Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 344: Khí vận theo số mệnh mà thay đổi

Thiên Diện Ma Tôn có thật sự tồn tại hay không?
Thật ra, vấn đề này không quan trọng.
Khi Vạn Tiên Minh và các tu sĩ đều đã đưa ra kết luận thì bất kể trước đây gã như thế nào, kể từ nay về sau, gã chính là âm linh lượn lờ trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh, chuyên tìm con mồi để nhai nuốt, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Mỗi một người đều có thể là tên Thiên Diện Ma Tôn tội ác tày trời kia.
Suy cho cùng, quyền giải thích về thân phận của gã nằm trong tay Vạn Tiên Minh - kẻ sở hữu Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, đây mới chính là điều quan trọng nhất.
Lý Phàm cơ hồ đã có thể thấy trước, sau khi Tỏa Linh Trận được phổ biến toàn diện, tu sĩ Vạn Tiên Minh sẽ phải đón nhận một hoàn cảnh tu hành hiểm ác hơn trước rất nhiều.
"Một khi thật sự đến nước đó, cục diện có thể nói là hoàn toàn bị sụp đổ. Một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi như mình e là khó lòng bo bo giữ mình được nữa. Có lẽ khi đó, mình cũng sẽ phải kích hoạt “Hoàn Chân” sớm mà thôi…”
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, muốn phổ biến Tỏa Linh Trận thì chí ít cũng phải tốn hơn mười năm. Đối với Lý Phàm, có lo lắng nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là điều thừa thải mà thôi, chỉ cần đi bước nào tính bước nấy là được.
Lý Phàm dằn xuống tạp niệm trong lòng, bắt đầu thực hiện nghi thức tiến vào Vẫn Tiên Cảnh.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn!"
Khung cảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Tiếng gió rít không ngừng vang vọng bên tai.
Lý Phàm dường như đang bay cao trên không trung, khắp xung quanh đều là khi lạnh thấu xương khiến cả người hắn liên tục run rẩy.
“Hả? Lần này khác hẳn so với lúc ở Ninh Viễn thành, không cần bắt đầu lại từ trong vỏ trứng sao?” Sau khi ý thức của bản thân khôi phục lại, Lý Phàm bèn lấy làm kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, hắn nhớ lại tình tiết còn dang dở trong lần tiến vào trước: Tiểu nam hài Hứa Khắc đang ôm chặt cổ của chim Thanh Loan, còn Lý Phàm thì lại đang treo lủng lẳng trên cổ của nó, còn chim Thanh Loan thì đang bay nhanh theo phương hướng được tiểu nam hài chỉ dẫn.
Đây chính là tình cảnh khi hắn phải rời khỏi Vẫn Tiên cảnh lần trước vì đã hết thời gian quy định.
Vậy là lần này là “kịch bản” nối tiếp ư?
Lý Phàm cảm thấy chuyện này khá kỳ diệu.
Tuy rằng vòng lặp vô tận có thể mang lại cơ hội thăm dò cơ duyên nhưng chính Lý Phàm cũng chẳng ưa thích gì chuyện phải trải qua một đoạn thời không liên tục như thế, có thể xem như có được có mất mà thôi.
Lý Phàm hóa thân thành Huyền điểu, năng lực tư duy của hắn cũng bị hạn chế đi rất nhiều.
Dứt khoát không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn bám chạt lấy tóc của Hứa Khắc, bắt đầu ngẫm về thần thông mà bản thân đã lĩnh ngộ lần trước:
Ngoài Thiên Mệnh Huyền Quang có uy lực mạnh mẽ, còn có năng lực không ngừng ngưng tụ khí vận, “Thiên Mệnh Do Ta”, nữa.
Lý Phàm híp mắt nhìn về phía trên đỉnh đầu của Hứa Khắc, thấy được một cột sáng vàng tím chọc trời.
Theo bản năng, hắn bắt đầu hấp thụ từng tia từng tia năng lượng được cột sáng vàng tím phát xạ ra, cảm giác cứ như được uống một loại linh đan diệu dược tốt nhất thế gian.
Những đốm sáng vàng tím bắt đầu thâm nhập vào cơ thể của Lý Phàm, khiến hắn cảm thấy bản thân như được ngâm mình vào trong suối nước nóng, cả người ấm áp và dễ chịu.
Hắn có thể cảm giác được cả thần hồn lẫn thể chất của mình đều đang dần trở nên mạnh mẽ một cách rõ rệt.
Hắn hà một hơi dài vì thoải mái, hơi thở hóa thành một sợi ánh sáng vàng kim nhà nhạt mà người thường không thể phát giác được rồi dung nhập lại vào cột sáng tím vàng kia.
"Thiên Mệnh Huyền điểu, thì ra là vậy…"
Lý Phàm lập tức hiểu được thần thông “Thiên Mệnh Do Ta” là thế nào rồi.
Giữa trời đất này, tất cả sinh linh đều có khí vận riêng, không hề giống nhau. Có loại khí vận khiến cho mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, lần nào cũng đều gặp dữ hoá lành; có loại thì chỉ đem đến xui xẻo cực kỳ, đến mức uống nước lạnh cũng bị ê răng.
Thế nhưng, khí vận lại không phải là thứ không thể thay đổi mà ngược lại, nó rất dễ bị tác nhân bên ngoài ảnh hưởng.
Có người nửa đời trước luôn thuận buồm xuôi gió, thế nhưng khi đụng phải một sự việc nào đó, người đó lại liên tục gặp chuyện xui rủi, từ đó mà cuộc đời cũng đột ngột xuống dốc nhanh chóng.
Trong khi đó, có người phải chịu cảnh xui xẻo hơn nửa đời, trong một ngày nào đó, lại bất ngờ được may mắn tìm đến, từ đó hưởng một cuộc đời vinh hoa phú quý ngày sau.
Nguyên nhân là do khí vận có liên hệ qua lại với thế giới bên ngoài, rất dễ bị thay đổi. Khí vận càng yếu thì càng dễ thay đổi.
Còn người có khí vận cao quý không tả nổi như Hứa Khắc này, tuy rằng khí vận của nó không dễ bị dao động, nhưng cứ mỗi lần gặp đại nạn như thế này, nó đều sẽ tiêu hao hết mấy phần khí vận vốn có của mình,
Trong những hoạt động thường ngày thôi, khí vận của Hứa Khắc vẫn liên tục tiết ra bên ngoài, không ngừng bị tiêu hao.
Lâu dài như vậy, nếu chỉ có ra mà không có vào, khí vận của nó hiển nhiên sẽ càng ngày càng yếu đi.
Thần thông “Thiên Mệnh Do Ta” giúp Huyền điểu có khả năng thu hút và hấp thụ những khí vận bị tiết ra ngoài của chủ nhân để nuôi dưỡng chính mình, đồng thời lại có thể mang những khí vận đã cô đọng này trả lại cho chủ nhân.
Điều này không những có thể giúp chủ nhân nuôi dưỡng và tăng cường khí vận mà còn tránh được việc tiêu hao khí vận vào những chuyện vô nghĩa.
Về phần Huyền điểu, nó cũng có thể cho chủ nhân mượn tạm khí vận của bản thân để tăng cường khí vận trong những lúc gặp phải nguy hiểm, giúp chủ nhân thoát khỏi cửa tử.
Nói một cách tổng thể, Huyền điểu và chủ nhân có mối quan hệ bổ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
“Xem ra ở bên cạnh tiểu tử này cũng không tệ à nha.” Lý Phàm tham lam hút lấy một hơi khí vận vô hình, thầm nhủ bụng.
“Ê, tiểu tử, bây giờ ngươi tính đi đâu?”
Sau khi đã hấp thu hết ngụm khí vận kia, Lý Phàm cảm thấy bản thân đã mạnh hơn trước vài phần, hắn nghĩ thầm trong đầu, bèn thử giao tiếp với Hứa Khắc, tất nhiên là không thể mở miệng nói chuyện nên chỉ có thể mặc niệm trong lòng.
“Ồ, Tiểu Hắc nhà ngươi vậy mà đã có thể dùng tâm linh cảm ứng rồi?” Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Khắc vọng lại trong đầu của Lý Phàm.
"Tiểu… Hắc? Ngươi đang nói ai?" Lý Phàm bất ngờ vung móng vuốt cào Hứa Khắc một phát.
“A ui, đâu.”
Hứa Khắc xoa xoa đầu của mình, giọng nói có phần vô tội đáng thương:
“Tiên hạc là Tiểu Hồng, Thanh Loan là Tiểu Thành. Mày cả người đen đúa như vậy, tao gọi mày là Tiểu Hắc có chỗ nào không đúng chứ.”
Lý Phàm dùng lực mổ Hứa Khắc vài phát: “Ta là Thiên Mệnh Huyền điểu vĩ đại! Sao ngươi có thể dùng một cái tên tục tằn như thế để gọi ta hả?”
"Được rồi, được rồi." Bị mổ cho đau điếng, Hứa Khắc đành thoả hiệp.
“Vậy gọi mày là Tiểu Huyền nha.”
Tuy vẫn hơi khó chịu, nhưng hiện giờ Lý Phàm nhập vào thân dị thú, đầu óc vẫn còn chưa phát triển toàn diện, tư duy không thông, trong lúc nhát thời, hắn cũng không cách nào tìm được cái tên nào hay hơn, chỉ đành bỏ qua.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lý Phàm gặn hỏi.
Thấy Lý Phàm thầm chấp nhận cái tên do mình đặt, Hứa Khắc lập tức cười khúc khích, đồng thời đáp lại bằng suy nghĩ:
“Giờ chúng ta đi tìm Lục Nhai sư huynh.”
“Lúc này, cả tông môn vẫn đang hỗn loạn, cũng tại Bạch tiên sinh ra tay quá nặng, khiến mọi người đều sợ hãi.”
"Rất nhiều sư huynh đệ đều cảm thấy không có tương lai, không muốn ở lại tông môn nữa.”
“Người chạy thì chạy, kẻ trốn thì trốn. Đến các vị sư thúc, sư bá và rất nhiều tiền bối cũng không biết đã chạy đi đâu cả rồi, đến giờ vẫn không thấy ai đứng ra giải quyết hậu quả.”
“Điều này càng khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.”
"Thật sự quá nguy hiểm, nếu lại gặp phải một tên như Tống Dương nữa thì có lẽ tao cũng không có vận may như lần trước đâu.”
"Bởi vậy vẫn nên đi tìm Lục nhai sư huynh, sư huynh mạnh mẽ đến thế, ở bên cạnh huynh ấy chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.”
“Nhân tiện, nói không chừng tao còn có thể gặp được Bạch tiên sinh nữa đó, hì hì.”
Hứa Khắc suy nghĩ rất nhanh, nói liên tục như súng liên thanh.
"Làm sao ngươi biết được Lục Nhai sư huynh của ngươi hiện giờ đang ở đâu?” Lý Phàm hơi bất ngờ, thử hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận