Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 609: Chân lý dụ Hợp Đạo

Mấy ngàn năm trước, Truyền Pháp thiên tôn vượt không xuất thế, truyền thụ cho chúng sinh tân pháp lược thiên đoạt địa.
Từ đó về sau, cuối cùng thế nhân cũng không còn bị thứ gọi là tư chất kìm hãm nữa, ai ai cũng có thể tu hành!
Lịch sử Huyền Hoàng giới về sau, cũng vì thế mà thay đổi.
Ban đầu, Tu Tiên giới quá đúng là vì sự phổ biến của tân pháp mà xuất hiện một thời kỳ hoàng kim ngắn ngủi.
Nguyên Anh không bằng chó, Hóa Thần đi đầy đất.
Giống như lúc trước Lý Phàm thử nghiệm tinh huyết Côn Bằng vậy, sinh sôi nảy nở không kiêng nể gì như thế, đương nhiên sẽ phải nghênh đón thiên địa phản kích.
Một hạn chế không thể cùng tu pháp này xuất hiện, đối với tu sĩ lúc bấy giờ, không khác gì giáng một đòn cảnh cáo.
Rồi sau đó lại có Tiên Phàm Chướng đột ngột đến trái đất, cho các tu sĩ một đòn trí mạng.
Theo đó Tu Tiên giới Huyền Hoàng nghênh đón thời đại hắc ám dài dằng dặc.
Lúc này, lại là Truyền Pháp.
Trên đất chết khắp Tu Tiên, triệu tập tu sĩ may mắn còn sống sót, gây dựng lại Vạn Tiên Minh.
Thân thế Truyền Pháp thiên tôn, vẫn là một bí mật.
Cho dù là thập tông Tiên đạo năm đó, hay là đám tu tiên giả bây giờ, cũng đều không biết rõ lai lịch của hắn.
Mà thiên nhân hết lần này tới lần khác truyền nghiên cứu pháp học, vượt trên thế gian, lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho dù thế nhân muốn do thám thân phận của hắn, cũng chỉ giống như “Giơ tay phủ trời xanh”, xa không thể chạm.
Vị kia sinh ra đã biết? Không có sự kế thừa, mà có thể sáng chế ra tân pháp kinh thế hãi tục này?
Mục đích là gì? Nếu thật sự là vì chúng sinh, khi đại kiếp giáng xuống lúc trước, sinh linh đồ thán, sao lại không thấy tung tích của hắn? Cho tới tận mấy ngàn năm sau, hắn mới đột nhiên xuất hiện? Trong khoảng thời gian này, hắn ở đâu?
Hiện tại, hắn lại ở chỗ nào?
Trên người Truyền Pháp, có rất nhiều bí mật, thế nhân không thể biết được.
Nhưng lúc này Lý Phàm, trong quá trình cảm ngộ thần thông ‘Độ Huyết Duyên’, linh cảm lúc trước bị mạnh mẽ ép xuống lại hiện lên.
Cho nên thủ đoạn có khả năng khám phá Truyền Pháp thiên tôn.
Từng tên tu sĩ tu hành tân pháp, đều giống như “tinh huyết biến dị” bị truyền pháp đồng hóa.
Vốn là một phần tồn tại làm nên thế giới, nhưng lại trở thành ngoại tộc cắn nuốt bản thân thế giới.
“Truyền Pháp là muốn thông qua phương pháp này, thống trị Huyền Hoàng giới?”
“Giống như ta thông qua ‘Độ Huyết Duyên’ điều khiển tu sĩ?”
“Nhìn từ kết quả hiện tại, có thể nói là hắn đã thành công, đủ mọi chuyện Huyền Hoàng, đều nắm trong lòng bàn tay!”
Lý Phàm không khỏi khẽ thán phục.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, ban đầu Truyền Pháp thiên tôn không có mạnh như vậy.
Thậm chí không có khả năng, cùng lắm tu vi chỉ là Hợp Đạo bình thường.
Nhưng hắn thông qua cách thức này, lối tắt khác, được rắn nuốt voi.
Chỉ qua nghìn năm, đã trở thành một sự tồn tại vượt khỏi Huyền Hoàng giới.
Nhưng Lý Phàm cảm thấy, ‘Thống trị Huyền Hoàng giới’, cũng không phải mục đích cuối cùng của Truyền Pháp. Trái lại còn có thể là một bước trải nghiệm để đạt được mục đích nào đó.
Giống như vị tu sĩ Dược Vương tông Lý Phàm ‘Độ Huyết Duyên’ trước mắt này, tuyệt đối không chỉ vì khống chế cơ thể.
Mà là khiến bọn họ giúp mình luyện chế ‘Trường Sinh đan’ tốt hơn.
Như vậy, mục đích cuối cùng của Truyền Pháp, sẽ là cái gì?
Lý Phàm không khỏi nhớ tới đạo thân ảnh nhìn thấy trong Tiên Khư, trong lòng không khỏi sợ hãi cả kinh.
Sẽ không là, tiên nhân chưa chết, muốn mượn sức mạnh thế giới để sống lại đấy chứ?
“Không thể loại trừ khả năng này. Thứ gọi là sinh ra đã biết, tuy có tồn tại, cũng phải có một mức độ. Yêu nghiệt tới cảnh giới như Truyền Pháp này...”
“Hoặc là hắn giống ta, là một người xuyên việt, hoặc là người chuyển thể trọng sinh như Chương huynh.”
“Hoặc là đến từ ngoại giới! Tiên nhân tới trái đất cũng được, những Tu Tiên giới khác tới nhập cư trái cũng chẳng sao...”
Suy nghĩ trong đầu Lý Phàm cuồn cuộn, thật lâu không thể an tĩnh lại.
Cho tới khi vị tu sĩ Dược Vương tông đã bị tinh huyết của hắn ăn mòn chậm rãi tỉnh lại, mới dời đi sự chú ý của hắn.
“Ngài là...” Hạ Dã có chút mơ hồ nhìn xung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Chỉ nhớ rõ sau khi rời khỏi Huyền Hoàng giới không lâu, Dược Vương đỉnh phát ra chấn động kịch liệt. Sau đó tông chủ đại nhân mở ra ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’, hắn theo đó mà bị ép tiến vào trong hôn mê.
Nhìn cảnh tượng chỗ này, hình như không phải ở bên trong Dược Vương đỉnh.
Đây là đâu?
Hơn nữa...
Hạ Dã nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thân thiết.
“Ngươi tỉnh rồi.” Hạ Dã nghe thấy đối phương dùng thanh âm cực kỳ dễ nghe nói.
Khẩn trương trong lòng lập tức tiêu tán không ít, Hạ Dã cũng theo bản năng thả lỏng.
Rồi sau đó, người nọ vì hắn giải thích nguyên nhân của chuyện đã xảy ra.
Gặp phải một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống. Lại cảm thấy một đỉnh nhỏ lúc trước tình cờ có được sinh ra cộng hưởng với sao băng, cho nên mới đến đây xem xét.
Đi vào trong đỉnh, phải hiện toàn bộ các gian phòng đều khóa chặt cửa.
Chỉ có chỗ của Hạ Dã, không biết vì sao lại mở.
Phát hiện cơ thể Hạ Dã bị thương nặng, cho nên mang hắn ra chữa trị.
...
“Thật sự cảm ơn tiền bối.” Hạ Dã không để ý tới nhiều điểm bất hợp lý trong lời nói của Lý Phàm, tràn đầy cảm kích nói.
Sau đó, trong lúc hắn trò chuyện cùng Lý Phàm, càng không ngừng nhận được kinh hãi.
“Cái gì, chỗ này là Huyền Hoàng giới?”
“Tại sao lại quay trở lại?”
“Vậy mà trôi qua mấy ngàn năm rồi?”
Hạ Dã mất hồn mất vía, không có chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Lý Phàm, chỉ là nhất thời khó có thể tiếp nhận được thực tế này.
“Là ta thiếu suy xét. Hẳn là nên chờ ngươi khôi phục một chút, rồi nói cho ngươi biết chân tướng.”
“Ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta canh chừng, ngươi yên tâm.” Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của đối phương, Lý Phàm vô cùng ôn hòa nói.
Hạ Dã gật đầu, có chút thụ sủng nhược kinh. Nằm trên giường đá trong mật thất, không qua bao lâu đã mê man thiếp đi.
“Lần đầu gặp lại không hề cho rằng ta là người ngoài, đây chính là sức mạnh của ‘Độ Huyết Duyên’ sao.” Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
“Hiệu quả thật là tốt ngoài dự tính, hiệu quả nhanh chóng. Chẳng qua, sợ là nguyên nhân cũng vì thực lực tên nhóc này chỉ có Trúc Cơ kỳ.”
“Thực lực mục tiêu càng mạnh, sợ rằng thời gian để hoàn toàn thay đổi suy nghĩ cũng càng dài.”
“Ừm...” Lý Phàm suy tư chốc lát, cuối cùng lấy một quả trái cây màu xanh trong pháp vực động thiên ra.
Trái cây màu xanh này giống như ở giữa thực ảo, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, sẽ biến mất khỏi tay Lý Phàm.
Sau đó không lâu, lại xuất hiện lần nữa.
“Chân Thực Dụ Quả.” Lý Phàm nhìn bảo vật vốn của Ngũ Lão hội trong tay này, bước ra một bước, lần nữa đi vào trong Dược Vương đỉnh.
Dựa vào trí nhớ của Lệnh Hồ Xương, đi tới bên người một bị Hợp Đạo trưởng lão của Dược Vương tông: Liễu Tam.
Cẩn thận, điều khiển trận pháp, không làm người kia tỉnh dậy.
“Ta là Liễu Nhất Hàng Dược Vương tông, nghĩa tử của tông chủ Liễu Như Trần. Nay phụng di mệnh của tông chủ, chấp chưởng Dược Vương tông...”
Lý Phàm cầm Chân Thực Dụ Quả màu xanh để ở ấn đường, lẩm bẩm trong miệng.
Một vòng hào quang nhỏ bé không thể nhận ra, phóng mạnh từ trong thức hải về phía Chân Thực Dụ Quả.
Chỉ chốc lát sau, Chân Thực Dụ Quả mất đi trạng thái hư vô, không khác gì một trái cây bình thường. Chẳng qua là tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, ngay cả Lý Phàm ngửi thấy cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Chịu đựng sự mê hoặc, Lý Phàm khẽ dùng sức, bóp thứ quả hấp dẫn kia thành dịch xanh.
Uy cho Liễu Tam Hợp Đạo trước mặt uống xuống.
Đồng thời giải trừ Đại Mộng Xuân Thu trận chỗ này, Lý Phàm lại mở ra trận pháp phòng hộ nội bộ của Dược Vương Chân Đỉnh, đi tới ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, Liễu Tam khẽ tỉnh lại.
Có chút khác biệt với Hạ Dã mơ mơ màng màng, Liễu Tam vừa tỉnh dậy đã phát hiện sự bất thường.
Trong mắt hiện lên một kia tinh quang, hắn đột ngột đứng lên, thần thức quét qua xung quanh.
Sau khi thấy được Lý Phàm đứng ở cửa, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Thiếu chủ?”
“Ngươi cũng tỉnh rồi?”
Liễu Tam theo bản năng hỏi.
Lý Phàm thấy thế, lập tức an tâm.
Không chút dấu vết đóng kín pháp trận, Lý Phàm trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận