Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 968: Bí mật truyền pháp giả

Linh Mộc giới.
“Hử? Tại sao đốm mốc màu xám vẫn chưa nổ tung?” Lý Phàm đã đợi khoảng gần một tháng mà vẫn chưa nghe được tin tức liên quan nào, không khói có chút mê mang.
“Không thể nào?”
Nghĩ tới nghĩ lui, rồi lại cẩn thận suy nghĩ xét lại, Lý Phàm cảm thấy vấn đề chỉ có thể xuất hiện trên người truyền pháp giả.
“Không hổ danh là một trong những người thống trị cao nhất của Vạn Tiên Minh, tồn tại đã sống sót từ đại kiếp thượng cổ cho đến ngày nay.”
“Tuy không bằng từ ‘Cơ’ trên Tiên Khư kia, nhưng sức tàn phá của đốm mốc màu xám chắc hẳn cao hơn Trường Sinh cảnh thông thường...”
“Lại có thể được giải quyết dễ dàng, thản nhiên như vậy...”
“Ừ, có lẽ cách sử dụng chính xác đốm mốc màu xám chính xác chính là trước tiên phải âm thầm xâm chiếm các nơi trên Huyền Hoàng giới, sau đó cho chúng bộc phát cùng một lúc...”
Khi Lý Phàm thông thạo dược lý đang âm thầm cân nhắc, Thần Ma duy nhất mà hắn để lại ý niệm, cũng chính là bị Mặc Nho Bân chiếm giữ, giờ phút này cuối cùng cũng thong dong lại đến muộn, gửi truyền tấn đến.
“Hưng Vượng huynh đệ, tất cả đều ổn chứ?”
“Ai? Tên trộn từ đâu tới!” Lý Phàm giả vờ quên mất bộ dạng của đối phương.
Không nói hai lời là đã ra tay tấn công.
Nhưng không có trợ tận của hàng ngàn hàng vạn Thần Ma, bàn về thần thức chi lực, hiển nhiên là giờ phút này Lý Phàm không phải là đối thủ của Mặc Nho Bân.
Mặc Nho Bân vừa chống đỡ vừa cố gắng đánh thức ký ức của “Tôn Hưng Vượng”.
Làm bộ làm tịch diễn một hồi, cùng với thức hải trống rỗng, một bức tượng đá không mặt từ từ hiện ra, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Lý Phàm cũng dần dần ngừng tấn công.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mặc Nho Bân một lúc lâu, nói với vẻ mặt không thể giải thích được: “Cuối cùng thì ngươi cũng tới.”
“Hừ, hai huynh đệ chúng ta suýt nữa không thể gặp lại nhau.”
Giọng điệu của Lý Phàm không tốt, trợn mắt nhìn: “Không phải là đã nói khi thời điểm đó đến ngươi sẽ trực tiếp ra mặt nhận lấy nhiệm vụ quét sạch Thần Ma sao? Tại sao lại là một thiếu niên lang quỷ kế đa đoan đến?”
“Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt có Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên che chở, ta suýt nữa rơi vào bẫy của hắn, làm lộ ra tất cả bí mật!”
“Hay là nói, đây là kết quả mà ngươi mong muốn? Mượn đao giết người?”
Trên mặt Lý Phàm hiện lên từng tia sát ý.
Vẻ mặt Mặc Nho Bân chấn động: “Hưng Vượng huynh đệ, đừng hiểu lầm ta! Tôi không ngờ rằng truyền pháp giả Tưởng lại chọn cách tự mình ra tay!”
“Đúng là ngươi đã gây ra động tĩnh quá lớn, có nguy cơ phá hủy Huyền Hoàng.”
“Nói thật thì lúc đó ta cũng bị dọa sợ hết hồn.”
Giọng điệu của Mặc Nho Bân có chút bất đắc dĩ.
“Hả? Nói vậy thì còn là lỗi của ta à?”
Rõ ràng là một thức hải sáng ngời, nhưng sau khi nói ra những lời này, Mặc Nho Bân cũng đột nhiên cảm thấy có chút âm trầm.
Để ngăn đối phương nổi điên, hắn vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi, Hưng Vượng huynh, rốt cuộc thì ngươi đã làm thế nào để đẩy lùi hắn? Xét theo các hành động sau đó của hắn, hẳn là hắn đã không thành công mà trở về, cũng không thu hoạch được gì.”
Lý Phàm có chút không kiên nhẫn nói: “Đã nói là có Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên che chở! Bằng không ta vẫn còn đang ngu ngốc cho rằng ta là hắn, hắn là ta!”
Lúc này, Mặc Nho Bân cuối cùng cũng xác nhận rằng “Tôn Hưng Vượng” đúng là đã trốn thoát từ trong tay của truyền pháp giả Tưởng.
Suy cho cùng thì thiên tính của truyền pháp giả Tưởng cũng chỉ có một số truyền pháp giả khác như bọn họ biết được.
Mặc Nho Bân vô tình liếc nhìn bức tượng đá đang dần dần mờ đi phía trên đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Chẳng qua là, cuối cùng thì cũng đã đạt được mục đích của chúng ta, lần này ta giải quyết được nguy cơ Thần Ma tàn sát bừa bãi, như thường lệ, trong khoảng thời gian tiếp theo, ta sẽ phụ trách mọi công việc quan trọng của Tiên Minh.”
“Cho nên đây là lúc để bức bách Huyền Thiên Bảo Kính một lần nữa.” Mặc Nho Bân nói.
Lý Phàm thì lại xua tay: “Vẫn như cũ đi, ngươi nghĩ biện pháp, cần ta làm gì thì cứ việc nói!”
Mặc Nho Bân cười cười: “Hưng Vượng huynh đệ, lần này không cần ngươi phải ra tay nữa. Cứ kiên nhẫn chờ đợi là được. Đợi đến khi mọi chuyện có tiến triển ta sẽ liên lạc lại với ngươi.”
“Lần này chủ yếu là xác nhận tình hình bên phía ngươi. Suy cho cùng thì truyền pháp giả Tương thực sự rất khó đối phó. Ta cũng luôn tránh tiếp xúc trực tiếp với hắn...” Giọng điệu của Mặc Nho Bân là có chút nghiêm trọng.
“Nói rõ về vị truyền pháp giả này cho ta nghe, để tránh sau này nếu gặp lại hắn thì lại bị đánh cho không kịp trở tay.” Lý Phàm cũng nói thêm.
“Ngày mà hắn ra tay, vốn là ta muốn nhắc nhở ngươi. Nhưng lúc đó lại đúng ngay hội nghị truyền pháp giả, có thể đưa ra nhắc nhở đã là cực hạn.”
“Truyền pháp giả Tưởng, chính là người đầu tiên trong số các truyền pháp giả. Có đặc tính tối thượng là ‘Vạn vật đều như ta’…”
“Quy Khư giới kia chính là do Truyền Pháp thiên tôn để lại, có thể ‘Quy Nguyên’ vô hạn...”
“Ngoại trừ truyền pháp giả Tưởng, truyền pháp giả Khương cũng là một đối thủ cực kỳ khó đối phó.”
Mặc Nho Bân lần này không giấu giếm bất cứ điều gì, kể tất cả những thông tin mà hắn biết về các vị thuyết pháp giả.
“Cần phải chú ý chính là, ngoại trừ thuyết pháp giả Tưởng vẫn luôn không giấu giếm gì, những thuyết pháp giả khác ít nhiều cũng đều có bí mật không muốn để cho người khác biết.”
“Dù sao thì cũng đã khống chế quyền lực tối cao của Vạn Tiên Minh nhiều năm như vậy, gần như có thể huy động được vô số tài nguyên...”
“Ai mà biết được bọn họ đã bí mật nghiên cứu được những thứ kỳ lạ gì. Ví dụ như thứ ‘Tuần Thiên tiễn’ trước đó, chính là phương án chế tạo hoàn thiện do truyền pháp giả Triệu cung cấp.”
Trong lúc trò chuyện với nhau, Lý Phàm không chỉ biết được nguyên nhân khiến đốm mốc màu xám không bùng phát.
Cũng là lần đầu tiên, có được khá nhiều thông tin về đám truyền pháp giả luôn ở phía sau hậu trường kia.
Mỗi một truyền pháp giả đều là giai cấp đặc quyền thực sự của Vạn Tiên Minh, định mức độ cống hiến hàng năm gần như là không giới hạn, công huân cấp bậc cũng là cấp bậc cao nhất, diễn bốn mươi chín.
Chẳng qua chỉ là làm đáng một chút để duy trì chế độ của Tiên Minh cho nên bọn họ mới bước vào hệ thống độ cống hiến và cấp bậc công huân.
Truyền pháp giả phụ thuộc vào Huyền Hoàng giới, cùng với đạo do Truyền Pháp thiên tôn tạo nên, tuy từ đó không thể nào đạt được chứng nhận trường sinh nữa, nhưng vẫn có thể sống thọ cùng thiên địa, trường sinh bất tử.
Hơn nữa, nghe nói cho dù bọn họ có chết vì lý do nào đó, vẫn có thể quay trở lại thế gian một lần nữa thông qua phương pháp ‘bị phân’ nào đó.
Tất nhiên, kể từ khi Tiên Minh ra đời, loại chuyện truyền pháp giả bị tấn công và ngã xuống này chưa bao giờ xảy ra.
Vậy nên Mặc Nho Bân cũng không biết tính xác thực của chuyện đó.
Có tổng cộng mười tám chỗ dành cho thuyết pháp giả, từ khi Tiên Minh được thành lập tới này cũng chưa bao giờ thay đổi.
Sau này không sẽ bao giờ thay đổi.
Bọn họ là người đứng đầu thực sự của Vạn Tiên Minh, bất kỳ cái gọi là chế độ, pháp lệnh nào của Vạn Tiên Minh cũng đều mất tác dụng đối với bọn họ.
Chỉ có những nghị quyết của nội bộ nghị viện thuyết pháp giả mới có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
Bọn họ cũng có những đặc quyền mà những tu sĩ bình thường không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như: chiêu mộ.
Trong Vạn Tiên Minh, nếu như nhìn trúng bất kỳ tu sĩ nào, không cần biết là vì lý do gì, thì đều có quyền chiêu mộ tu sĩ đó vào tiểu thế giới của mình.
Mà tu sĩ được chọn, từ đó giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất.
Sẽ không có bất kỳ dữ liệu nào được giữ lại.
Trong mấy ngàn năm qua, đám truyền pháp giả vẫn luôn làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận