Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 446: Độ chênh lệch theo kế hoạch

Lúc này khôi lỗi Thiên Dương, vẫn chỉ làm việc dựa theo bản năng.
Giáo hội hắn sửa dụng “Quy Ly Phản Nguyên Trận” để rèn luyện cường hóa bản thân, nhưng quả thật là đã phải tốn rất nhiều công sức của Lý Phàm.
Cũng may Thái Dương cũng có thể coi như là nghe lời của vị sư huynh Lý Phàm này.
Dù học sinh có ngu hơn đi nữa, thì dưới tình huống liên tục cố gắng, cũng sẽ từ từ học được.
Nhìn thấy động tác dần dần thuần thục của Thái Dương, Lý Phàm thầm cảm thấy vui mừng.
“Nếu có người tới quấy rầy, thì sư đệ chớ có giết họ, mà bắt hắn, nhốt hắn lại, đợi ta quay lại xử lý là được.”
“Nếu gặp phải người mình đánh không lại, thì sư đệ cũng đừng cậy mạnh. Lén chuồn đi, sau khi tụ hợp lại với ta hãy bàn bạc.”
Dặn dò Thiên Dương vài câu, sau đó Lý Phàm bay đi, đóng cửa động lại.
“Sức chiến đấu trên bề mặt của Tùng Vân Hải, cũng chỉ là mấy vị tiên quân Hóa Thần kia thôi.”
“Bây giờ ta có tiểu sư đệ Thiên Dương giúp đỡ, thì có thể làm càng nhiều việc hơn rồi.”
Quan sát đảo vô danh phía dưới, Lý Phàm mỉm cười: “Từ nay trở đi, ngươi tên là đảo Thân Hóa.”
“Đợi sau khi Thiên Dương tự tu bổ xong, thì có thể để hắn giúp đỡ khôi lỗi luyện chế cơ quan.”
“Với điều kiện không thiếu vật liệu, thì việc luyện chế ra một số khôi lỗi có chiến lực Nguyên Anh cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
“Tuy khôi lỗi cơ quan không thể sánh bằng tu sĩ Nguyên Anh chân chính, nhưng cũng may không sợ tiêu hao, có thể dùng số lượng đè chết người khác.”
Lý Phàm càng nghĩ, trong lòng càng vui mừng.
Một lát sau, trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, hắn lấy di cốt Thiên Dương trong nhẫn trữ vật ra.
Vẫn nhận được nhắc nhở “Hoàn Chân” có thể hấp thu, nhưng cảm giác đói đó lại không tồn tại nữa.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Lý Phàm vẫn lựa chọn không hấp thu nó.
“Ta đã lấy hết những thứ có thể lấy được từ trong Thiên Dương di niệm rồi. Còn hấp thu thêm nữa, cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Chi bằng giữ lại, nói không chừng sau này sẽ phát huy được công dụng.”
Tu sĩ Huyền Hoàng giới, chắc chắn là có cách sử dụng “Di niệm vĩnh hằng”.
Nhưng cho dù kiếp trước hắn có được cấp quyền hạn của “Diễn Tam Thập”, thì cũng chưa từng tìm được thông tin nào có liên quan.
Nhắc tới Di niệm vĩnh hằng, Lý Phàm bất giác nghĩ tới đầu lâu của tu sĩ bị nhiễm Tiên Phàm Chướng đầu tiên mình gặp được kiếp trước.
“Nói không chừng, chính là do gắn liền với Di niệm vĩnh hằng, nên nó mới được trưng bày ở trung tâm của Bác Vật Thần Tàng quán.”
Thu mạch suy nghĩ lại.
Lý Phàm không quay về đảo Vạn Tiên, mà lặng lẽ đi tới đảo Lưu Ly.
Tìm thấy con cá Lưu Ly khổng lồ đó, Lý Phàm giấu khí tức của mình đi, chìm xuống tới đáy biển.
Không trực tiếp ra tay, mà đang chờ đợi gì đó.
Mỗi giây mỗi phút qua đi, khi thời gian đến lúc mấy đời trước Lý Phàm lại tiến vào Tu Tiên giới, sử dụng Sát Cơ Vô Tương giết chết cá Lưu Ly khổng lồ.
Lúc này Lý Phàm làm theo cách tương tự, lấy được Linh Lung Lưu Ly châu.
Sau khi có đủ Ngộ Đạo đan, tác dụng của Lưu Ly châu này đã trở thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nhưng Lý Phàm không giết cá Lưu Ly khổng lồ vì thứ này.
Mà là để đảm bảo đảo cỏ Linh Vụ bị tập kích cùng với một chuỗi sự kiện xảy ra sau đó.
Sở dĩ chần chừ tám năm không ra tay, chính là để tránh sự chênh lệch thời điểm dẫn tới ảnh hưởng.
Vạn sự vạn vật trên đời, luôn nằm trong quá trình tiến hóa, liên quan với nhau.
Bản thân mình vào Huyền Hoàng giới trước một năm, tựa như một cục đá ném vào hồ nước, ảnh hưởng tới rất nhiều việc.
Lý Phàm cũng không thể bảo đảm, những việc mình đã trải qua kiếp trước sẽ không nảy sinh biến đổi.
Điều hắn có thể làm được, chính là cố hết sức giảm bớt sự chênh lệch.
“Sự kiện cỏ Linh Vụ liên quan tới trận đại chiến châu Thiên Linh, treo giải Cực Thành tiên tôn, sự xuất hiện của Thiên Huyền Tỏa Linh trận.”
“Không được xảy ra sơ suất.”
“Thật sự không được...”
Cá Lưu Ly khổng lồ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, từng tia máu tia nổi lên trên.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia hung ác.
Làm xong chuyện này, Lý Phàm lại chạy một chuyến, thu hai viên Lam Huyết San Hô vào trong túi.
Tuy chút điểm độ cống hiến đó đối với Lý Phàm mà nói có cũng được không có cũng được, nhưng có thể kết bạn với Trần Anh tu sĩ Nguyên Anh dược đường thông qua nhiệm vụ này.
Và sau đó người này sẽ tới Ngũ Hành đại động thiên.
Chỉ cần dùng Sát Cơ Vô Tương theo dõi hắn, khi trận đại chiến châu Thiên Linh bùng nổ, Lý Phàm sẽ lập tức biết được, từ đó nhân cơ hội để đục nước béo cò.
Quay lại Thiên Huyền Kính, Lý Phàm quyết định đề giao nhiệm vụ.
Đồng thời dò hỏi đối phương, có phải đang luyện chế “Băng Ý Tuyệt Tình đan” hay không.
“Chỉ dựa vào một vị thuốc chính, đã có thể suy đoán ra đan dược ta định luyện chế? Chẳng lẽ đạo hữu cũng giỏi về lĩnh vực này sao?”
Quả nhiên, đã bị khởi dậy lòng hiếu kỳ rồi, Trần Anh dò hỏi.
“Ha ha, luyện đan thì không hiểu. Chỉ là biết chút thuật thôi diễn tính toán mà thôi.” Lý Phàm cười rồi trả lời.
“Ta muốn tìm kiếm Vẫn Tiên cảnh, mơ hồ cảm thấy đan dược đạo hữu luyện có thể có tác dụng. Cho nên đã cố ý hỏi tới vấn đề này.”
Trần Anh thở dài nói: “Thuật thôi diễn, lại huyền bí như vậy ư...”
“Đợi đã, chẳng lẽ ngươi chính là tu sĩ của Thiên Cơ tông Thượng Cổ tỉnh lại từ giấc ngủ say đó?”
Lúc này, nhìn thấy tên của Lý Phàm, Trần Anh nhớ ra gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, chính là tại hạ. Nhưng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, đạo hữu đừng coi là thật!” Lý Phàm khiêm tốn nói.
Trần Anh lại hứng thú bừng bừng.
Một mực yêu cầu đích thân gặp mặt Lý Phàm.
Cũng biểu thị có thể tặng miễn phí chút “Băng Ý Tuyệt Tình Đan” cho Lý Phàm.
Lý Phàm vờ như không từ chối được, chỉ đành đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau ở đảo Vạn Tiên, nơi ở của Trần Anh.
Ai cũng biết rằng, tu sĩ có thể mua động phủ ở đảo Vạn Tiên để sống.
Chỉ là giá không rẻ.
Những tu sĩ Tùng Vân Hải Lý Phàm từng kết giao ở kiếp trước, chưa một ai xa xỉ như vậy cả.
Dù là Trương Chí Lương, cũng tiếc việc mua nhà rồi tận hưởng nó.
“Xem ra luyện đan có tiền đồ hơn trận pháp.”
Lý Phàm nghĩ vậy rồi đi tới trước động phủ của Trần Anh.
Cảm ứng được Lý Phàm tới, một cánh cửa màu xanh lục ầm ầm mở ra.
Bên ngoài ngôi nhà trông đơn giản nhỏ gọn, sau khi đi vào lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Như đã đi vào một sơn cốc, trong linh điền rộng lớn mọc rất nhiều loại thảo dược, linh thực khác nhau.
Nồng độ linh khí trong sơn cốc không cao lắm, Lý Phàm cũng không nhìn thấy có chuyên gia phụ trách chăm sóc.
Nhưng những linh dược, linh thực này lại mọc rất tươi tốt.
Lý Phàm đoán, có thể là có liên quan tới tầng tầng lớp lớp cấm chế có màu sắc khác nhau.
“Ai nha, Lý Phàm đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!” Tiếng cười sang sảng của Trần Anh từ xa truyền tới.
Lý Phàm nhìn quanh, chỉ nhìn thấy hắn chui ra từ trong một đám cây trồng còn cao hơn cả người hắn.
Cũng bất chấp thân thể có chút nhếch nhác, bay thẳng về phía Lý Phàm.
“Cỏ Bát Huyền... Nhưng bình thường hình như không cao như vậy.”
“Nghe nói Trần Anh này ngoài việc giỏi về lĩnh vực luyện đan còn rất am hiểu về việc chăm sóc linh thực. Hôm này vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lý Phàm thầm đánh giá.
“Trần Anh đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!” Hắn chắp tay, nhiệt tình nói.
Đột nhiên, hắn biến sắc, nhìn chằm chằm vào Trần Anh.
Trần Anh chợt cảm thấy có chút khó hiểu, sờ sờ khuôn mặt mình.
“Sao vậy, Lý Phàm đạo hữu?”
Biểu cảm nhìn Lý Phàm như gặp phải đại địch, hắn không kìm được hỏi.
“Ta xem tướng mạo của đạo hữu, e rằng ít ngày nữa sẽ có tai họa sát thân!”
Lý Phàm lắc đầu, trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận