Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 315: Mộng về Ngự Thú tông

“Ăn từ từ, ăn từ từ…”
Trong tràng tiếng nói đầy kinh hỉ lặp đi lặp lại, Lý Phàm nuốt hết vỏ trứng vỡ vụn vào trong bụng.
Năng lượng nóng rực tràn ra không ngừng chạy dọc thân thể của hắn.
Luồng lực lượng này cực kỳ tinh túy, Lý Phàm vốn còn đi lại hơi lảo đảo nhưng chỉ một lát sau là đã có thể nhảy nhót được rồi.
“Chà, không hổ là hậu duệ của thần điểu, quả nhiên lợi hại. Mới sinh ra không lâu mà đã có thể tự đi bộ. Vậy không phải chẳng mấy chốc, ta sẽ có thể cưỡi nó rồi sao?”
Bỏ qua tiếng lải nhải bên tai, Lý Phàm buồn bực đi tới bờ nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.
“Sao lại xấu như vậy!”
Một con quái điểu không mọc nổi một sợi lông với làn da toàn thân màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Lý Phàm.
“Chương sư huynh, ta vậy mà lại hơi nhớ ngươi rồi.”
“Lăn lộn với ngươi, tốt xấu gì ta cũng là đệ tử chân truyền của Tử Tiêu tông. Mới mở bản đồ mới thôi mà ngay cả người cũng không được làm, lại biến thành một con chim ngu ngốc như vậy.”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi nhập vai vào quái điểu, suy nghĩ của Lý Phàm lúc này có hơi lung ta lung tung, rất khác so với trạng thái bình tĩnh ngày thường.
“Chim ngoan mau lớn lên…” Giọng nói lải nhải lại vang lên khiến Lý Phàm càng thêm phiền muộn.
Thế nhưng, nhánh cây màu đỏ trông như con sâu vươn tới trước mặt Lý Phàm, lại nhất thời khiến hắn vứt hết khó chịu ra sau đầu.
Một ngụm cắn lấy, hai ba miếng đã nuốt hết vào trong bụng.
Cảm giác thoả mãn không nói nên lời dâng lên trong lòng, cảm giác sảng khoái giống như Luyện Khí kỳ ngẫu nhiên nhận được kỳ vật thiên địa hay Trúc Cơ kỳ bách pháp kết đan vậy.
Gần như lập tức, Lý Phàm mất đi khả năng suy nghĩ.
Chỉ còn lại chút ý thức trống rỗng trôi nổi trong biển sảng khoái. Rất lâu sau, khoái cảm thăng tiên chậm rãi biến mất, Lý Phàm dần lấy lại khả năng suy nghĩ của mình.
Nhưng chấn động mà đông trùng hạ thảo màu đỏ mang đến trước đó vẫn quanh quẩn trong lòng, khiến hắn khó có thể quên được. Trong dư vị đó, đồng thời, còn có cảm giác tham lam nổi lên.
“Mẹ nó, đây là thứ gì?”
Lý Phàm kinh hãi, nhưng lại không khống chế được mà trông mong nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
“Đừng nhìn ta như vậy, kinh trùng thảo này ta rất vất vả mới lấy được một gốc đó. Ăn rồi thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có!”
Một cậu nhóc không lớn lắm, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, sờ sờ sau gáy, giải thích với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Không còn?” Cảm giác thất vọng, phẫn nộ đột nhiên sinh ra.
Lý Phàm tức giận, soạt soạt bò lên đầu cậu nhóc, đạp mạnh một hồi, khiến cho mái tóc gọn gàng của cậu nhóc lộn xộn như tổ chim. Cậu nhóc cũng không tức giận, chỉ nghiêng đầu cười khúc khích.
Lý Phàm càng tức giận hơn, dứt khoát xem đầu cậu nhóc thành sào huyệt, ở lại.
“Hì hì, tiểu gia hỏa, đừng tức giận. Mặc dù không còn kinh trùng thảo nhưng trong Ngự Thú tông chúng ta có vô số linh sơn bí cảnh, thứ tốt cũng nhiều lắm. Chắc chắn sẽ không làm mi đói! Đi, ta mang mi đi tìm thức ăn.” Cậu nhóc dứt lời, tung một cọng lông vũ ra.
Lông vũ tỏa ra hào quang màu trắng, một lát sau, một con hạc đầu đỏ với thân hình tao nhã, khí độ phi phàm, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cậu nhóc khéo léo trèo lên người con hạc đầu đỏ, hai tay ôm chặt cổ nó, lớn tiếng hét: “Tiểu Hồng, chúng ta đi!”
Hạc tiên phát ra một tiếng kêu lớn rồi vỗ cánh bay cao.
Trên trời, tiếng gió gầm rú, cậu nhóc không quên Lý Phàm ở trên đầu, vươn tay bảo vệ chặt chẽ, tránh cho hắn bị thổi bay.
Thỉnh thoảng, một chút năng lượng ấm áp quen thuộc chuyển qua, chống lạnh khí lạnh trên trời cao.
Với sự giúp đỡ của năng lượng này, tâm trạng bồn chồn của Lý Phàm cũng dần bình tĩnh lại. Hắn nắm lấy cơ hội hiếm có này, phân tích cảnh ngộ của mình trong Vẫn Tiên cảnh.
“Đối tượng nhập vai lần này có chút đặc thù, là một con chim chui ra từ trong vỏ trứng.”
“Ừm…”
“Hơi mới lạ.”
“Không giống với nhập vai vào tu sĩ, có thể bảo trì suy nghĩ của bản thân, sau khi nhập vai vào dị thú, tâm tư và tính cách của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng, gần như không thể tự khống chế, chỉ có thể hành động theo bản năng.”
“Không phải do cảm xúc tiêu cực mà là do tính cách của chính nó. Cho nên, đây cũng là lần đầu “Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú”, dù không gặp bất lợi gì, nhưng lại mất hiệu nghiệm.”
“Trừ phi hiện ra bản thể, phát động Lam Viêm chi pháp. Nếu không, chỉ với trạng thái trước mắt này, mình không thể tránh khỏi mà bị ảnh hưởng.”
“Nơi này chắc là Ngự Thú tông ở thời thượng cổ.”
“Tên nhóc dưới chân này có lẽ là môn nhân của Ngự Thú tông. Lúc trước, khi mình ở trong vỏ trứng, năng lượng ôn hòa giúp mình duy trì sinh mệnh để phá vỏ đi ra, đúng là do nó phóng thích ra.”
“Thủ đoạn của ngự thú của Ngự Thú tông sao? Vừa giúp dị thú lớn lên…”
“Vừa có thể tăng cường ràng buộc giữa hai bên.” Thử cảm nhận một phen, Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Đừng thấy Lý Phàm tức giận vì bản tính mà trêu đùa cậu nhóc. Trên thực tế, đối với quái điểu mà hắn nhập vai vào cậu nhóc là tồn tại như cha mẹ. Tự mình thể nghiệm, Lý Phàm hiểu rõ cơn giận của quái điểu từ đâu mà tới.
Ngoại trừ bản thân muốn ăn mà không được ra, phần nhiều là do thỉnh thoảng nội tâm của hắn lại có sự ỷ lại vào nhân loại nên gây ra xung đột với ý chí được truyền thừa trong huyết mạch.
Bản năng nói cho quái điểu, không nên thân cận với nhân loại như vậy. Tuy nhiên, quái điểu lại không thể khống chế tình cảm xuất hiện trong lòng nên mới tức giận như thế.
“Ngự Thú tông, quả nhiên có bản lãnh.”
“Không biết còn có hiệu quả nào khác nữa hay không?”
Lý Phàm vừa nghĩ vừa ghé vào đỉnh đầu cậu nhóc, nhìn xuống phía dưới.
Thị lực của quái điểu hơn xa nhân loại, cho dù ở trên cả mây, nó vẫn có thể xem rõ ràng những thứ dưới mặt đất.
Trong dãy núi liên miên, có rất nhiều linh điền theo kiểu bậc thang.
Một vài tu sĩ chỉ huy dị thú đầu trâu mặt ngựa đang làm ruộng. Trên đỉnh núi cách đó không xa, có rất nhiều tòa kiến trúc.
Ở nơi xa hơn, còn có một tòa tháp cao. Hắn ẩn ẩn cảm thấy có khí tức quen thuộc lẫn sợ hãi truyền đến từ ngọn tháp.
“Cách phía trước không xa là linh điền thuộc tính hỏa.”
“Mọi người nói mi là hậu duệ của thần điểu, thiên tính là chúc hỏa. Những cái xích tinh diệp, huyền hoả quả đó, nhớ ăn nhiều một chút, tuyệt đối có lợi với cơ thể.”
Cậu nhóc vui cười, dặn.
“Đúng lúc, gần đây, không biết vì sao các sư huynh đều rất vội vã, ta đưa mi đi ăn lén một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”
Phi hành một lúc lâu, Lý Phàm mới sinh nên cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Ngươi nói sao thì vậy đi…”
Hắn dùng móng vuốt đã hơi cứng cáp, gãi nhẹ tóc cậu nhóc, ý bảo nó lại truyền chút năng lượng qua đây.
Lý Phàm ngáp một cái, định ngủ tiếp. Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm vang trời làm cho Lý Phàm bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có một bóng người màu lam đứng trên một con thú mặt người thân hổ, từ xa đi đến.
Nó gào thét bay qua đỉnh đầu Lý Phàm, trong chốc lát đã đi xa, không biết đi đâu.
Cuồng phong ập đến làm con hạc đầu đỏ mà cậu nhóc đang ngồi hơi chao đảo.
Tuy nhiên, cậu nhóc không nhưng không tức giận mà ngược lại còn hưng phấn hô to:
“Mau nhìn kìa, đó là Lục Nhai sư huynh! Con linh thú mặt người thân hổ dưới chân huynh ấy, nghe nói là hậu duệ thần thú, đặc biệt lợi hại! Sinh ra chưa được mười năm là đã có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận