Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 920: Toái cốt diện Nhất Tâm

“Ngoại trừ ‘Nhất Tâm’ chứng Trường Sinh, các thuộc tính của ‘Vạn Chúng’ cũng càng trở nên rõ ràng hơn.”
Lý Tình vừa đi vừa quan sát.
“Tiểu tử, chơi trong huyễn cảnh vui lắm hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn.
Lý Tình nhìn quanh, chỉ thấy người vừa nói là một ông lão áo quần luộm thuộm đang nằm trên mặt đất như chốn không người.
Không hiểu được dụng ý của đối phương, Lý Tình thận trọng không trả lời.
“Ha ha, không cần căng thẳng như vậy, gò bó quá ngược lại cũng không tốt!”
“Cứ theo cách ngươi hành sự trong huyễn cảnh là được! Trong số bọn ta, thiếu loại như ngươi!”
Ông lão không chút keo kiệt, tán dương Lý Tình.
Tuy nhiên theo lời của ông lão, Lý Tình lờ mờ cảm nhận được có những ánh mắt không mấy thiện cảm đang dừng lại trên người mình.
“Đúng rồi, nói thêm cho ngươi biết một bí mật nhỏ.”
“Để chơi cho vui vẻ, không chỉ ngươi bị phong ấn ký ức trước kia trong huyễn cảnh, mà ngay cả ta cũng vậy!”
“Chỉ khi nào huyễn cảnh tan vỡ, lúc đó ý thức bản ngã mới tự thức tỉnh.”
“Khi ấy, ký ức của mọi người trong huyễn cảnh sẽ ùn ùn bộc phát!”
Trên mặt ông lão hiện lên một tia say sưa, giống như uống một vò rượu ủ lâu năm.
“Hai trăm ba mươi sáu nghìn tám trăm lần...”
“Hai trăm ba mươi sáu nghìn tám trăm lần!”
Ông lão lần nữa lặp lại con số đó.
“Chà chà chà...”
“Khoái cảm của ngươi, không bằng một phần ít ỏi của ta!”
Ông lão lắc đầu.
Khi Lý Tình nghe đến con số “hai trăm ba mươi sáu nghìn tám trăm”, lúc đầu hơi sửng sốt, không thể phản ứng lại xem điều này có nghĩa gì.
Nhưng rất nhanh hắn hiểu ra, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Khi hắn nhìn lại, ông lão luộm thuộm ấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Thân thể này dường như là của một vị trưởng lão Hợp Đạo thuộc Đại Đạo tông năm đó.”
Lý Tình hồi tưởng lại ký ức ở huyễn cảnh, trong lòng thầm nghĩ.
Tiếp tục hướng về đại điện tông môn đỉnh cao nhất.
Dọc đường Lý Tình còn nghe thấy rất nhiều cuộc tranh cãi.
“Tại sao ngươi lại muốn thiến hắn? Một khởi đầu bình thường không tốt hơn sao?”
“Lúc này lại phản đối à? Chẳng phải lúc trước ngươi tán đồng còn gì!”
“Ta thấy một sự trừng phạt nhỏ cũng không có vấn đề gì. Vấn đề mấu chốt ở đây là, tại sao ngươi lại đưa ‘Nghịch Luân Kinh’ cho hắn?”
“Công pháp mới được nghiên cứu ra vẫn phải thử nghiệm hiệu quả mà. Ai ngờ được rằng tên nhóc này có thể chịu giày vò như vậy. Chậc chậc.”
“Ha ha, ta nghĩ là ngươi cố ý.”
“Nói như vậy thì, lần sau chắc không thể dùng ‘Nghịch Luân Kinh’ này rồi.”
“Không được, thứ tốt như vậy sao có thể nói cấm là cấm được?”
“Ta phản đối!”
“Ta cũng phản đối!”
Không nhìn thấy bóng dáng.
Nhưng âm thanh trò chuyện lại như ma quỷ, không ngừng xuất hiện bên tai Lý Tình.
Giống như có vô số bóng người đang nhìn Lý Tình chằm chằm rồi thì thầm bàn tán.
Bề ngoài Lý Tình có vẻ bình tĩnh, thực ra trong lòng đã có chút ớn lạnh.
Những âm thanh này đan xen vào nhau như vô số suy nghĩ ở trong đầu.
Chia tâm trí ra làm vô số phần.
Cùng với việc Lý Tình ngày càng đến gần đại điện tông môn, âm thanh nói chuyện liên tục không ngừng cũng ngày càng nhiều hơn.
Nội dung nói chuyện ngày càng điên cuồng.
Trở nên giống tiếng gào thét của quỷ thần, như mũi kim đâm vào tâm trí Lý Tình.
Chợt Lý Tình dừng bước.
Hắn cảm giác được trên mặt mình có chút ẩm ướt, chạm nhẹ vào mới phát hiện máu tươi không ngừng chảy ra từ lỗ mũi và hai mắt.
Tầm nhìn xung quanh mờ đi không rõ từ lúc nào.
Lý Tình lau sạch máu, nhân lúc cơ thể vẫn còn sức lực, gia tăng tốc độ bước đi.
Nhưng âm thanh ma quái bên tai không những không dừng lại, mà còn kịch liệt hơn.
“Khụ khụ...”
Lý Tình đột nhiên ho khan, ngay cả những mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng cũng bị ho ra ngoài.
Sau khi đi lên mấy chục bước, cơ thể cuối cùng cũng không trụ vững được nữa.
Hóa thành một vũng bùn lầy dưới sự vang vọng của vô số tạp âm.
Nhưng rất nhanh, cùng với máu thịt nhúc nhích trong hư không, một cơ thể mới được hình thành.
Có điều, những âm thanh ma quái ở khắp nơi kia dường như không có ý định buông tha Lý Tình.
Trước khi cơ thể mới kịp xuất hiện hoàn toàn, đã lại bị nghiền nát.
Vì thế, trên cầu thang dài dằng dặc này xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Một khối thịt không ra hình người, đang nhúc nhích, chật vật để leo lên.
Với mỗi lần vỡ vụn, rồi lại xuất hiện.
Tổng lượng máu thịt dường như cũng ít đi một chút.
Tuy từ đầu đến cuối Lý Tình không bỏ cuộc, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một cục thịt biến dạng đang giãy giụa, cuộn lại một cách vụng về.
Dù đã thảm tới mức như vậy rồi, nhưng giọng nói xung quanh vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm.
Ngược lại càng trở nên hào hứng hơn. Giọng nói sắc bén, không nghe ra giọng của con người nữa, thay vào đó nó giống như đủ loại tạp âm vô nghĩa trong trời đất.
Đúng lúc mảnh máu thịt cuối cùng của Lý Tình sắp biến mất hoàn toàn.
Một luồng hư ảnh của hắc kiếm bỗng hiện lên.
Phát ra một tiếng kiếm nho nhỏ.
Trong khoảnh khắc này, âm thanh của đám quỷ xấu xa xung quanh tạm thời bị áp chế!
Nắm lấy khoảnh khắc duy nhất này, tốc độ của hư ảnh hắc kiếm đột nhiên bộc phát, hóa thành một hư tuyến, lao thẳng vào trong đại điện của tông môn.
Tuy cửa đại điện đang mở, nhưng nhìn từ ngoài vào bên trong đại điện một mảnh tối om.
Giống như vực thẳm, không thể nhìn thấy thứ gì.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh đó, vô số giọng nói đột nhiên vang lên.
Giống như núi gào biển thét, ma khóc sói tru!
“Ta đã nói là hắn có thể mà!”
“Ha ha ha, thú vị, thú vị!”
“Tại sao lại cố ý bỏ qua cho hắn, tại sao? Tại sao không để ta nghiền nát hắn ra thành thịt nhão!”
“Đừng giả vờ nữa. Tự lừa gạt chính mình thú vị lắm ư?”
Khác hoàn toàn với khung cảnh ồn ào đáng sợ bên ngoài đại điện.
Trong đại điện tông môn của Đại Đạo tông yên tĩnh lạ thường.
Ngoài ghế chưởng môn ở nơi cao nhất ra, trong đại điện rộng lớn chẳng còn gì khác.
Triệu sư tỷ yên lặng ngồi trên ghế.
Như một đứa trẻ ngồi ngay ngắn, thẳng lưng.
Hai tay đặt lên đùi.
Biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, bất động.
Lý Tình lặng lẽ liếc nhìn Triệu sư tỷ.
Dung mạo của nàng dường như dừng lại ở thời điểm mười mấy tuổi.
Giống hệt như những gì đã thấy trong huyễn cảnh.
“Bái kiến Nhất Tâm thiên tôn.”
Tuy bầu không khí tại hiện trường có chút kỳ lạ nhưng Lý Tình vẫn cung kính chắp tay hành lễ.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Giọng nói trong trẻo của Triệu sư tỷ vang lên.
Nhưng nó không phát ra từ cơ thể của người đang ngồi trên ghế, mà từ mọi hướng trong đại điện tông môn.
Lý Tình không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói: “Ta tới đây là vì công pháp Huyền Thiên giáo năm xưa.
‘Thiên Địa Giao Chinh Phú’, ‘Vạn Cổ Duy Ngã Quyết’, ‘Đoạn Hồn Chiếu Thần Công’, ‘Thiên Ai Địa Đỗng Kinh’...”
“Cuốn sách này vốn là của Huyền Thiên giáo ta, hôm nay nên để vật về với chủ.” Lý Tình nghiêm túc nói.
Trong đại điện trầm mặc một lúc.
Sau đó Triệu sư tỷ không ngừng cười khẽ như thể vừa nghe được một câu chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
“Người của Huyền Thiên giáo còn chưa chết hết ư?”
“Các ngươi làm sao biết được ta từng có được những công pháp này?”
“Ngoài những thứ này ra, ta vẫn còn khá nhiều thứ khác. Ngươi có muốn hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận