khác ta mặc kệ, nếu lúc ta lấy đầu lâu Bạch tiên sinh, hắn nhảy ra ngăn cản. Ta sẽ không khách khí... Ngược lại là ngươi, sẽ không tới lúc đó phản chiến đấy chứ?”
Hứa Khắc nghiêm mặt nói: “Đạo hữu yên tâm. Ta đã sớm bố trí sẵn để Thanh và Hồng đi Linh Hư giới. Ngự Thú Chuyển Luân mô phỏng cộng thêm sự phối hợp của Ngự Thú tông hiện tại hẳn là có thể dẫn dắt Tam gia gia ra ngoài. Lui một bước để nói, cho dù mưu đồ thất bại...”
“Ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
“Vậy thì tốt.” Ân thượng nhân nhận được sự bảo đảm của Hứa Khắc, mỉm cười, sắc mặt khôi phục như thường.
Hai người theo kế hoạch, một đường lén đi, đi tới gần thiên thành châu Thiên Vũ Vạn Tiên Minh.
“Hẳn là đây, Hoành gia châu Thiên Vũ.” Hứa Khắc vừa quan sát vừa dò xét hai bên.
“Theo lời ta, tùy tiện tìm gia tộc có quyền hạn tiến vào Bác Vật Thần Tàng quán là được. Vì sao còn phải xa tít tắp chạy tới nơi này?” Ân thượng nhân sờ đầu, có phần không kiên nhẫn.
“Kế hoạch lúc trước là vậy. Nhưng trước đó Thánh Hoàng đột nhiên truyền tin, nói bên phía Vạn Tiên Minh hình như đã xảy ra biến cố gì đó. Quản lý ra vào tổng bộ Tiên Minh đột ngột trở nên nghiêm ngặt hơn. Cứ như vậy, tu sĩ vẫn còn quyền hạn vào Thần Tàng quán không nhiều nữa. Ở trong đó, Hoành gia châu Thiên Vũ xem như đối tượng động thủ thích hợp nhất.”
“Gia tộc hiển hách, toàn bộ dựa vào năng lực dệt kim. Thực lực không quá mạnh, đồng thời hành sự cũng tương đối khiêm tốn, cảm giác tồn tại trong lòng đại chúng tương đối thấp...” Hứa Khắc truyền âm giải thích.
Ánh mắt Ân thượng nhân xuyên qua phòng ngự Hoành gia, lộ ra nụ cười khẩy: “Người hạ thủ dễ nhất hẳn là hai nữ oa oa kia nhỉ. Thế mà còn là một đôi mẹ con...”
“Không sai, đúng là bọn hò, Hoành Nhược Thủy, Hà Hân Hân. Chỉ cần chờ khi bọn họ ra ngoài, bắt bọn họ lại, thay đổi thân phận bọn họ là được.”
“Thánh Hoàng căn dặn, nếu như không cần thiết, không được đả thương người khác.” Hứa Khắc lại bổ sung.
Ân thượng nhân: “Yên tâm, mấy người da mịn thịt mềm này không hợp khẩu vị của ta. Nhưng mà hai chúng ta phải biến thành nữ tử? Có thể hay đổi đối tượng không?”
Hứa Khắc mỉm cười: “Ngươi còn có ý kiến với túi da này?”
Ân thượng nhân xua tay: “Như này cũng được. Lười đi, tốc chiến tốc thắng. Ta có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy đầu lâu của Bạch tiên sinh rồi.”
Mẹ con Hoành gia không để hai người chờ quá lâu.
Một ngày sau, Hà Hân Hân chuồn ra ngoài chơi bị hai người lặng yên không tiếng động giam cầm.
Lại hai ngày sau, Hoành Nhược Thủy dường như lời mời dự tiệc, rời khỏi động phủ. Cũng nháy mắt bị hai người bắt lấy.
Nhìn mẹ con Hoành gia bị trói chung một chỗ, rơi vào mê man, Ân thượng nhân sờ cằm: “Pháp môn Thánh Hoàng truyền thụ dùng tốt thật. La bàn Đạo Văn trong cơ thể tiểu oa nhi này có chút không đơn giản. Có năng lực xu cát tị hung, thôi diễn dự đoán. Coi như là nửa Thiên chi kỳ, có lẽ là tiên khí cổ sau khi tiêu tan trùng sinh...”
“Nhưng có bí thuật ‘Chích Thủ Già Thiên’ Thánh Hoàng ban cho, tiểu cô nương này cũng không phát hiện được chút nào đối với nguy cơ sắp đến.”
Hứa Khắc cười: “Có lẽ là hai người chúng ta vẫn chưa có ý muốn hại người thôi. Mau động thủ đi.”
Từ trên trán hai mẹ con Hoành gia, lấy ra một giọt tinh huyết từng người.
Hứa Khắc nhận lấy, ấn nó vào ấn đường.
Ân thượng nhân thì thô bạo hơn rất nhiều, da đầu nứt ra một cái khe, để bản ngã đạo cơ nuốt trọn.
Theo một trận máu thịt cuồn cuộn sột soạt, trong nháy mắt, Hứa Khắc, Ân thượng nhân đã chia nhau biến thành dáng vẻ của Hoành Nhược Thủy và Hà Hân Hân.
Tướng mạo, khí tức, kể cả dao động thần hồn đều gần như hoàn toàn nhất trí.
“Diệu pháp Thánh triều truyền lại quả nhiên không thể coi thường.” Mắt Hứa Khắc lộ vẻ kinh sợ.
Ân thượng nhân thì nhắm mắt cảm ngộ: “Ta tùy tâm mới là chính ta. Biến ảo vô cớ, thần quỷ khó dò...”
Hứa Khắc, Ân thượng nhân giấu kỹ hai mẹ con, hoàn thành cải trang trang điểm bèn bay về hướng Thiên Vũ thiên thành.
Tu sĩ xin tham quan ‘Bác Vật Thần Tàng quán’ cần qua Bố Chính đường bản địa xin tổng bộ Tiên Minh.
Qua đồng ý phê duyệt của tổng bộ Tiên Minh mới sẽ có tu sĩ chuyên môn tiếp dẫn, đến dẫn dắt đi vào.
Ở châu Thiên Vũ, khuôn mặt Hoành Nhược Thủy là giấy thông hành tốt nhất.
Mà dẫn dắt vãn bối trong nhà đi Bác Vật Thần Tàng quán tham quan cũng là chuyện không thể bình thường hơn.
Một đường thông suốt, đơn xin rất nhanh phát tới tổng bộ Tiên Minh.
Hiệu suất trả lời của tổng bộ Tiên Minh lại không nhanh như vậy. Mãi cho đến bảy ngày sau cuối cùng mới có hồi đáp.
Quyền quý châu Thiên Vũ trước mặt tu sĩ tiếp dẫn của Tiên Minh giống như căn bản không đáng nhắc tới.
Tu sĩ tiếp dẫn màu đen vẻ mặt im lặng, tùy ý phân phó mấy câu những việc cần chú ý khi vào tổng bộ Tiên Minh.
Mang hai người tới thiên thành châu Thiên Xu trong bốn châu trung tâm Tiên Minh, sau đó mở ra một cánh cửa truyền tống thông đến tổng bộ Tiên Minh ở chỗ sâu Bố Chính đường.
Sau khi bước vào vòng sáng, huyễn tượng cuồn cuộn dồn dập kéo đến.
Cho dù lấy thực lực của Ân thượng nhân, Hứa Khắc lúc này cũng không thể ngăn cản.
Nhưng Hứa Khắc chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như thường. Bởi vì Hoành Nhược Thủy hắn giả trang đã không phải lần đầu đến tổng bộ Tiên Minh.
Mà Hà Hân Hân Ân thượng nhân giả trang thì thân thể hơi rung động, một lát sau thì mở mắt.
Tu sĩ tiếp dẫn dựa theo thông lệ, giới thiệu nguyên nhân huyễn tượng xuất hiện. Sau đó thuận miệng hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Ân thượng nhân dựa theo lời dặn của Thánh Hoàng nói: “Pháp tướng thiên tôn, đỉnh thiên lập địa, truyền đạo chúng sinh.”
Tu sĩ tiếp dẫn khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Theo đường đi trong hư không, trên đường đến Bác Vật Thần Tàng quán, hai người Ân thượng nhân và Hứa Khắc lặng lẽ truyền âm giao tiếp.
Ân thượng nhân: “Thú vị. Ta nhìn thấy cảnh bóng dáng Truyền Pháp lơ lửng bên ngoài Huyền Hoàng giới. Góc nhìn cúi xuống nhìn Huyền Hoàng. Huyền Hoàng giới còn kém xa kích cỡ hiện giờ, hẳn là hình ảnh sau khi Truyền Pháp chứng đạo trường sinh không lâu.”
“Ngươi lại nhìn thấy gì?” Ân thượng nhân hỏi.
Hứa Khắc lập tức truyền tới một hình ảnh.
Giống như trong hư không hỗn độn, không cách nào phân biệt vị trí đang ở cụ thể.
Hai bóng người đối lập, không nhìn rõ dung mạo.
“Ngươi là?”
“Ta chính là ngươi.”
“Ngươi chính là ta...” Âm thanh hơi do dự.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, chậm rãi lắc đầu: “Không. Ta và ngươi... Không giống nhau.”
Một âm thanh khác cười lên, mang theo trào phúng: “Đây là sứ mệnh vốn có của ngươi. Ngươi không thể từ chối. Vẫn nên nhận rõ hiện thực đi, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng ta cuối cùng rồi sẽ hợp thành một.”
“Ta nói, ta là Hiên Viên Thác. Chứ không phải...”
Chỗ mấu chốt, hình ảnh ầm ầm vỡ nát.
Ân thượng nhân ngây người, lơ đãng nhìn về phía Hứa Khắc.
Hứa Khắc cũng có phần bất đắc dĩ: “Ta cũng chỉ thấy những hình ảnh này. Chỗ quan trọng phía sau quả thực không có.”
Ân thượng nhân lại lặp lại quan sát đoạn hình ảnh này: “Thú vị đấy. Chờ sau khi trở về phải nói tin tức này cho Thánh Hoàng. Hắn hẳn biết gì đó.”
Trong lúc hai người trao đổi, rất nhanh đã tới trước Bác Vật Thần Tàng quán.
Sừng sững trên một vùng đại lục trôi nổi, toàn thân màu đen, nghiêm túc trang trọng.
Cánh cửa cao ngất mà hẹp dài khiến mỗi một tu sĩ đến đây tham quan đều không khỏi sinh lòng kính trọng.
Sau khi qua xác nhận thân phận một lần nữa, tu sĩ tiếp dẫn mang hai người vào bên trong Thần Tàng quán.
Đầu tiên nhất định phải cưỡng chế tham quan là quang đoàn tên là ‘thời đại tốt đẹp’.
Trong quang đoàn dường như vô số thế giới sinh diệt.
“Đây là ‘Thời Đại’.” Tu sĩ tiếp dẫn thuần thục giới thiệu.
“Do một khối Hóa Đạo Thạch làm trung tâm, thôi diễn cảnh mỗi thời kỳ trong lịch sử Huyền Hoàng giới cụ tượng mà thành.”
“Trong tất cả thế giới thôi diễn, tỷ lệ sinh tồn của tu sĩ đều thua xa bây giờ.”
“Bởi vậy tuy tên là Thời Đại thực ra cũng là để làm nổi bật danh tiếng tốt đẹp hiện giờ.”
...
Ân thượng nhân, Hứa Khắc đều không cho là đúng, chẳng qua không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ yên lặng gật đầu.
“Dựa theo thông lệ, hai người có thể tự mình thể nghiệm một phen.”
“Yên tâm, trải qua một đời trong Thời Đại, trong hiện thực chỉ là một cái chớp mắt. Mà dựa theo tình huống bình thường, các ngươi sống sót trong huyễn cảnh Thời Đại không được mấy năm đâu.”
Dưới thao tác của tu sĩ tiếp dẫn áo đen, Ân thượng nhân và Hứa Khắc chia nhau đưa vào một luồng thần niệm bay vào trong quang đoàn Thời Đại.
Không lâu sau, sắc mặt tu sĩ tiếp dẫn không khỏi trở nên hơi cổ quái.
Bởi vì tình huống trong dự tính của hắn cũng chưa từng xuất hiện.
Hai người một người dấn thân vào thời kỳ tiên đạo thượng cổ, một người dấn thân vào sát thế hỗn loạn tuyệt đối.
Nhưng bọn họ một người vận khí không tệ, không chỉ từ nhỏ đã bước vào tiên đồ, còn nhiều lần có kỳ ngộ. Liên tục thuận lợi tu hành đến Hóa Thần kỳ, trở thành đệ tử hạch tâm của tiên tông. Cuối cùng thọ tận mà kết thúc.
Mà một người khác thì càng thêm không hợp lẽ thường. Cứ thế giết ra một đường máu trong loạn thế. Trở thành nữ ma đầu tất cả mọi người vừa nghe đã sợ mất mật, thậm chí thích nuốt sống hồn phách tu sĩ... Cho đến khi làm nhiều việc ác, tu sĩ thiên hạ không thể nhịn được nữa, liên hợp lại. Lúc này mới chết dưới vây công.
“Thời đại khác hình như cũng không tệ lắm.” Sau khi từ huyễn cảnh Thời Đại tỉnh táo lại, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn lắm nói.
Tu sĩ tiếp dẫn ngơ ngác, lại lặp lại xác nhận tư liệu của hai người.
Hoành Nhược Thủy, Hà Hân Hân.
“Không nghĩ tới tiểu cô nương này tuổi còn trẻ mà lại hung tàn như thế.”
Vừa muốn khuyên hai người tiếp tục hành trình thời đại, chứng minh cho ‘thời đại tốt đẹp’.
Hai người lại đã không kiên nhẫn từ trong thời đại đi qua.
Tu sĩ tiếp dẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhắc lại lời này nữa.
Tiếp đó lại dẫn dắt hai người tham quan khu vực khác nhau như anh hùng đa kiêu, thương hải tang điền, vạn pháp tranh phong.
Ân thượng nhân chợt nói: “Kế tiếp bọn ta muốn tự mình xem, được chứ.”
Nghiêm chỉnh một dáng vẻ không kiên nhẫn.
Tu sĩ tiếp dẫn gật đầu, nói cho cùng nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, sau đó đưa ra một khối ngọc bài: “Lúc kết thúc tham quan, muốn rời đi thì liên hệ ta. Nhớ kỹ, trong Thần Tàng quán phải giữ yên lặng...”
Dặn dò một số việc cần chú ý, tu sĩ tiếp dẫn liền biến mất trước mặt hai người.
Hứa Khắc, Ân thượng nhân liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý vừa tham quan vừa chầm chậm di chuyển đến vị trí trung tâm Thần Tàng quán.
Qua một hồi lâu rốt cuộc xa xa thấy được cái đầu lâu yên tĩnh trưng bày.
Thân thể Hứa Khắc khẽ run. Hít sâu một hơi, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.
Mà Ân thượng nhân cũng dùng nỗ lực cực lớn mới không biểu hiện ra dị thường.
Đi đến trước mặt đầu lâu Bạch tiên sinh, yên tĩnh nhìn chăm chú.
“Ta đều sắp không nhịn được động thủ.”
“Chờ thêm chút đã. Tiên Minh và Thánh triều còn chưa đánh nhau, càng quan trọng hơn là, ta có thể mơ hồ phát giác được, Tam gia gia vẫn còn ở trong Bác Vật quán. Dù sao lấy cấp bậc quyền hạn của hai người Hoành gia này cũng không có giới hạn thời gian tham quan...”
Ân thượng nhân không trả lời, lại đã đắm chìm trong quan sát đầu lâu Bạch tiên sinh.
Không biết đã qua bao lâu, lại một bóng dáng tới gần đầu lâu.
Ngắm nhìn rất lâu, nhẹ nhàng thở dài.
Tức khắc hấp dẫn sự chú ý của hai người Hứa Khắc, Ân thượng nhân.
Người tới là một tu sĩ trung niên râu dài, nhìn đầu lâu Bạch tiên sinh, giống như bọn họ, cảm xúc có phần kích động không kiềm được.
“Thì ra là tiểu tử này...” Ân thượng nhân hừ lạnh.
“Ngươi biết hắn?” Hứa Khắc hỏi.
“Hừ, hắn tên Thượng Quan Thế Quyền, năm đó từng tranh đoạt xương sườn Bạch tiên sinh với ta. Nói ra thì, Bạch tiên sinh còn có một khúc xương đùi ở chỗ hắn...” Giọng điệu Ân thượng nhân bất thiện nói.
“Hừ, chờ sau khi lấy về đầu lâu quan trọng nhất, bộ phận còn lại cũng phải lần lượt thu về.” Hứa Khắc cũng theo đó ánh mắt lóe qua vẻ nguy hiểm.
“Đó là hiển nhiên.” Ân thượng nhân cực kỳ tán thành.
“Gia gia, cái này có gì đáng xem. Ta còn muốn xem pháp khí thượng cổ vừa rồi...” Một âm thanh có chút non nớt từ nơi xa truyền đến.
Lại có một nữ đồng chừng ba bốn tuổi, đi đến bên cạnh Thượng Quan Thế Quyền, kéo áo, nhăn mặt nói.
“Người này là một trong những tu sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử Huyền Hoàng giới đấy.” Thượng Quan Thế Quyền ôm lấy nữ oa oa, an ủi nói.
Nữ đồng nghe vậy, không khỏi tò mò mở to mắt, chăm chú nhìn đầu lâu phía trước.
Mà Ân thượng nhân và Hứa Khắc sau khi nghe thấy lời của Thượng Quan Thế Quyền, thái độ hơi chuyển hướng.
Sau khi an tĩnh một lúc, nữ oa oa bỗng tràn đầy hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào đầu lâu Bạch tiên sinh hô lên: “Gia gia mau xem, nơi đó có người!”
Như một luồng kinh lôi thoáng chốc nổ vang trong lòng ba người.
Ánh mắt ba người nháy mắt toả định đầu lâu một lần nữa.
Nhưng vẫn im ắng một mảnh, nào có tia sinh cơ gì.
Thượng Quan Thế Quyền sờ đầu nữ đồng: “Niếp Niếp đừng nói bậy, có người chỗ nào!”
Tiểu nữ hài bĩu môi, mặt đầy không vui: “Niếp Niếp không có nói bậy, rõ ràng là có người mà! Ngay trong xương sọ, các ngươi không nhìn thấy sao?”
Lời của tiểu nữ hài quá mức nghiêm túc, Thượng Quan Thế Quyền nghe vậy không nhịn được có phần do dự.
Lại lần nữa tỉ mỉ quan sát.
Vẫn không có phát hiện gì. Sau đó trong lòng Thượng Quan Thế Quyền âm thầm tự giễu, hắn cũng không biết đã từng đến xem đầu lâu này bao nhiêu lần, lại làm sao có thể có người có thể nấp trong đó?
Chỉ cho rằng đồng ngôn vô kỵ, Thượng Quan Thế Quyền bảo tiểu nữ hài đừng càn quấy.
Tiểu nữ hài lại nghiêm túc, vẫn không ngừng kêu la.
Thượng Quan Thế Quyền bất đắc dĩ, đành phải mang tiểu nữ hài tạm thời rời đi nơi này.
Gần đầu lâu một lần nữa chỉ còn hai người Ân thượng nhân và Hứa Khắc.
Hứa Khắc trầm giọng nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Hiển nhiên đang hỏi chuyện liên quan tới ngôn luận của tiểu nữ hài vừa rồi.
“Không thể nào. Ta cực kỳ chắc chắn, Bạch tiên sinh quả thực đã triệt để vẫn lạc. Trên đầu lâu này tuyệt đối không có ý niệm của hắn lưu lại.”
“Huống chi Đế Tam Mô cũng không phải hạng người hời hợt, không đến mức ngay cả đầu lâu có ý niệm lưu lại hay không cũng không phân rõ. Nếu thật sự có thì lại làm sao có thể quang minh chính đại đặt ở đây để chúng ta tham quan chứ? Hừ, đây là tàn niệm của Huyền Hoàng Đại thiên tôn đó...” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Ân thượng nhân mới có phần quả quyết trả lời.
“Nhưng mà...” Hứa Khắc nhìn chằm chằm đầu lâu Bạch tiên sinh, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
“Trước khi tiểu nữ hài đó nói, ta còn chưa nhận ra. Nhưng nàng vừa nói như vậy, ta ngược lại thật sự cảm thấy, trong đầu lâu này cất giấu thứ gì đó.”
“Không phải di niệm của Bạch tiên sinh, mà là của người khác...”
“Hồi nhỏ ta rất thích chơi trốn tìm với các đồng bạn. Chỉ cần có Bạch tiên sinh, bọn ta đều thích trốn đến cạnh hắn. Hắn như có thể dung nạp cả thế giới, chỉ cần dựa sát hắn thì sẽ rất khó bị người khác phát hiện...” Hứa Khắc lẩm bẩm tự nói.
Một lời nói nói cho Ân thượng nhân cũng hơi do dự.
“Đúng rồi, trước đó tu sĩ tiếp dẫn từng nói, trong Thời Đại đã từng có một tàn hồn chạy ra. Sau cùng không biết tung tích...”
“Có thể là hắn không.” Hứa Khắc chợt lên tiếng nói.
“Tàn hồn Thời Đại?” Ân thượng nhân híp mắt, nhìn chằm chằm đầu lâu Bạch tiên sinh.
“Ở đây lâu quá rồi. Đi nơi khác trước đã.” Chưa trả lời, hắn lại nói như thế trước.
Đi đến trong khu vực tham quan tên là ‘chúng sinh chi tướng’, Ân thượng nhân mới lên tiếng: “Di cốt của Bạch tiên sinh tuy thoạt nhìn không khác gì hài cốt người phàm bình thường, nhưng dù sao cũng là hài cốt Đại thiên tôn ngày trước, nhất định có điểm đặc biệt của nó.”
“Có điều loại điểm đặc biệt này rất khó phân biệt ra. Ta đã từng khâu vá, chăn nuôi một con chó tay người biến dị, nó cực kỳ phản cảm với bất cứ loại xương cốt noà. Riêng chỉ yêu thích không rời khúc xương sườn trắng ta cất giữ...”
“Giống như là tồn tại có thể cứu nó trong dầu sôi lửa bỏng.” Ân thượng nhân như đang nhớ lại điều gì, như có điều suy nghĩ nói.
Trong lòng Hứa Khắc chợt động, nói: “Nếu nói như vậy, có lẽ đầu lâu Bạch tiên sinh thật sự có thể có phương pháp che chở tàn hồn kia. Chỉ là chúng ta vẫn chưa thể làm rõ chân tướng.”
“Hừ. Nói cho cùng cũng ngăn cách mấy tầng phòng ngự của Vạn Tiên Minh, nhìn không rõ. Chờ bắt được đầu lâu tới tay, tự nhiên có thể làm rõ.” Ân thượng nhân hừ lạnh nói.
Hứa Khắc gật đầu đồng ý, lại bỗng nhiên nói: “Nói ra thì, ngay cả chúng ta đều không thể phát giác tàn hồn ẩn giấu trong xương sọ. Lại bị tiểu nữ hài kia phát giác...”
“Tiểu gia hỏa này thật không đơn giản. Nàng tên gì ấy nhỉ? Thượng Quan Nghê Hồng? Đợi sau khi trở về, nhất định phải báo việc này cho Thánh Hoàng...”
Nếu như Lý Phàm ở đây, có thể nghe thấy đối thoại của hai người, như vậy hắn nhất định sẽ đoán được, lực lượng đầu lâu Bạch tiên sinh che chở tàn hồn Thời Đại hẳn chính là có sức hấp dẫn chí mạng ‘Di niệm vĩnh hằng’ đối với ‘Hoàn Chân’.
Loại năng lượng trước mắt còn chưa bị tu sĩ Huyền Hoàng giới biết, chỉ có thể được Hoàn Chân hấp thu sử dụng là nguyên nhân căn bản hắn trăm phương ngàn kế muốn mưu cầu đầu lâu Bạch tiên sinh.
Chỉ có điều, bởi vì đời này Thánh Hoàng trong tinh hải cắt đứt liên hệ với bản tôn.
Cho dù hai người Ân thượng nhân, Hứa Khắc truyền đạt phát hiện của bọn họ cho Thánh Hoàng, Lý Phàm cũng nhất định không thể biết.
...
Lúc hai người bọn họ tham quan trong Bác Vật Thần Tàng quán.
Một luồng khí tức không bình thường đã dần dần từ trên lãnh địa Vạn Tiên Minh lan tràn ra.
Bởi vì lúc trước phân thần Lý Phàm và Tôn Thiên Tứ lẻn vào hầm ngầm lớn, đánh cắp gần một phần năm đạo cơ trong cơ thể tu sĩ ngủ say, khiến cho cao tầng Tiên Minh vô cùng tức giận.
Bí mật bắt đầu hành động thanh tra trong phạm vi lớn.
Không nói rõ nguyên nhân, chỉ thẩm tra toàn diện một lượt tất cả tu sĩ xuất hiện ở châu Thông Diễn ngày đó.
Vĩnh Hằng Tiên Tường đã nhất định phải giấu kín, chỉ có thể điều tra bí mật.
Nhưng điều tra không rõ ràng thế nào cũng sẽ dẫn đến lòng người hoang mang.
Tu sĩ Tiên Minh mỗi người nói một kiểu, mà dưới sự quạt gió thổi lửa của gián điệp Thánh triều, lời đồn về việc Vạn Tiên Minh sắp khai chiến với Ngũ Lão hội càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngay lúc thế cục càng lúc càng căng thẳng, châu Cửu Sơn lại truyền tới tin dữ.
Bởi vì Thiên Linh giáo trong châu Cửu Sơn bỗng nhiên làm phản.
Dưới sự nội ứng ngoại hợp, vậy mà cùng Ngũ Lão hội một lần chiếm lấy quyền khống chế Châu Cửu Sơn.
Châu Cửu Sơn thất thủ, trên dưới Tiên Minh chấn động.
Tiên Minh tuyên bố tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp, đồng thời để phòng ngừa Ngũ Lão hội tăng thêm thành quả chiến đấu, điều động lượng lớn tu sĩ lao tới biên cảnh tổ chức xây dựng phòng tuyến.
Tu sĩ các châu cũng bị cấm hoạt động tùy ý, tuyệt đại đa số thời gian đều chỉ cho phép đi lại trong thiên thành các châu.
Tiên Minh đang thương nghị làm sao giành lại châu Cửu Sơn.
Mà ở nơi bọn họ nhìn không thấy, quân đội Thánh triều Đại Khải đã ngồi trên Phổ Hiền Chân Chu, theo bạch vụ vách ngăn xuất hiện trong biên cảnh các châu của Tiên Minh.
Chỉ chờ Thánh Hoàng chiếu lệnh, bọn họ sẽ lũ lượt lao xuống, phát động tổng tiến công Vạn Tiên Minh.
“Sư huynh, khi nào thì động thủ? Ta sắp không nhịn nổi rồi.”
Trong sương trắng, Âu Thượng Thiên xoa tay, ánh mắt xuyên qua tường chắn sương trắng, hết sức phấn khởi.
“Đợi thêm một lát đã. Chờ bốn châu trung tâm bố trận xong.” Tôn Nhị Lang vô cùng trầm ổn nói.
“Lại nói chiêu mượn đao giết người, phân tán lực chú ý của Vạn Tiên Minh này của Xảo Công tiền bối quả nhiên là tuyệt diệu vô cùng. Lượng lớn binh lực của Tiên Minh bị điều đi biên cảnh, đối với chúng ta không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.” Vương Huyền Bá đong đưa một dị thú như bạch xà trong tay, chầm chậm nói.
“Đừng lơ là. Sư tôn từng nói, Vạn Tiên Minh xa không đơn giản như thoạt nhìn. Những tu sĩ kia... Chỉ là thủ thuật che mắt dùng để che đậy tai mắt người khác thôi.”
“Các ngươi cho rằng, Tuần Thiên tiễn, khôi lỗi thánh quân Thánh triều chúng ta có, Tiên Minh không có? Thế thắng chân chính phải dùng tính mạng chém giết ra.” Tôn Nhị Lang ngược lại có nhận thức rõ ràng đối với chiến cục, khiển trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận