Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 839: Nhất Tâm tiềm Tiên Minh

Đám dị thú trong Thú Chủng giới cũng dần dần nhận ra có điều không ổn.
Tuy hai người tới đây đột kích thể hiện tu vi Hóa Thần nhưng lại vững như bàn thạch. Khi hai người đối mặt với sự tấn công vô tận của dị thú, không những đứng vững, thậm chí càng đánh càng mạnh!
Từng tiếng gào thét thê lương vang khắp Thú Chủng giới.
Trên bầu trời, phong vân biến sắc. Một xoáy nước khổng lồ được hình thành phía trên bầu trời ngay trung tâm tháp đen.
Trong xoáy nước có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một con huyền điểu màu đen.
Sắc mặt của hai người Thiên Dương và Lâm Linh lần đầu tiên trở nên nghiêm túc.
Nhưng cũng chỉ có như thế.
Kết cục cũng giống như Liễu lão Dược Vương tông kiếp trước.
Tuy động dụng hư ảnh còn sót lại của Tiểu Hắc để triệu hoán thiên ý Thú Chủng giới chống lại kẻ địch.
Nhưng với sự liên thủ của hai vị Hợp Đạo, rất nhanh chúng liền bị trấn áp như cũ.
Theo sự phân phó của Lý Phàm, giết chết vài con dị thú cường đại nhất rồi lấy hạch thú ra.
Sau đó lại tìm một miếng đất, tập trung những thú chủng còn lại nuôi dưỡng trong đó.
Tiếp đó, hai người thực hiện bước tiếp theo.
Tương tự như trước, bọn họ chuyển dời lối vào thông đạo Thú Chủng giới đến Linh Mộc giới.
Với kinh nghiệm dời cửa vào đại động thiên Ngũ Hành, lần này bọn họ đã quen việc, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Khi Âu Đạo Tử đang thiết kế tổng bộ ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’, hắn đã đặc biệt dành riêng một mảnh đất trống.
Dùng để bố trí đường thông với lối vào của các giới.
Lúc này vẫn chưa thành quy mô lớn, đợi sau này nhiều tiểu thế giới liên thông với nhau thì mới xứng với danh xưng ‘Vạn Giới Liên Hợp’.
Dĩ nhiên, an toàn cùng là điều cần phải được cân nhắc.
Thông đạo càng nhiều thì khả năng xuất hiện kẽ hở càng lớn.
Âu Đạo Tử suy tính một phương án lồng các không gian vào nhau, lên kế hoạch cắt khu vực lối vào của các giới thành không gian làm tổ tương đối độc lập, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Nếu thật sự gặp phải bất trắc thì có thể cắt đứt đuôi để cầu sinh.
Tuy nhiên, hiện tại nó vẫn trong giai đoạn lên ý tưởng.
Tuy Thiên Dương đã cắn nuốt ‘Mặc Thạch’ nhưng cần tốn một thời gian ngắn để thành thạo nó nếu muốn tùy ý cắt không gian.
Chuyện có thong thả và cấp bách.
Khi Thú Chủng giới hoàn thanh thành kết nối với Linh Mộc giới, lần đầu tiên Thiên Dương đi đến Ly giới dựa trên vị trí mà Lý Phàm đã dặn.
Lúc này, hạch thú Lý Phàm cất giữ ở trong tòa “Tiên linh tháp đã tiêu hao gần như cạn kiệt.
Không sản xuất ra linh khí, đám người tu hành của Ly giới từ từ lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Việc khám phá thế giới lửa vẫn còn trong giai đoạn khởi đầu.
Tô Ngữ Tình không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu Lý Phàm thông qua linh phù truyền tin.
Thiên Dương không hề che giấu khí tức trên người.
Sau khi hắn hiện thân, uy áp tu sĩ Hợp Đạo khiến cho toàn Ly giới như bị bao phủ trong một tầng mây đen dày đặc.
Mọi người không biết rõ đều lộ vẻ hoảng sợ.
Chỉ có Tô Ngữ Tình là vui mừng vạn phần.
Đối mặt với Tô Ngữ Tình cung kính, Thiên Dương cũng không nói nhiều.
Sau khi lặng lẽ giúp tiên linh tháp khôi phục hoạt động, hắn đã liên kết Ly giới và Linh Mộc giới với nhau.
“Sau này nếu khí Tiên Linh lần nữa cạn kiệt, các ngươi có thể săn thú trong Thú Chủng giới để bổ sung hạch thú cần thiết.”
“Thú Chủng giới không thể so với Ly giới, các ngươi cần phải cố gắng nâng cao tu vi của bản thân. Đồng thời các ngươi cũng có thể xin tổng bộ liên hợp hội hỗ trợ các kỳ vật, công pháp cần thiết.”
Thiên Dương nói ít nhưng ý nhiều.
Tô Ngữ Tình gật đầu lia lịa.
Trên thực tế, ngay từ đầu, Lý Phàm đã có ý tưởng trực tiếp truyền linh khí của Linh Mộc giới vào Ly giới.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn đã bác bỏ ý tưởng này.
Suy cho cùng, tiểu thế giới không có linh khí chiếm số đông.
Linh Mộc giới có thể nuôi dưỡng hết một, mười hay một trăm giới không?
Chi bằng thông qua tiên linh tháp, các giới có thể từ từ cải tạo một cách thỏa đáng.
Dĩ nhiên, việc này đòi hỏi nguồn cung cấp hạch thú gần như vô tận.
Sau khi đột phá, Lý Phàm chuẩn bị dẫn Thiên Dương về Đế quốc một chuyến.
Vạn Giới Liên Hợp hội đang vững bước phát triển ngày càng thịnh vượng.
Đảo Hải Hiên.
Đúng như những gì Quý Thiệu Ly dự đoán.
Theo thông báo mới nhất được ban bố của Tiên Minh, một cuộc đại khảo nhập chức chưa từng có từ trước tới nay sắp được tổ chức.
So với những năm trước, cương vị cung cấp lần này nhiều gấp đôi.
Thậm chí, toàn bộ đãi ngộ của tu sĩ trong thể chế Tiên Minh đều được tăng lên không nhỏ.
Vô số tu sĩ hăng hái ghi danh, hy vọng có thể nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng Hà Chính Hạo, người đã sớm chuẩn bị đầy đủ và tràn đầy tự tin lúc trước, lại có vẻ hơi bất an.
“Hà đạo hữu hình như có tâm sự?” Quý Thiệu Ly hỏi.
Không biết Hà Chính Hạo đang suy nghĩ cái gì, dường như không nghe thấy.
Ngoảnh mặt làm ngơ.
“Hà đạo hữu!” Quý Thiệu Ly không khỏi cau mày, hét lớn.
Lúc này Hà Chính Hạo mới lấy lại tinh thần.
“Hả?”
“Xem ra, Hà đạo hữu có chuyện giấu bọn ta.” Quý Thiệu Ly cười.
Sự kỳ lạ của Hà Chính Hạo đã bắt đầu từ hai ngày trước, sau khi hắn trở về đảo Vạn Tiên.
Bởi vì thân mang bí mật chung, khi các tu sĩ có mặt tại hội hỗ trợ nghe vậy, đều ý thức được điều gì đó.
Tất cả đều lộ vẻ mặt không mấy thiện cảm và nhìn chằm chằm Hà Chính Hạo.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Hà Chính Hạo cười khổ sở, vội vàng giải thích.
“Không phải như mọi người nghĩ đâu. Sở dĩ gần đây tâm tư ta thất thường như vậy…”
Hắn do dự một lúc, cuối cùng lấy ra một quyển tập tranh với vẻ bất lực.
Mặt đỏ bừng: “Thủ phạm chính là vật này.”
Mọi người nhìn nhau.
Quý Thiệu Ly ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đang trầm xuống.
Sau khi cầm lấy tập tranh, sau khi lật vài trang, hắn liền thu hồi.
“Ngươi lấy vật này từ đâu?” Quý Thiệu Ly trầm giọng.
Nội dung trong tập tranh liên quan đến những chuyện tuyệt đẹp của ‘Nhất Tâm thiên tôn’.
Tuy nó không giống với huyễn cảnh mà Lý Phàm từng trải qua nhưng những chuyện trong đó gần như là thật.
Nhưng nó cũng có một loại cám dỗ khác, đủ để tác động đến tinh thần của tu sĩ.
Chẳng trách mấy ngày gần đây Hà Chính Hạo lại thần hồn lạc phách như thế.
“Ta lấy nó trong tay của một đạo hữu giao hảo. Hắn còn tỏ ra thần thần bí bí, nói cái gì mà đồ tốt, làm ta tốn mất năm trăm độ cống hiến.”
“Tuy tập tranh này quả thật rất hay.”
Hà Chính Hạo hạ giọng lầm bầm.
“Rốt cuộc là vật gì?”
Hà Chính Hạo nói vậy khiến mọi người tại đây đều tò mò.
Quý Thiệu Ly chỉ phô bày trước một phần tập tranh về phía mọi người.
Đám tu sĩ ban đầu còn chế nhạo: “Hà đạo hữu, tốt xấu gì ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ, sao lại có thể bị thứ đồ chơi này mê hoặc tinh thần?”
Nhưng khi Hà Chính Hạo phản bác, nói rằng hắn biết thân phận thật sự của nhân vật chính trong tập tranh.
Tất cả các tu sĩ có mặt tại đây đều trố mắt nhìn về phía tập tranh trong tay Quý Thiệu Ly, ánh mắt họ có chút thay đổi.
Quý Thiệu Ly hừ lạnh một tiếng, kéo bọn họ ra khỏi dòng suy nghĩ miên man bất định.
“Vạn Chúng…Nhất Tâm?”
“Tâm tư sa vào trong đó có thể bị đồng hóa?”
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Hà Chính Hạo càng ngây người tại chỗ, thân thể không khỏi run rẩy nhẹ.
“May là ngươi không chìm vào quá sâu.”
“Bây giờ, Hà đạo hữu lập tức bế quan, tiêu trừ hết thảy tạp niệm trong lòng đi.” Quý Thiệu Ly trầm giọng dặn dò.
Hà Chính Hạo hoảng loạn, vô thức làm theo sự chỉ huy của Quý Thiệu Ly.
Sau khi nhốt Hà Chính Hạo vào trong căn phòng nhỏ có tường màu đen bao quanh, Quý Thiệu Ly trấn an mọi người và bắt đầu thăm dò.
Về việc lưu truyền tập tranh của Triệu sư tỷ ở Vạn Tiên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận