Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 636: Ngàn đời ý không đổi

Từ “Luyện” đến “Tiên”, kém một chữ lại khác nhau một trời một vực.
Con đường phía trước của Huyền Hoàng giới cắt đứt vô số năm. ‘Tiên’ đã trở thành mục tiêu xa không thể chạm, chỉ tồn tại trong điển tịch ở niên đại xa xăm, khiến cho các tu sĩ khao khát, mơ ước.
Thế nhưng Lý Phàm giờ đây lại nhìn thấy một môn công pháp có thể có liên quan đến “Chân Tiên”!
“Truyền thừa Chân Tiên?” Chỉ thoáng có suy nghĩ, Lý Phàm đã cảm giác cảm xúc sục sôi. Cơn phấn khởi và kích động này chỉ vào lúc hắn nhìn thấy Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, cuối cùng xác nhận trên đời có tu tiên giả tồn tại khi trước mới thể nghiệm qua.
“Khó trách Huyền Hoàng Chú trước sau đều xếp ở hạng trước nhất trong tất cả công pháp tu hành của ta. Dù là ‘Vân Thủy Huyễn Mộng Công’ cảnh giới Hợp Đạo Tần Đường truyền lại cũng không bằng nó! Thì ra là chân truyền của tiên nhân!”
“Tiên lộ chưa đứt, tiên lộ không đứt!”
Trong lòng Lý Phàm háo hức, rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Lấy tu vi tâm cảnh của hắn bây giờ vẫn là qua chừng nửa ngày mới dần bình phục lại.
Sau khi tỉ mỉ thể ngộ cái gọi là “Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú” này lại phát hiện có lẽ là vì còn là bản thiếu, so với Luyện Tâm Chú lúc trước thì không hề có biến hoá quá lớn.
Cũng hoặc là, lấy trình độ hiện tại của Lý Phàm vẫn chưa đủ để phát hiện khác biệt giữa hai môn.
Lý Phàm cẩn thận nhớ lại nguồn gốc của ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’.
Nguồn gốc ban đầu là pháp môn dùng để loại trừ chướng khí trong cơ thể lưu truyền rộng rãi khắp Huyền Hoàng giới, gần như khắp nơi đều có thể nhìn thấy: ‘Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú’. Bởi vì Thanh Tâm Chú ngoài loại bỏ Tiên Phàm Chướng ra thì không còn bất kỳ trợ giúp gì khác cho người tu hành. Bởi vậy thế gian ít có tu sĩ sau khi dẫn khí nhập thể vẫn kiên trì tu hành nó.
Nhưng khi đó Lý Phàm vì tư chất bản thân có hạn, chậm chạp không cách nào loại trừ một thân chướng khí. Vì vậy cùng lúc chờ cơ hội vào linh trì tịnh thể cũng ngày đêm khổ tu Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú. Còn vì có giao diện của Hoàn Chân mà có thể thấy rõ chừng chút sự thay đổi của bản thân thế nên tin chắc Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú quả thực có hiệu quả. Bởi vậy luôn không hề từ bỏ nó.
Trong linh trì tịnh thể, trong quá trình đau đớn cực độ Tiên Phàm Chướng bị cưỡng chế loại trừ từ trong cơ thể, dù là gần như mất đi ý thức, ngất đi, lòng cầu đạo của Lý Phàm cũng không hề dao động dù chỉ một khắc, trước sau như một. Mà lực lượng có thể không ngừng luân hồi làm lại ‘Hoàn Chân’ ban cho hắn cũng làm cho trong lòng Lý Phàm không lo không sợ, không sợ sinh tử. Cuối cùng, lúc Lý Phàm thành công từ người phàm biến thành tu tiên giả Luyện Khí kỳ, Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú cũng lột xác thành trở thành Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú.
Trên con đường tu hành luân hồi trăm đời, Lý Phàm trải qua không ngừng tìm kiếm thử nghiệm thì dần tìm được phương pháp chân chính để tu hành Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú: nghịch luyện đạo tâm. Giống như cối xay lớn, nghiền nát chấp niệm trong lòng biến thành chất dinh dưỡng tẩm bổ thần hồn của bản thân. Mức độ thần dị xa không phải công pháp lưu thông trong Vạn Tiên Minh hiện giờ có thể so sánh.
Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng đây đã là cực hạn của Huyền Hoàng Chú. Lại không nghĩ tới ở đời này sau cơ duyên xảo hợp thi triển ‘Loạn’ Tự Quyết. Đối mặt với phản phệ “lược ảnh vạn thế” của Loạn Tự Quyết, Luyện Tâm Chú tự mình vận chuyển, cuối cùng tháo xuống ngụy trang bên ngoài, lộ ra hình dáng của bản thân.
“Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú...” Trong lòng Lý Phàm không ngừng lẩm bẩm lặp lại cái tên này.
Không hề nghi ngờ, đây là một môn công pháp cường đại khó mà tưởng tượng được.
Cái gọi là “tục sự trần thế đọa tiên thần”. Cho dù tu hành giả có mạnh đến đâu, rơi vào trong hồng trần cuồn cuộn cũng không tránh được đạo tâm bị hao tổn.
Lược ảnh vạn thế gần như là chân thực trải qua luân hồi trăm ngàn đời. Vô số hình ảnh, tình cảm bỗng cùng nhau tuôn ra trong đầu. Nếu không phải bản thân Lý Phàm vốn đã trải qua luân hồi trăm đời, tâm trí cứng cỏi khác với người thường. Sợ rằng sẽ phải tinh thần phân liệt tại chỗ, trở nên điên điên khùng khùng.
Nếu như không có tương trợ của Tiên Tâm Chú, cho dù Lý Phàm có tâm trí bất phàm cỡ nào, muốn tự mình thoát khỏi từ trong ảnh hưởng lược ảnh vạn thế mang tới. E rằng cũng phải tốn mấy chục năm.
Nhưng có ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’, kết quả lại hoàn toàn khác. Gần như là trong nháy mắt, những tình cảm chân thành tha thiết, chân thực trí nhớ hình ảnh, tất cả đều bị tiêu trừ, hấp thu.
“Nháy mắt trải qua luân hồi ngàn vạn đời mà tiên tâm không thay đổi...”
“Đây chính là uy của tiên nhân.” Lý Phàm không khỏi sinh ra tình cảm hướng tới.
“Có tiên pháp như thế, đủ loại huyễn cảnh tồn tại trong Huyền Hoàng giới này sợ là ta đều có thể coi như bình thường.” Trong mắt Lý Phàm thoáng chốc lóe qua một luồng tinh quang.
Hắn lập tức nghĩ đến cảnh khi bị Triệu sư tỷ kéo vào Đại Đạo tông lúc trước.
“Ta giữ ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’ nói không chừng có thể duy trì bản tâm trong ảo cảnh chân thực kia. Có ý thức bản ngã, có thể cử động chủ quan, có lẽ có thể đánh cắp nhiều bí mật hơn.”
“Đời sau có thể thử xem.”
Mơ màng rất lâu, Lý Phàm lại tập trung ánh mắt lên chữ “tàn” phía sau Tiên Tâm Chú.
“Hiện tại tiên pháp này vẫn chưa hoàn chỉnh, mà muốn bù đắp thì phải lấy những việc trải qua, ký ức trăm ngàn đời làm nguyên liệu. Vốn dĩ thi triển Loạn Tự Quyết, sử dụng phản phệ tinh thần nó mang tới là cách tốt nhất.”
“Nhưng mà...”
Chân mày Lý Phàm hơi cau lại.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn lòng còn sợ hãi với thần niệm xuất hiện sau này. Trực giác nói cho hắn, chủ nhân của thần niệm này e là đã tiến hành đánh dấu “Loạn” Tự Quyết. Nếu mình thi triển lần nữa, sợ rằng nháy mắt sẽ bị hắn phát hiện.
“Trước đó ta có thể trốn qua một kiếp có lẽ cũng là vì thế gian nhiều năm không thấy ‘loạn’.”
“Nhưng chỉ được một lần...”
“Không sao.” Nghĩ tới việc bản thân mang theo dị bảo, Lý Phàm mỉm cười.
“Cho dù mỗi đời chỉ có một cơ hội đánh úp bất ngờ, đối với ta thì chẳng khác nào là lấy không hết!”
“Chỉ sợ bất kể là người tận lực ẩn giấu Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú lúc trước hay là thần niệm to lớn vô cùng để ý đến ‘loạn’ đều sẽ tuyệt đối không nghĩ tới, thế gian lại có dị số bậc này như ta!”
Nhìn lại những việc xảy ra trong quá khứ, Lý Phàm cực kỳ rõ ràng muốn từng bước biến Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú trở về Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú rốt cuộc là một việc khó khăn nhường nào.
Lại thêm có cường giả liên tục theo dõi, liên tục giám thị.
Dù là ngẫu nhiên có người may mắn có thể may mắn phục hiện cũng không thể giống như Lý Phàm, từ đầu đến cuối đều tồn tại ở điểm mù trong tầm mắt các đại nhân vật, không bị phát hiện.
“Trong vô số tương lai, chỉ cần tồn tại một đường sinh cơ, ta đều có thể tìm được nó. Biến không thể thành có thể.”
Lý Phàm lại lần nữa khắc sâu cảm giác chỗ đáng sợ của ‘Hoàn Chân’.
Đồng thời thấy may mắn trong lòng.
Nếu như mình không có dị bảo bậc này, cho dù là thiên tài cỡ nào sợ là cũng không cách nào hoàn thành siêu thoát từ trong Huyền Hoàng giới này.
Sau khi cảm khái, Lý Phàm tìm kiếm một vài tin tức liên quan tới Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú trong Thiên Huyền Kính.
“Nghĩ cũng phải. Tiên Phàm Chướng là nghịch thiên địa chi lý mà thành, pháp môn có thể loại trừ nó lại làm sao có thể đơn giản được?”
Trong lòng Lý Phàm lóe qua một tia hiểu rõ.
Lấy cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm bây giờ cũng đủ để nhìn thấy rất nhiều nội dung tu sĩ bình thường không cách nào tìm đọc.
Nhưng đối với lai lịch của Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú lại là mỗi người nói một kiểu, không có một cách nói chính xác nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận