Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1081: Bí khố Thiên Khu tông

Với tính cách tham lam của tu sĩ Huyền Hoàng giới, tuy tiên khí không cách nào sử dụng được bọn họ cũng tuyệt đối không cho người khác.
Mà là niêm phong cất vào chỗ sâu nhất của bảo khố tông môn, trông giữ chặt chẽ. Để một ngày mai sau có thể đánh thức sức mạnh những tiên khí này.
“Xem tiên khí gần đây nhất là ở đâu...”
“Hoang Thần ấn, Thiên Khu tông.”
Hoang Thần ấn là chí bảo Hoang Thần tông đã diệt tuyệt. Người khống chế thần ấn có thể câu thông tiên giới, triệu hoán Hoang Thần viễn cổ hiện thân.
Trong trí nhớ thiên đạo Huyền Hoàng giới mà Bạch tiên sinh kế thừa, Lý Phàm đã từng thấy tình cảnh đáng sợ Hoang Thần buông xuống.
Trong vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời, bỗng nhiên lộ ra một con mắt màu vàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoang Thần, đất đai Huyền Hoàng giới nứt từng toác, sau đó hóa thành hư vô.
Hơi giống với tiên nhân Tiên Khư liếc mắt một cái là diệt thứ.
Hoang Thần tông đã từng triệu hoán ra mười hai Hoang Thần khác nhau, tiêu diệt vô số tông môn đối địch, uy chấn Huyền Hoàng giới thái cổ.
Chỉ đáng tiếc Hoang Thần đáp ứng càng ngày càng ít, cuối cùng cũng không có bất kỳ trả lời gì.
Đã không có Hoang Thần buông xuống làm uy hiếp, Hoang Thần tông rất nhanh đã bị kẻ địch vây đánh, bị diệt môn thê thảm.
Còn Thiên Khu tông, ngày xưa là một trong mười tiên tông lớn.
Nhưng tin tức có liên quan đời sau lưu giữ lại ít càng thêm ít, Lý Phàm cũng chỉ biết sơ sơ tông này là tông môn tiên đạo gần gũi nhất với Thiên Đô Đại Pháp Sư.
Nhiều đệ tử trong tông tự cho mình là chân truyền tiên đạo, kiêu ngạo vô cùng.
Sau khi đại khái hiểu rõ tin tức liên quan, Lý Phàm, cũng chính là Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn lúc này tâm tư lay động, lập tức đến yếu địa Thiên Khu tông ‘Thiên Khu viện’.
Vậy mà trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục vạn dặm, đồng thời phớt lờ đủ loại trận pháp cấm chế của Thiên Khu tông, trực tiếp đến khu vực che giấu nòng cốt nhất.
“Đây là sức mạnh Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn sao?”
Lý Phàm nhìn hai tay của mình, không nhịn được có chút sóng lòng dâng trào.
Hắn cảm thấy linh lực thể lực mình gần như vô cùng vô tận, cho dù thi triển bất kỳ thần thông gì cũng sẽ không mảy may suy giảm.
Đồng thời sau khi thần thông hiển hóa cụ thể ở Huyền Hoàng giới, còn có thể tự nhiên tăng phúc đến cực hạn mà trời đất có thể đạt tới.
Thuật pháp thế gian, miễn là bắt nguồn từ Huyền Hoàng giới.
Tất cả đều có thể phá hủy chỉ với một cái liếc mắt, không cách nào tạo ra bất kỳ uy hiếp gì cho mình.
“So với sự khống chế đối với Linh Mộc giới của ta còn phải thắng hơn vài phần.”
“Suy cho cùng, một cái là chủ động phối hợp, một cái là cưỡng ép bức bách.”
Lý Phàm khẽ thở dài, từ từ hiểu rõ quyền năng của Huyền Thiên Đại Thiên Tôn.
Sau đó đi dạo trong Thiên Khu viện, đến một kiến trúc giống từ đường ở chỗ sâu nhất trong trung tâm.
Chỗ đó bao phủ một năng lượng không rõ, là ‘vùng tầm nhìn mù’ duy nhất của Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn trong cả Thiên Khu tông.
Tu sĩ Thiên Khu tông bảo vệ từ đường hoàn toàn không cách nào nhìn thấy sự tồn tại của Lý Phàm.
Cho dù Lý Phàm đang đi qua trước mặt bọn họ cũng như vậy.
“Đây là...”
Đến trước từ đường, bước chân Lý Phàm hơi dừng lại.
Hắn nhận ra được tính chất lực lượng dường như hơi quen thuộc.
Không phải thân thể Bạch tiên sinh quen thuộc, mà là bản tôn Lý Phàm cảm thấy thế.
“Thiên Đô Đại Pháp Sư.”
Một bản năng chán ghét đột nhiên nổi lên từ trong lòng.
Giống như là cảm giác buồn nôn khi phát hiện mấy con gián ở phòng bếp trong nhà, Lý Phàm chau mày.
Chẳng qua rất nhanh, hắn đã ổn định tâm trạng.
Thân hình như nước xuyên thấu che phủ bảo hộ vô hình, đến bên trong từ đường.
Hai pho tượng đá một lớn một nhỏ được thờ phụng trong từ đường.
Tượng đá lớn khép mắt cụp xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tượng đá nhỏ là một vị đồng tử, cung kính đứng ở phía sau.
“Tượng đá lớn này, chính là thân hình tự giảng đạo trong Thiên Đô. Chẳng qua căn cứ vào tin tức ta sưu tập trước đây, rất có thể vị đồng tử đứng sau mới thật sự là Thiên Đô Đại Pháp Sư.” Ánh mắt Lý Phàm không khỏi rơi lên tượng đá đồng tử.
Trong hốt hoảng, dường như hắn vượt qua vô số không gian, đến trong một đô thành to lớn trôi nổi ở chân trời.
Tâm trạng chấn động, ảo giác tan biến.
Lại một lần nữa nhìn về tượng đá đồng tử, vậy mà cảm thấy hai mắt hơi nhói nhói.
“Hừ.” Lý Phàm hừ lạnh, cưỡng chế xúc động muốn đập tượng đá vỡ nát, bắt đầu tìm kiếm bảo khố ẩn nấp xung quanh.
Không tốn thời gian gì, phát hiện một cấm chế bí ẩnở ngay sau lưng hai tượng đá.
Sau khi phá vỡ cấm chế, Lý Phàm có thể tiến vào trong bảo khố Thiên Khu tông.
Không giống như cảnh tượng đầy bảo vật chói mắt trong tưởng tượng, bảo khố Thiên Khu tông thậm chí có thể nói có chút sơ sài. Đến nỗi Lý Phàm gần như nghi ngờ mình đi sai nơi.
Trên chiếc bàn gỗ đỏ tím theo thứ tự bày ra một thạch ấn, một hộp gỗ, một quyển trục.
Ngoài cái này ra, không còn gì khác nữa.
Thạch ấn kia đương nhiên là mục tiêu lần này của Lý Phàm, tiên khí Hoang Thần ấn.
Cho dù lúc này vẫn cứ ở dưới trạng thái bị phong ấn, nhưng Lý Phàm vẫn mơ hồ cảm nhận được khí tức Hồng Hoang viễn cổ khiến lòng người kinh sợ từ trên đó.
Mà hộp gỗ, quyển trục bên cạnh có thể xếp đặt cùng một chỗ với tiên khí Hoang Thần ấn, đủ để nói rõ chỗ phi phàm của bọn chúng.
Nếu như là Bạch tiên sinh, đương nhiên là chỉ lấy Hoang Thần ấn, sau đó nhanh rời đi.
Nhưng Lý Phàm lấy đâu ra đạo lý đi qua bảo sơn lại về tay không.
Cho dù nơi này là huyễn giới Vẫn Tiên cảnh, hơn nữa không thể mang theo bảo vật về hiện thế.
Nhưng tăng thêm kiến thức cho đỡ nghiện cũng tốt.
Lý Phàm đầu tiên là cẩn thận quan sát cái hộp gỗ kia. Hắn nhạy bén nhận ra trong hộp gỗ dường như giam cầm vật sống nào đó. Đang không ngừng hơi rung động với tần suất và biên độ cực nhỏ. Mỗi lần rung động, khí tức lơ đãng toả ra bên ngoài xung quanh khiến Lý Phàm bây giờ thân là Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn cũng mơ hồ cảm thấy có chút nguy hiểm.
Càng có chút kỳ quái là, sinh vật trong hộp gỗ kia dường như cũng cảm thấy được tồn tại của Lý Phàm ở bên ngoài.
Sự rung động càng ngày càng mạnh mẽ.
Dường như đang cám dỗ, thúc giục Lý Phàm mở hộp gỗ ra.
Bên tai mơ hồ hiện ra tiếng vang sột soạt, trước mắt cũng đồng thời hiện ra rất nhiều ảo giác.
Lý Phàm do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lấy ý chí cưỡng ép đè xuống xúc động trong đầu.
Cũng chính là ở lúc này Lý Phàm mới cảm thấy giật mình. ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’ trước đây dù là trong huyễn cảnh Vẫn Tiên, chỉ cần ý thức tự ngã thức tỉnh là đều sẽ tự động vận hành vậy mà mất hiệu lực không biết từ khi nào.
Không có Tiên Tâm Chú thêm vào, chống lại cám dỗ toàn bộ nhờ vào lực ý chí bản thân Lý Phàm.
Cũng may mà hắn luân hồi nhiều thế, hiểu biết sâu rộng, tâm trí phi phàm.
Nếu không thì e rằng không kiềm chế được ngay tại chỗ, mở ra hộp gỗ.
Lý Phàm cưỡng ép chuyển ánh mắt di chuyển đến trên quyển trục.
Ảo giác và ảo thính hộp gỗ đưa đến ngay lập tức giảm xuống.
“Hộp gỗ này có chút tà môn. Cũng không biết bây giờ có còn tồn tại trong Huyền Hoàng giới hay không.”
Hoàn toàn trái lại với hộp gỗ kỳ dị, cái quyển trục kia toả ra lại là khí tức thần thánh tuyệt đối, tiên đạo chính tông.
Không những không có bất kỳ báo động trước gì, mà còn không tự chủ được sinh ra ý niệm gần gũi.
“Hử? Hình như trước đây thấy qua quyển trục này ở đâu đó rồi?”
Lý Phàm kiểm tra ký ức không đầy đủ của Bạch tiên sinh.
May mà vận khí không tệ, một hình ảnh có chút mơ hồ trong nháy mắt lóe lên ở trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận