Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 167: Chỉ đường đến Thanh Phong

"Việc này không bị ai truy cứu thì tốt. Chỉ sợ có người cố ý muốn làm lớn chuyện để hãm hại ta. Nếu vậy thì rắc rối to!” Hà Chính Hạo càng nghĩ thì vẻ mặt càng kém.
"Hà đạo hữu không cần lo lắng, ta đoán đây chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Nếu thật sự có người muốn mượn chuyện này để hãm hại ngươi, sao hắn ta lại có thể tung tin dễ dàng như vậy cơ chứ. Nếu là ta thì ta đã trực tiếp trình lên cao tầng của Vạn Tiên Minh rồi.” Lý Phàm an ủi.
"Tuy nhiên, vì lý do an toàn, ngày sau đạo hữu đừng nên làm chuyện như thế này nữa.” Lý Phàm bảo.
Hà Chính Hạo thở dài, gật đầu nhẹ.
Ngay sau đó, Lý Phàm lại làm bộ hết sức tò mò hỏi: "Đã biết chuyện giúp phàm nhân đi lén có rủi ro không nhỏ, vậy sao đạo hữu còn làm? Không lẽ lợi ích của chuyện này cao đến mức khiến ngươi bất chấp sinh tử hay sao?”
Hà Chính Hạo gượng cười, đáp: "Nào có lợi nhuận kếch xù gì. Một tiểu thế giới, mười năm một chuyến cũng chỉ kiếm được khoảng hai, ba ngàn điểm cống hiến mà thôi. Chẳng qua là tích tiểu thành đại.”
Lý Phàm giả vờ ngạc nhiên: “Đạo hữu thiếu thốn điểm cống hiến đến vậy sao? Có chút tí điểm cống hiến như vậy cũng cần?”
Hà Chính Hạo đỏ mặt: "Những thứ như điểm cống hiến thì ai dám chê nhiều cơ chứ. Vả lại, ta cũng có nổi khổ tâm, không thể không làm a.”
Ngay sau đó, Hà Chính Hạo lại kể chuyện công pháp tu hành của mình, rồi lại nhắc đến chuyện chuẩn bị muốn đổi công pháp Nguyên Anh.
Lý Phàm nghe thế thì chậc chậc lắc đầu: "Hơn trăm năm mới tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, môn công pháp này quả thực chả ra sao cả. Không tu cũng được!”
“Chuyện này giống như tráng sĩ chặt tay vậy, mặc dù nửa đường đổi công pháp, Hà đạo hữu sẽ phải trả một cái giá khá đắt, nhưng hiển nhiên chuyện này cũng đáng!”
"Ta ủng hộ ngươi!"
“Chẳng biết đạo hữu còn thiếu bao nhiêu điểm cống hiến nữa thì mới đổi được môn Nguyên Anh chân công kia?”
Hà Chính Hạo lắc đầu thở dài than: "Môn công pháp ta muốn đổi này rất bất phàm, không những phải trả cái giá là hai mươi lăm vạn điểm cống hiến mà quyền hạn cũng phải đạt đến một cấp độ nhất định thì ta mới có thể tìm thấy và trao đổi nó được.”
“Hiện giờ, quyền hạn của ta cũng đã đến cấp độ tạm ổn, nhưng điểm cống hiến thì còn xa mới đủ, thiếu đến hơn mười vạn điểm lận.”
Nghe thế, Lý Phàm gật gù, nhưng lại nói thầm trong bụng: “Thì ra danh sách công pháp mình thường thấy trong Thiên Huyền kính không phải bản hoàn chỉnh.”
“Mười vạn điểm cống hiến, quả thật là một con số trên trời. Gia nhập Vạn Tiên Minh hơn một tháng nay, ta mới biết kiếm điểm cống hiến thật không dễ dàng. Nghe nói cược cá có thể mang lại cơ hội làm giàu nhanh chóng, ta mới đi thử một phen. Ôi…” Lý Phàm thở dài, ra vẻ buồn rầu.
“Cược cá? Ha ha, hồi trước ta cũng từng si mê trò này. Nhưng bây giờ đã lâu không chơi rồi.”
Hà Chính Hạo nghiêm mặt, khuyên: "Nghe lời ta khuyên, đạo hữu chớ nên lún vào trò này. Ngươi và ta không ai có khả năng quan sát và may mắn tốt đến vậy! Có đi thì cũng chỉ là ném tiền qua cửa sổ mà thôi!”
Lý Phàm hết sức đồng tình: "Đạo hữu nói rất đúng.”
Ngay sau đó, Lý Phàm chuyển đề tài, nói ra mục đích chính: “Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy phương pháp đầu tư đạo hữu nhắc đến khi trước tương đối thích hợp với mình…”
Hà Chính Hạo lập tức đắc ý: “Hề hề, đạo hữu có thể ngộ ra được điều này nhanh như vậy, quả thực có ánh mắt không tệ a. Không giống như ta, trải qua nửa đời, cuối cùng mới tìm được phương pháp kiếm điểm cống hiến vững vàng này.”
“Yên tâm, nếu sau này có cơ hội kiếm được nhiều tiền, ta nhất định sẽ không quên đạo hữu đâu!”
Ai ngờ, Lý Phàm lại nói thẳng: "Không cần đợi lần sau, hiện tại có một cơ hội kiếm được nhiều tiền đấy!”
“Hả? Vụ gì vậy?” Tuy cảm thấy có gì không đúng lắm nhưng Hà Chính Hạo vẫn không đổi sắc mặt, vẫn lên tiếng hỏi.
“Ha ha, không dối gì đạo hữu. Lần trước, sau khi đạo hữu nhắc nhở ta về phương pháp đầu tư này, mỗi lúc rảnh rỗi không có việc gì, ta thường tự suy ngẫm và nghiên cứu chuyện này. Trong một tháng, ta cảm thấy mình đã nắm giữ vài thủ thuật cơ bản nên muốn kiếm lợi từ việc giá cả dao động. Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Vụ thảo vẫn là con đường đầu tư hiệu quả nhất.”
“Giá cả của nó dao động quanh năm, từ 18 đến 22 điểm cống hiến một cây. Chỉ cần ta có thể mua một số lượng lớn Linh Vụ thảo vào lúc nó có giá 18 điểm cống hiến, sau đó bán ra vào lúc nó có giá 22 điểm cống hiến, vậy thì chẳng phải ta sẽ kiếm được một khoản lớn hay sao?” Lý Phàm tỏ vẻ tràn đầy tự tin, đĩnh đạc nói.
“Ặc… Phương pháp này nghe cũng có lý.” Thấy Lý Phàm nói vậy, Hà Chính Hạo cũng không thể tìm được chỗ sơ hở gì, đành phải gật đầu tán thành.
Lý Phàm vỗ mạnh xuống bàn: "Vậy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để mua! Trong khoảng thời gian này, chẳng biết sao mà giá của Linh Vụ thảo đang có xu hướng giảm. Lúc này, nó đã giảm xuống chỉ còn 18 điểm cống hiến! Đây chẳng phải là mức giá thấp nhất hay sao? Bây giờ không mua thì còn đợi đến khi nào?”
Hà Chính Hạo cũng bị Lý Phàm thuyết phục, tim đập thình thịch: “Đúng vậy a!”
Ngay sau đó, y móc từ đâu ra một chiếc Thiên Huyền tiểu kính, sau khi chạm tay vào, giá của Linh Vụ thảo bèn hiện ra bên trên.
“Thật đúng là đã giảm xuống còn 18 điểm cống hiến rồi!” Y ngạc nhiên mừng rỡ thốt lên.
Sau đó, y có vẻ thán thưởng Lý Phàm: “Khả năng đánh hơi của đạo hữu quả thật nhạy bén mà!”
“Không đúng! Tại sao lại rơi xuống 18!?" Đột nhiên, Hà Chính Hạo phản ứng lại, sắc mặt đại biến.
“Trước đó, ta cũng mua với giá 18 điểm cống hiến, còn chưa kịp ra tay, sao giờ lại rớt về mức này nữa?”
Lý Phàm vội vàng nói: "Ơ kìa, đạo hữu không cần hoảng hốt. Vật cực tất phản, hiện giờ, giá cả vẫn đang ở mức thấp đến cực hạn rồi, tiếp đó, chắc chắn nó sẽ bắn ngược trở lên. Nói không chừng, giá cả có thể sẽ lập tức tăng đến 23 điểm cống hiến đấy. Bây giờ giá vẫn còn thấp, là cơ hội để chúng ta gom hàng!”
“Có lý! Có lý đó! Gom hàng, chúng ta phải gom hàng!” Hà Chính Hạo cực kỳ đồng tình.
“Ôi, đáng tiếc, cũng vì cược cá nên điểm cống hiến của ta đã hao hơn phân nửa rồi. Không biết Hà đạo hữu có thể cho ta mượn hay không…”
Lý Phàm còn chưa dứt lời thì Hà Chính Hạo đã lắc đầu lia lịa: “Không có, không có. Lần trước ngươi cũng thấy rồi đấy, điểm cống hiến trong tay ta cũng chỉ còn hơn một ngàn điểm mà thôi, thật sự không có dư để cho ngươi mượn.”
Lý Phàm tỏ vẻ tiếc hận: "Nếu bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế này, ta thật sự không cam lòng a!”
Hà Chính Hạo nhìn Lý Phàm, dường như muốn nói gì đó nhưng lại có vẻ do dự.
Lý Phàm liếc mắt đã nhìn thấu y, mừng rỡ hỏi: “Đạo hữu có cách gì hay sao?”
Hà Chính Hạo vẫn chưa chịu mở miệng.
Lý Phàm trịnh trọng bảo: “Nếu đạo hữu có thể giúp ta lần này, ngày sau ta nhất định sẽ thâm tạ.”
“Ta có dự cảm bản thân đã cách thời điểm đột phá đến Trúc Cơ viễn mãn không xa nữa, sau đó sẽ chuẩn bị Kết Đan rồi.”
“Đổi công pháp là chuyện đã lửa sém lông mày rồi a. Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, không biết ta còn phải tốn bao lâu nữa!”
Có vẻ như hai câu sau của Lý Phàm đã thuyết phục được Hà Chính Hạo.
Y chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn lấy ra một miếng ngọc bài màu xanh biếc, đưa cho Lý Phàm.
Y nhỏ giọng: “Nếu đạo hữu thật sự muốn nhân cơ hội này liều một phen thì có thể đi đến vòng ngoài cùng của Vạn Tiên đảo, tìm một cửa hàng tên là “Thanh Phong Đường”.”
“Sau khi tiến vào trong đó, đạo hữu không cần nói gì cả, chỉ cần xuất trình lệnh bài này là được.”
“Nếu có người hỏi thì cứ nói ta giới thiệu tới.”
“Mặt ngoài, Thanh Phong Đường này là một cửa hàng kinh doanh các loại tạp vật. Nhưng thực ra, nó đang âm thầm cho người khác vay mượn điểm cống hiến, các loại công pháp và đồ vật khác tương tự.”
Nghe Hà Chính Hạo nói vậy, Lý Phàm thầm cười trong bụng.
Tìm đúng người rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận