Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 464: Bất khuy khôi lỗi đạo

Tiêu Tu Viễn thân hóa muôn vàn khôi lỗi, cứ thế đơn độc một mình chống đỡ tổ chức thương nghiệp khổng lồ ‘Thiên Lý đường’ trải rộng khắp nơi Vạn Tiên Minh.
Trong các di tích, ở nơi hoang dã không một bóng người có thể đều sẽ có bóng dáng của hắn.
Thậm chí có thể lấy lực lượng bản thân khuấy động mưa gió Huyền Hoàng giới.
Rất có mùi lấy thương nhập đạo.
Nhưng vận mệnh của người này dường như không tốt lắm.
Ngoài miệng nói chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn, nhưng nhìn từ những chuyện trải qua khi Lý Phàm tiếp xúc với hắn, Tiêu Tu Viễn làm mua bán lại hình như thường xuyên bị lỗ vốn.
Bất kể là mới đầu khi kết bạn với hắn, hắn trữ hàng lượng lớn Tàng Hình phù, kết quả bởi vì Ngũ Hành đại động thiên dẫn tới giá Tàng Hình phù sụt giảm.
Vẫn là sau đó vất vả khai quật ra được một ít Dược Vương đỉnh, chỉ cần chờ đến khi Dược Vương chân đỉnh trở về, hắn chắc chắn có thể kiếm đầy bồn đầy bát.
Nhưng hắn lại giống như trời sinh không mệnh đó, sớm lấy giá rẻ bán ra những Tiểu Dược Vương đỉnh này.
“Có lẽ đúng là chưa từng lỗ vốn, chỉ là hình như mỗi lần đều lỡ mất dịp tốt khi cơ hội phát tài đến.”
“Dù là đời trước cùng làm cái của cỏ Linh Vụ, cuối cùng cũng vì một tia tham niệm của hắn mà thu tay quá chậm, tài phú kếch xù tới tay nháy mắt biến thành hư ảo.”
“Chỉ có đời này hắn mới thật sự thu lợi rỉnh túi. Cũng không biết trên người hắn có thể xảy ra biến hóa gì đó không.”
Lý Phàm vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát đồ vật Tiêu Tu Viễn bày trên kệ hàng, xem có thể lại tìm được vật phẩm linh tinh như Tiểu Dược Vương đỉnh, kiếm món lời nho nhỏ được không.
Đồ vật trên kệ hàng rất lộn xộn, các kiểu bùa chú, trận đồ, đan dược, cái gì cần có đều có.
Lý Phàm cường điệu chú ý những nhìn qua vật phẩm phần lớn đều có chút niên đại.
Phần lớn chúng nó tàn phá bất kham, tràn ngập dấu vết lịch sử.
Tranh cuốn, đủ loại vật trang trí, pháp khí không biết tên nhưng đã hoàn toàn không có linh khí sót lại.
Ánh mắt Lý Phàm đảo qua từng món.
Chợt dừng lại trên một bức cổ họa.
Vẻ mặt trở nên có phần nghiêm trọng, Lý Phàm gỡ tranh cuốn xuống, từ từ mở ra.
Không phải bản thân bức tranh này có chỗ nào đặc biệt, mà là nội dung trên tranh hấp dẫn sự chú ý của Lý Phàm.
Trong tranh miêu tả một sơn môn hùng vĩ tráng lệ.
Thiên địa mênh mông một màu, hơn mười tu sĩ đứng trên mây chỉ về phía xa.
Trong biển mây, quần thể kiến trúc nguy nga trên đỉnh núi như ẩn như hiện.
Loan điểu, giao long, đủ loại dị thú qua lại không ngớt giữa núi.
Trên quảng trường dưới chân núi, hàng trăm hàng ngàn đệ tử trẻ tuổi trẻ con chưa thoát đứng đó.
Bọn họ ngửa đầu nhìn các tu sĩ trên bầu trời, trên khuôn mặt tràn đầy hưng phấn và hâm mộ.
Quả thực là một tình cảnh tông môn phồn thịnh hướng vinh!
Nhưng...
Lý Phàm đã từng nhìn thấy tông môn này, hơn nữa có thể nói là khác một trời một vực với cảnh tượng phồn vinh trong tranh.
Thi hài khắp nơi, máu chảy thành sông.
Sơn môn rách nát, phế tích đầy đất.
Đúng là cảnh tượng lúc trước khi hắn Đại Huyền, sau khi sương mù dày đặc trong Khư Uyên tan đi, hắn đã nhìn thấy ở đáy vực sâu.
Trên vách đá cheo leo khắc bốn chữ ‘tiên đạo vong rồi’, lúc ấy đã chấn động sâu sắc đến Lý Phàm khi đó.
Hiện tại Lý Phàm đã biết, đây hẳn là hiện trường thảm án sau khi đệ tử tông môn tàn sát lẫn nhau khi đại kiếp, pháp môn không thể đồng tu buông xuống.
“Đây rốt cuộc là tông môn nào? Vì sao lúc trước ta lại nhìn thấy nơi này?”
Phải biết rằng, cảnh mỗi người nhìn thấy từ đáy Khư Uyên cảnh đều không giống nhau.
Lý Phàm có thể nhìn thấy tông môn đổ nát này có lẽ chỉ là vì trùng hợp nào đó.
Nhưng Lý Phàm lại cho rằng, trong đó có thể có tồn tại nào đó chỉ dẫn.
Cẩn thận thu hồi tranh cuốn, sau khi đi dạo một vòng mà không phát hiện thêm được đồ vật gì có giá trị.
Lý Phàm đi tới bên cạnh Tiêu Tu Viễn.
“Tiêu đạo hữu? Tiêu đạo hữu!”
Lý Phàm gọi tượng trưng mấy câu, thấy hắn vẫn không có phản ứng bèn vươn tay sờ soạng trên người hắn.
Không phải hắn có đam mê đặc biệt gì, mà là vì muốn nhân cơ hội hiếm có này nghiên cứu Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo của Tiêu Tu Viễn.
Tuy “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” đã là một môn thần công kinh thế hãi tục, nhưng vẫn có một vài khuyết điểm nho nhỏ.
Nó thoát thai từ “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, chỉ có thể tồn tại đồng thời một phân thân, thực sự là hơi tiếc.
Nếu có thể tổng hợp Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo, lại tiến thêm một bước...
“Muôn vàn hóa thân, thật giả khó phân.”
Cùng lúc suy nghĩ viển vông trong đầu, động tác trên tay Lý Phàm cũng hề ngừng lại.
“Gần như hoàn toàn giống chân nhân, dù là dùng thần thức xuyên thấu cảm ứng cũng khó mà phát hiện chỗ khác nhau.”
“Hạch tâm khống chế dường như là ở não bộ, là màu lam giống như quang mang của Hoá Đạo thạch.”
“Ta đã từng thấy cảnh sau khi khôi lỗi chết, màu khô vàng như gỗ mục. Chẳng lẽ những hóa thân khôi lỗi của Tiêu Tu Viễn đều là dùng loại gỗ nào đó chế tạo?”
Lý Phàm không ngừng nhìn trái nhìn phải khôi lỗi trước mặt, kết hợp với sở học của mình, dốc lòng cảm ngộ, cảm thấy bản thân mơ hồ đạt được gì đó.
Lúc hắn đang âm thầm vui mừng lại đột nhiên phát hiện mí mắt Tiêu Tu Viễn run nhẹ mấy cái.
Trong lòng nhảy dựng, Lý Phàm thoáng chốc rời xa.
Một lúc sau bèn phát hiện ánh mắt vốn không ánh sáng của Tiêu Tu Viễn một lần nữa trở nên linh động.
“Tiêu đạo hữu, ngươi tỉnh rồi?” Lý Phàm giả vờ vô cùng quan tâm hỏi.
“Hở? Lý Phàm đạo hữu? Sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Tu Viễn có phần nghi hoặc quan sát Lý Phàm.
Lý Phàm vốn định kể lại từ đầu đến cuối chuyện sau khi tiếp thu điều tra sau, chỉ tiếc đã ký vào hiệp nghị bảo mật, có miệng khó nói.
Chỉ đành lui mà cầu tiếp theo, nói với Tiêu Tu Viễn là bản thân vì tránh né đám người vây quanh nên mới tới nơi này trốn tránh.
“Ta phát hiện được sau khi Lục Khê Thiền tới không lâu thì mất liên hệ với khôi lỗi này. Lúc ấy biết ngay là đã xảy ra chuyện lớn, quả nhiên như thế.”
“Hiệp nghị bảo mật à...”
Tiêu Tu Viễn đưa mắt quan sát Lý Phàm, đoán được nguyên nhân hắn tránh không nói.
“Khó trách bên châu Thiên Quyền, Thiên Vũ dường như cũng có chút không yên ổn...” Tiêu Tu Viễn híp mắt, đang muốn suy nghĩ sâu hơn lại vô tình quét qua cửa hàng nhà mình, tức thì sắc mặt đại biến.
Lắc mình đến trước kệ hàng, hắn kiểm tra lại một lượt, thất thanh nói: “Sao giống như bị thiếu mất một bức tranh nhỉ?”
“Đây là ta cực khổ vất vả đào ra từ trong một đống rác rưởi đó!”
Lý Phàm đang muốn nói tranh ở chỗ mình.
Lại ngạc nhiên phát hiện, khôi lỗi trước mặt vậy mà “bùm” một tiếng, bị nổ tung chia năm xẻ bảy.
May mà không phải huyết nhục tứ tung mà là vụn gỗ đầy trời.
“Tiêu đạo hữu!” Lý Phàm nhất thời cũng bị biến cố này làm sợ ngây người.
“Ta không sao!” Trong phút chốc, lại một khôi lỗi khác từ dưới quầy chui ra.
Mặt đầy đen đủi, hắn lấy chổi ra dọn dẹp hiện trường.
“Vừa rồi là chuyện thế nào vậy?” Lý Phàm không nhịn được tò mò hỏi.
“Làm mua bán lỗ vốn, cho nên khó mà duy trì tiếp tục nữa.” Tiêu Tu Viễn không giải thích nhiều, chỉ lắc đầu thở dài.
“Thật kỳ lạ, bức tranh đang yên đang lành sao lại không thấy đâu? Ai gan lớn như vậy, dám trộm đến trên đầu ta?” Dọn dẹp xong, Tiêu Tu Viễn sờ cằm, phẫn nộ nói.
“Ặc, Tiêu đạo hữu, vừa nãy đã quên nói với ngươi. Lúc ngươi mất đi ý thức, ta thấy bức tranh đó không tệ nên thuận tay lấy đi.” Đúng lúc này, hắn nghe thấy Lý Phàm nói thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận