Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1272: Ám hải giấu Chân Tiên

Giống như sát ý thực chất cuốn về phía Thánh Hoàng, lại bị từng tia từng tia màu vàng trước mặt hắn hóa vô hình.
Đợi đến khi Mặc Nho Bân thu liễm cơn giận, Lý Bình mới thản nhiên nói: “Ta có thể thấy được, trong thâm tâm ngươi không thật sự phẫn nộ.”
“Còn muốn diễn xuất trước mặt ta? Hoặc là một khi đã nhập vai thì ngươi cũng khó có thể phân rõ?”
“Nhìn xem, phẫn nộ thật sự là như thế nào...”
Thánh Hoàng bỗng nhiên bước lên một bước, lực lượng cường đại tự mũi chân hắn bạo phát, điên cuồng càn quét xung quanh. Hào quang của cột cờ bạch ngọc như liễu tàn trong gió, lay động không thôi.
Nhưng năng lượng mãnh liệt này xuất hiện trong phạm vi vòng sáng, sau khi tiến vào biển U Ám thì nhanh chóng chìm xuống.
Biển U Ám đang tĩnh lặng bỗng xuất hiện từng gợn lăn tăn, xóa tan tất cả rung chuyển.
Giống như đang xoa dịu cơn thịnh nộ Thánh Hoàng.
“Không cần đến ngươi giáo huấn ta! Ta càng hiểu điều này hơn ngươi!”
Hình bóng Mặc Nho Bân, chợt thoáng hiện sau lưng Lý Bình. Một ảo ảnh giấu phía dưới cột cờ bạch ngọc, giống như độc xà, răng nanh nhắm ngay phần cổ lộ ra của Lý Bình.
Bên ngoài khôi giáp màu vàng của Thánh Hoàng thoáng chốc hiện ra vết nứt, trung tâm lỗ thủng, bắn ra một vệt đen, thẳng đến cổ Lý Bình.
Lúc sắp đắc thủ, bị Lý Bình dùng tay ngăn lại.
Lý Bình nhìn bóng ma bị trói buộc lắc lư trong tay không ngừng van xin kia, lạnh giọng nói: “Lại là một nhân cách khác? Cái này... Rất giống ngươi.”
Sau khi nói xong, cũng không đem cái thứ đánh lén trong bóng tối này trực tiếp bóp nát, mà thả nó trở lại bên người Mặc Nho Bân.
Nhưng mà, bản thân Mặc Nho Bân lại không cần tiên khí cờ bạch ngọc kia. Thừa dịp nói chuyện hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Lý Bình khẽ lắc đầu, một cước của hắn trước đó cũng không phải vô ích.
Theo cảm ứng còn sót lại, hắn cấp tốc tiến vào biển U Ám, đuổi theo Mặc Nho Bân.
Phương hướng Mặc Nho Bân tiến lên, dường như cũng là vết nứt Vạn Tiên Minh rút ra khỏi nơi âm u này.
“Không biết từ đâu có mưu lợi được pháp môn, lại dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt ta?”
“Chẳng lẽ ta còn không rõ ràng biển U Ám này bao dung tất cả, thậm chí tâm tình tu sĩ cũng sẽ kích lên gợn sóng sau đó bị bóng tối giấu đi?”
Mấy chục khuôn mặt Mặc Nho Bân ẩn giấu trong bóng đêm, thỉnh thoảng trôi nổi đến châm chọc khiêu khích với Lý Bình.
Ngữ khí của bọn chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ, nói xong lời kịch của bản thân, sẽ tự phát hòa tan bên trong biển U Ám.
Những ma diện này không phát động công kích, Lý Bình cũng không nhìn thẳng.
bọn chúng, mặc kệ trào phúng, chỉ là nhanh chóng tiếp cận Mặc Nho Bân.
Ma diện vẫn còn tiếp tục nói liên miên lải nhải.
“Cái gì là thật ta? Ta là đệ nhất thiên tài Cửu Luyện quan, bị ký thác hi vọng thành tiên đệ nhất nhân. Ta là Thập Nhị Pháp Vương Huyền Thiên giáo, hiệp trợ Hiên Viên Hoành tạo nên đại nghiệp Huyền Thiên giáo, nhất thống Huyền Hoàng giới.”
“Cho dù dạng này, ta nên thủy chung lộ ra cùng một bộ mặt sao? Thủ tịch thiên kiêu, nên vĩnh viễn ổn trọng? Thập Nhị Pháp Vương, nên mưu định sau động?”
“Sai sai sai! Vui cười giận mắng là ta, kiệt ngao bất thuần là ta, phóng đãng không bị trói buộc cũng là ta!”
“Với tiên tâm ngự ma diện, gặp phải dạng gì thì nên là dạng đó!”
“Muốn diễn trò, thì diễn cùng hắn. Sợ hãi cùng cực, thì uy hiếp đến cùng. Tội ác tày trời, thì thông đồng làm bậy.”
“Người bảo thủ người tốt giống như ngươi, nên hung ác mắng cho tỉnh!”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Tiên chi cảnh giới còn chưa bước vào, đã vọng tưởng cứu vãn thế giới?!”
Xung quanh lại phân hóa thành mấy chục gương mặt, đều nói với Thánh Hoàng, tất cả đều là lời nói khó nghe cùng cực.
Mà thần sắc Thánh Hoàng lại không có chút dao động nào.
Ánh mắt giống như xuyên thấu tầng tầng hắc ám, phía trước cách đó không xa, trên mặt Mặc Nho Bân, bình tĩnh giống như hắn.
Biển U Ám dao động, ngăn cản bước chân tiến lên của Mặc Nho Bân.
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời.
Ở một khe nứt, lực u ám phun ra ngoài theo quy luật. Âm thanh kia vang ra trầm đục, giống như nhịp tim trầm trọng.
“Thật đáng chết.”
“Có một đám côn trùng liên lụy như thế, sao có thể thành công.”
Lại một khuôn mặt ảo ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Bình. Lời nói lần này lại không giống nổi giận như điên trước đó. Chẳng qua Lý Bình nghe ra trong bình tĩnh giấu giếm sát ý chân chính.
“Ta đã từng cố gắng dẫn lực lượng biển U Ám, đóng lại cái lỗ hổng kia. Nhưng mà lại bị một con mắt cắt đứt...”
“Chủ nhân con mắt kia, là Huyền Thiên Vương?”
Thánh Hoàng đi đến bên người Mặc Nho Bân, đè tay lên vai của hắn, truyền âm nói.
Mặc Nho Bân không quay đầu lại, bất quá sau đầu lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, hết sức khinh bỉ nhìn Lý Bình.
“Hiên Viên đại ca sẽ làm loại chuyện này ư?”
Lý Bình cũng không giận, hỏi theo hắn: “Như vậy vì sao, con mắt kia có thể điều động lực lượng biển U Ám?”
Khuôn mặt sau ót Mặc Nho Bân biến mất: “Ngươi có biết, bản chất của biển U Ám này là cái gì không?”
“Trận pháp?” Suy nghĩ sau một lát, Lý Bình hồi đáp.
“Đúng là ngu thật.” Mặc Nho Bân xùy cười một tiếng: “Trận pháp chỉ là biểu tượng. Chân chính tạo nên mảnh u ám hội tụ, có thể khiến Huyền Hoàng giới chống lại với lực hút trong phế tích thông đạo phi thăng, là...” Nói đến đoạn mấu chốt, Mặc Nho Bân lại bỗng nhiên dừng lại.
“Ngươi muốn biết không?” Hắn có chút trêu chọc hỏi, ngữ khí ngả ngớn.
“Muốn.” Lý Bình thản nhiên nói.
Nhìn thấy Lý Bình chững chạc đàng hoàng như thế, Mặc Nho Bân lại dường như đột nhiên không còn thú vị. Ngữ khí thoáng chốc khôi phục bình thường.
“Có thể đối đầu với Chân Tiên, chỉ có lực lượng Chân Tiên.”
“Tạo nên hạo kiếp tinh hải chí ám là một Chân Tiên ngộ đạo. Như vậy có thể sinh ra đủ lực để Huyền Hoàng giới rời đi...”
“Đương nhiên chính là một vị Chân Tiên khác.”
Lời vừa nói ra, giống như sét đánh vang vọng trong đầu Thánh Hoàng vô diện.
Bóng tối xung quanh u ám giống như vật sống, tất cả đều đang nhìn trộm hắn.
“Chân Tiên đúng thật là Chân Tiên.”
“Chẳng qua chỉ là Chân Tiên đã chết. Đúng không?”
Nhưng mà Thánh Hoàng bỗng nhiên biết được bí ẩn như thế lại dường như sớm đã đoán trước, bình tĩnh hỏi ngược lại.
Mặc Nho Bân nhún vai: “Nói chuyện với những người thông minh như các ngươi, thật không thú vị.”
“Đúng vậy, toàn bộ căn cơ biển U Ám cũng là thi hài một vị Chân Tiên biến thành.”
Đối với kết quả này, Lý Bình cũng không cảm thấy bất ngờ.
Biển U Ám có thể hấp thu tín ngưỡng U tộc, chuyển hóa thành tinh túy nguyên lực, nhưng cũng không để ý tín đồ của hắn đổi tín ngưỡng.
Một khi lưới Chân Tiên sinh ra là tồn tại như thực chất, không di chuyển vì ý chí.
Rơi vào trong lưới, lại muốn đào thoát, trừ phi bộc phát lực lượng có thể xé nát lưới Chân Tiên.
Đương nhiên Những người U tộc yếu đuối kia không có đủ năng lực làm vậy. Thứ duy nhất hợp lý, chính là chủ nhân lưới Chân Tiên đã chết.
Trói buộc không được.
“Chân Tiên.” Lý Bình lặp lại hai chữ này.
“Huyền Hoàng giới, Chân Tiên vẫn lạc.”
“Rất thần kỳ đúng không. Chỉ là hạ giới, vậy mà lại có Chân Tiên chết ở đây. Có điều cũng may Huyền Hoàng giới cất giấu thi thể một Chân Tiên, bằng không thì không bột đố gột nên hồ, Hiên Viên đại ca muốn cứu Huyền Hoàng giới, cũng chẳng có biện pháp gì tốt.” Mặc Nho Bân hơi xúc động nói.
Lý Bình lại giới thiệu Vẫn Tiên giới cho Mặc Nho Bân.
“Ồ. Không nghĩ tới, thế mà thật sự có thiên tôn kế nhiệm nguyện ý cùng người đời chia sẻ di niệm Chân Tiên này.” Sau khi Mặc Nho Bân nghe xong, khí tức trên thân lại lần nữa không ổn định.
“Khó có thể tưởng tượng được trên đời còn có người ngu xuẩn hơn cả Hiên Viên đại ca. Thực sự là...”
“Hắn đã sớm vẫn lạc.” Lý Bình nói bổ sung.
Mặc Nho Bân lại thoáng bình tĩnh trở lại, hồi lâu sau mới nói: “Chết tốt lắm. Chết tốt lắm...”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng chẳng biết tại sao, Lý Bình luôn cảm giác ánh mắt của hắn có chút bi thương.
Sau đó Lý Bình hỏi điều mình vẫn luôn muốn hỏi: “Huyền Thiên Vương đã chết chưa?”
Mặc Nho Bân xoay đầu lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm Lý Bình: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Đại khái là chưa chết. Ta cũng đang tìm hắn đây. Hiên Viên đại ca mạnh như vậy, dù cho bị tiểu nhân ám toán cũng sẽ không cứ mất mạng như thế.”
Nói xong, hắn không cho Lý Bình cơ hội tiếp tục trao đổi, trực tiếp vòng vo trở về.
“Biển U Ám lấy ‘Tụ Linh Thăng Tiên trận’ làm cơ sở, di hài Chân Tiên làm cốt, huyết mạch đại thiên tôn đời đầu làm dây thừng, từ không thành có, tạo ra đủ lực lượng để chống lại lực hút của Chân Tiên.”
“Nhưng mà dù sao cũng chỉ là vật chết, không có hạch tâm thao túng, nó sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho người khác.”
“Cho nên nói, tuyệt đối đừng chết. Coi như lúc còn sống là Chân Tiên thì như thế nào? Sau khi chết, con kiến hôi cũng có thể ức hiếp ngươi.”
Mặc Nho Bân lại lần nữa nhìn qua nơi trang bị Vạn Tiên Minh rút ra lực u ám ở phía xa, giọng điệu giễu cợt nói.
“Huyết mạch đại thiên tôn đời đầu?” Trong đầu Lý Bình lóe lên bộ dáng kỳ dị của người U tộc, trong lòng không khỏi rung động.
“Khó trách, chỉ có đám người này mới có thể câu thông biển U Ám. Nhưng mà...”
Huyết mạch Chân Tiên đích truyền, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là tôn quý bực nào, nhưng bây giờ lại trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không quỷ như vậy.
Dường như Mặc Nho Bân nhìn ra tâm tư Lý Bình, lạnh lùng nói: “Không cần phải đồng tình với những người này. Nếu như ngươi sinh sống vào niên đại đó, đích thân trải nghiệm qua huyết mạch đại thiên tôn nô dịch người khác như thế nào...”
“Sợ là không người đầu tiên muốn cầm vũ khí nổi dậy đâu.”
“Nếu không phải năm đó Hiên Viên đại ca xuất thủ, tru diệt nanh vuốt trên người đám người này, không biết bọn họ còn muốn làm mưa làm gió bao lâu. Bây giờ biến thành bộ dáng này, cũng tính là phúc báo của bọn họ.” Mặc Nho Bân cười lạnh nói.
Lý Bình cũng không muốn vì vấn đề này mà tranh luận với Mặc Nho Bân.
“Biển U Ám, thật ra là mượn di hài Chân Tiên ngưng tụ ra tiên lực u ám, đối kháng với Tiên Khư. Đôi mắt Vạn Tiên Minh nắm giữ rốt cuộc là vật gì?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Tiên Khư...” Dường như vô cùng không tán đồng với từ này, Mặc Nho Bân lại cười lạnh.
Có điều lần này lại không xoắn xuýt vì việc nhỏ không đáng kể này, mà là trực.
tiếp trả lời nghi vấn của Lý Bình: “Đó chẳng qua là pháp khí năm đó Hiên Viên đại ca luyện chế ra để khống chế biển U Ám. Dù sao hắn không có khả năng trông chừng chỗ này mỗi giây mỗi phút, mà biển U Ám lại quá quan trọng trong toàn bộ kế hoạch chạy trốn, cho nên muốn chúng ta hiệp trợ. Tất cả có ba cái, phân biệt giao cho Pháp Vương khác nhau.”
“Cũng không biết, cái nằm trong tay Vạn Tiên Minh rốt cuộc là của ai.” Bên trong lời nói của Mặc Nho Bân lóe lên một tia sát ý.
Lý Bình khẽ gật đầu: “Liệu có cách nào làm ảnh hưởng sự khống chế đối với biển U Ám của đôi mắt kia không?”
“Nếu tạo nghệ trận pháp của ngươi so với Hiên Viên đại ca còn...”
“Hử?”
Mặc Nho Bân đang muốn mở miệng mỉa mai, lại chợt nhớ tới trình độ trận độ Thánh Hoàng biểu diễn ra trong lúc giao thủ trước đó.
Lời nói ra đến miệng, lại đành phải nuốt trở về.
“Trong trung khu hạch tâm của Tụ Linh Thăng Tiên trận, có lẽ có thể thử một lần.” Mặc Nho Bân nói như thế.
Ánh mắt hắn rời khỏi vết nứt của biển U Ám, chuyển sang hướng khác.
Lý Bình nhìn lại theo ánh mắt của hắn, có chút cảm thán nói: “Trận này đúng là vô cùng huyền bí. Ta tự xưng là trình độ trận pháp bất phàm, nhưng cũng không cách nào nhìn thấy chút dấu vết trận đạo nào trong một vùng u ám đó.”
“Đó là tác dụng của thi hài Chân Tiên.” Mặc Nho Bân không chút khách khí chỉ ra sai lầm trong lời nói của Lý Bình: “Nếu là không có di hài lực Chân Tiên tản ra, hẳn là ngươi có thể làm được.”
Thánh Hoàng không khỏi yên lặng.
“Đi theo ta.”
Mặc Nho Bân nói một tiếng, sau đó phân biệt phương hướng một chút, thân hình hóa thành một hắc tuyến biến mất trong bóng đêm.
Lý Bình theo sát sau đó.
Cách cái gọi là hạch tâm biển U Ám càng ngày càng gần, chẳng biết tại sao, trong lòng Lý Bình tự dưng dâng lên một cảm giác bất an.
Thậm chí còn lóe lên một số hình ảnh mơ hồ.
Thình lình trong đó là Mặc Nho Bân chỉ còn lại một thể xác, yên tĩnh nằm bên trong biển U Ám này.
“Chờ một chút!”
Trong lòng cảm thấy rùng mình, Lý Bình gọi Mặc Nho Bân lại.
“Sao?” Tuy có chút bất mãn, nhưng mà Mặc Nho Bân vẫn tạm thời ngừng lại.
“Ngươi tốt nhất là có việc thật.”
Lý Bình cũng không hề để ý thái độ đối phương, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Lực lượng như thế nào thì có thể nháy mắt giết ngươi?”
Dường như nghe được chuyện gì cực kỳ buồn cười, từng khuôn mặt giống Mặc Nho Bân bay ra từ trên thân, thẳng đến trước mặt Lý Bình hô to gọi nhỏ.
“Nháy mắt giết ta? Ma tâm bất diệt, Tiên Thể không dứt. Còn một nhân cách lưu lại, ta sẽ không thực sự chết!”
“Cho dù là Chân Tiên...”
“Chân Tiên, hẳn là có thể được.”
Bản thể Mặc Nho Bân nói, các khuôn mặt ồn ào kia một thoáng lúc yên tĩnh trở lại.
“Thật ra với thực lực như của Hiên Viên đại ca, nếu như cố ý thì cũng có thể làm được.”
Bản thể Mặc Nho Bân vô cùng lý trí phân tích.
“Ta cảm giác trận pháp trước mặt có chút không ổn.”
Sau khi nghe Mặc Nho Bân kết luận, Lý Bình vô cùng dứt khoát bày tỏ lo lắng của bản thân.
Bất ngờ là, lần này Mặc Nho Bân không hề phản bác.
Hắn nói như chẳng hề liên quan chút nào: “Toàn bộ biển U Ám được xây dựng ở phía trên thi hài Chân Tiên.”
“Ở thời đại của bọn ta, nơi này còn lâu mới rộng lớn được như bây giờ. Xem ra, những năm này huyết mạch đại thiên tôn sinh sôi rất tốt.”
“Ừ... Tuy gần đây có xu thế héo rút, nhưng mà không ảnh hưởng đến tổng thể.”
“Tụ Linh thăng tiên, thăng tiên Tụ Linh, thật ra nơi này cũng có thể xem là tự tu luyện gần vạn năm, thể xác Chân Tiên vô chủ. Trong thân thể, tất cả đều là lực Chân Tiên.”
“Chỉ là... những lực Chân Tiên đó là lấy di hài Chân Tiên làm cơ sở tu luyện ra. Cho nên theo trên lý thuyết, chỉ có vị Chân Tiên qua đời kia mới có thể sử dụng chúng.”
“Trên lý thuyết.” Mặc Nho Bân lại lặp lại ba chữ này.
“Nhưng công pháp thế gian huyền bí vô cùng, chưa biết chừng là có phương pháp gì có thể đánh vỡ cái ràng buộc này.”
Thánh Hoàng vô diện nhìn vùng biển U Ám này vô biên vô tận nơi xa: “Năng lượng dồi dào như thế, nếu có thể khống chế, e là có thể nháy mắt bộc phát ra lực lượng sánh ngang với Chân Tiên.”
“Tiểu nhi khiêng đỉnh, kết cục cũng là bị đỉnh đập chết.” Mặc Nho Bân phá vỡ tưởng tượng của Lý Bình rồi tiếp tục đi về hướng về Tụ Linh Thăng Tiên trận.
“Ta đang nghĩ, liệu có khả năng sau khi Hiên Viên đại ca bị thương nặng thì trốn ở đây không.”
“Nếu như nói, bên trong Huyền Hoàng giới ai có khả năng hấp thu lực lượng của vùng biển U Ám này nhất, khẳng định là hắn không thể nghi ngờ.”
Dường như đang lầm bầm lầu bầu, lại dường như là đang giải thích với Lý Bình nguyên nhân hắn bất chấp nguy hiểm, nhất định phải đi nơi đó.
“Không sao, có ta ở đây. Hai người chúng ta hợp lực, nếu như gặp phải nguy hiểm, muốn chạy trốn giữ mạng cũng không phải vấn đề lớn.” Lý Bình thản nhiên nói, cũng theo sát phía sau.
“Thật là ngu xuẩn. Cho nên mới nói người tốt chết mau.” Mặc Nho Bân không thèm nhận ý tốt của Lý Bình, giễu cợt như thế.
Lý Bình chú ý, tập trung xung quanh.
Bóng tối hội tụ ở chỗ này, càng thêm dày đặc. Sau khi biết được bản chất của bóng tối này là lực lượng của thi hài Chân Tiên, Lý Bình hòa mình trong này, sinh ra cảm giác khác biệt hoàn toàn so với lúc trước.
Có điều khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái là, Miêu Bảo từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng tham lam với năng lượng Tiên cấp, giờ phút này lại như căn bản không cảm ứng được năng lượng khổng lồ như thế.
Vẫn ngủ say sưa trên vai.
Mắt cũng không mở ra một chút.
“Thú vị.” Trong lòng Lý Bình gia tăng cảnh giác.
Sau đó không lâu, Mặc Nho Bân dừng bước.
“Hẳn là đến rồi, chính là chỗ này.” Hắn nhìn xung quanh trái phải và nói.
“Hẳn là tới?” Lý Bình hơi nghi hoặc một chút.
Lời nói như thế không nên do Pháp Vương Huyền Thiên giáo là Mặc Nho Bân này nói ra.
“Có người từng đến nơi này. Còn tiến hành sửa chữa trận pháp.” Giọng điệu của Mặc Nho Bân có ngưng trọng trước nay chưa từng có. Lý Bình còn nghe được mơ hồ trong đó có chờ đợi và kích động.
Nhưng mà sau khi hắn đi một vòng thì lại nhìn về phía Lý Bình.
“Trận pháp này có chút phức tạp.”
Ngụ ý, cũng là để Thánh Hoàng giúp đỡ.
Lý Bình khẽ lắc đầu: “Di hài tràn ngập lực Chân Tiên, ta không cảm ứng được dấu vết trận pháp.”
Mặc Nho Bân hừ một tiếng: “Nhìn cho kỹ!”
Một khuôn mặt lờ mờ thoáng chốc từ hắn trên người bay ra, hướng về phía Lý Bình.
Lý Bình không cảm thấy ác ý, cho nên vẫn chưa trốn tránh.
Ma diện lờ mờ có hình mặt của Mặc Nho Bân vô cùng xấu tính, bám lên khuôn mặt trống rỗng của Lý Bình.
Còn không kịp biểu đạt sự không thích trong lòng, Lý Bình đã bị cảnh tượng hùng vĩ bỗng nhiên sáng lên trước mắt hấp dẫn chú ý.
Biển U Ám tối tăm yên tĩnh, bỗng nhiên vén lên lụa mỏng thần bí.
Lộ ra diện mạo chân thực giấu phía dưới.
Như là trên trời tích lũy tầng mây rất dày diễn hóa ra hình thái khác biệt. Lực u ám tụ tập từng mảnh nhỏ, hai người Lý Bình, Mặc Nho Bân như ở trong vương quốc đám mây trên bầu trời.
Thể tụ hợp của lực u ám du động chậm chạp lại cực kỳ nhanh chóng. Tiếp cận nhau, cắn nuốt nhau, một lần nữa biến thành hình dáng mới.
Mà tại nơi trung tâm của biển U Ám này, những đám mây u ám đã lắng đọng trên vạn năm cổ xưa nhất lại tản ra khí tức khiến Lý Bình cũng run sợ vì nó.
Những thể tụ tập cổ xưa này đúng như từng con dị thú thượng cổ đáng sợ, yên tĩnh nghỉ lại tại nơi sâu trong biển U Ám.
“Không hổ là lực Chân Tiên. Năng lượng ẩn chứa bên trong mỗi một đám mây nơi này mà bộc phát ra, đều vượt xa một kích toàn lực của Trường Sinh kỳ.”
“Sức mạnh lớn quá!” Trong lòng Lý Bình cảm thán.
Lý Bình còn chú ý tới, trang bị Vạn Tiên Minh rút ra lực u ám thật ra chính là hấp thu các đám mây bay bổng rời rạc ở biển U Ám.
Hơn nữa hình như Vạn Tiên Minh cũng có thể phân biệt đám mây vậy, không ra tay với thể tụ hội tương đối khổng lồ, mục tiêu phần lớn là tập trung ở những đám nhỏ tự do.
“Bây giờ nhìn rõ rồi chứ.” Giọng nói của Mặc Nho Bân đánh gãy suy nghĩ của Lý Bình.
Lý Bình lấy lại tinh thần từ trong rung động, lại lần nữa quan sát tỉ mỉ.
Quả nhiên, xung quanh nơi những thứ này tụ tập, hắn phát hiện một vài tung tích của trận pháp.
Nhưng mà trước khi phá giải, Lý Bình lại hỏi một vấn đề.
“Trong kết quả ta thôi diễn trước đó, đại trận Phù Độ Tinh Không có bốn thứ cấp cấu thành trận pháp.”
“Xiềng xích màu vàng dùng để khóa chặt và bắt tinh hải bên ngoài Tu Tiên giới; Thiên thú chi nhãn làm trạm quan sát đo lường; biển U Ám dùng để thoát khỏi lực hút của Tiên Khư, cũng chính là đại trận Tụ Linh Thăng Tiên. Còn lại một cái khác là gì?”
Mượn nhờ ma diện của Mặc Nho Bân, Lý Bình nhìn chằm chằm vào bản thể Mặc Nho Bân.
Mặc Nho Bân nhún vai, trở lại cực kỳ tự nhiên:
“Làm sao ta biết được.”
“Phù độ đại trận, gần như đều là một tay Hiên Viên đại ca xây thành. Bọn ta cũng chỉ có cơ hội tiếp xúc gần gũi sau khi hắn hoàn thành xây dựng trận pháp. Pháp Vương khác nhau phụ trách khu vực khác nhau. Ta có chút quen thuộc đối với nơi này thôi.”
Lý Bình không tìm được sơ hở trong lời nói Mặc Nho Bân, nhưng mà cũng không thể tuỳ tiện tin tưởng.
Tạm thời không xoắn xuýt về chuyện này, Lý Bình chuyên tâm phân tích trận pháp nơi này trước.
Dù sao, hắn cũng thực sự muốn gặp Huyền Thiên Vương trong truyền thuyết kia một lần.
“Trận pháp nhiều năm rồi, có chút sai lệch với phong cách Huyền Hoàng giới lưu truyền xuống.”
“Hình như còn có dấu vết bị dẫn động, chẳng lẽ nơi này từng xảy ra tranh đấu?”
“Chỉ có thể coi là dị loại thôi. Ngược lại không tính là đặc biệt phức tạp. Còn không với đến cánh cửa trận pháp Tiên cấp.”
Sau một lúc Lý Bình quan sát đánh giá, nói ra kết luận như thế.
“Thi pháp chỗ này có dẫn đến lực u ám bạo động không?” Trước khi phá trận, Lý Bình hết sức cẩn thận hỏi Mặc Nho Bân.
Mặc Nho Bân không ngạc nhiên chút nào, cười khẩy nói: “Chẳng lẽ ngươi đã tấn thăng lên Chân Tiên chi cảnh rồi? Đừng cân nhắc những thứ vô nghĩa đó nữa.”
“Nếu như ngươi có thể khiến cho lực Chân Tiên nơi này bạo động, vậy thì chuyện thứ nhất ta phải làm là lập tức chạy trốn.”
Có Mặc Nho Bân trả lời chắc chắn, Lý Bình cũng không còn cố kỵ.
Từng trận thức ẩn tàng tách ra xếp hàng trước mắt hắn. Chúng giao thoa với nhau, phân giải tổ hợp.
Không bao lâu sau, Lý Phàm đã tìm được chỗ sở hở của trận pháp.
“Đi nơi này.”
Hắn dẫn đường đi vào, không có dẫn động phản chế trận pháp.
“Lưu loát như thế, coi như có chút bản lĩnh.” Mặc Nho Bân cũng khó được khen ngợi.
Tràng cảnh bên trong trận pháp dường như không có gì khác biệt với trước đó.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Mặc Nho Bân thì hẳn là không đi sai chỗ.
“Nơi này, chính là nơi trận pháp hạch tâm trung khu của Tụ Linh Thăng Tiên trận nguyên thủy.”
Theo lời của Mặc Nho Bân, Lý Bình liếc nhìn hai bên.
Thể hội tụ lực u ám cổ xưa ở bên ngoài bị chỗ này hấp thu.
Chúng hóa thành khói xanh lượn lờ, tiêu tán không thấy.
“Không có lực Chân Tiên lưu lại, tinh túy năng lượng còn ở sâu trong trận pháp.” Lý Bình như có điều suy nghĩ nói.
“Bộ phận động lực của Thăng Tiên trận, một khi bị phong bế thì không cách nào tiến vào lần nữa. Nhưng chủ điều khiển khu vực lại không phong bế.”
“Cẩn thận.” Mặc Nho Bân thành thạo, tiếp tục xâm nhập vào bên trong.
Mà Lý Bình thì chầm chậm bước đi, vừa quan sát hai bên trái phải, cẩn thận ghi nhớ tất cả các chi tiết của trận pháp trong lòng.
Tuy trận pháp chỉ hiển lộ ra bên ngoài một phần nhỏ, nhưng mà lấy trình độ trận pháp của hắn bây giờ, nhìn phiến phiến cũng có thể đẩy ra nguồn gốc trận pháp.
“Thú vị, lại có dấu vết tranh đấu.”
Mặc Nho Bân dẫn đường phía trước chợt dừng lại.
Hắn nhìn khắp ngõ ngách trận pháp.
Lý Bình cũng nhìn ra một kiếm quang từ dấu vết bị hao tổn rất nhỏ bên trong trận pháp.
“Trường Sinh kỳ.” Lý Bình phán đoán, đột nhiên cảnh giác.
“Vẫn là Trường Sinh kỳ không kém.” Mặc Nho Bân nói bổ sung.
Nói xong, hắn tăng nhanh tốc độ, tiếp tục hướng vào bên trong.
Từ góc độ thị giác, phương vị hai người dường như không có xảy ra biến hóa từ đầu đến cuối.
Thể tụ tập cổ xưa bốn phía trên dưới đối lập với vị trí của bọn họ thì không nhúc nhích.
Nhưng Lý Bình lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tuy có ma diện Mặc Nho Bân tăng cường nhưng hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng mờ.
“Sâu trong biển U Ám.”
Cảm giác bóng tối che đậy hết thảy quen thuộc lại lần nữa đánh tới.
So với sự tối tăm bên ngoài, nơi này càng thêm làm cho người ngạt thở.
Lý Bình đều cảm thấy sự vận chuyển của tu vi bản thân gặp trở ngại. Thậm chí ngay cả tinh túy nguyên lực cũng không thể tránh được.
Khi một tia sáng cuối cùng bị màn đêm cắn nuốt, chỉ có thể mượn nhờ ma diện Mặc Nho Bân miễn cưỡng cảm ứng tình cảnh xung quanh.
Lý Bình chợt cảm giác được, Mặc Nho Bân phía trước bỗng nhiên đình chỉ động tác.
Khí tức băng lãnh, ẩn ẩn truyền đến.
Lý Bình chậm rãi tiếp cận, phát hiện nguyên nhân Mặc Nho Bân đứng im chỗ đó.
Phía trước cách đó không xa, một bộ hài cốt nằm yên tĩnh.
Hoặc nói là một cái xác rỗng càng thêm thỏa đáng hơn.
Không biết đã chết đi bao lâu, khuôn mặt vẫn trông rất sống động, có thể thấy rõ trước khi vẫn lạc trên mặt người này là vẻ hoảng sợ, khó có thể tin.
Mà nhìn thân thể hắn vẫn đầy ắp, bên trong thật ra đã sớm trống rỗng.
Không còn sót lại bất cứ thứ gì.
“Trường Sinh kỳ.” Mặc Nho Bân thông qua ma diện bám vào mặt giao tiếp với Lý Bình.
“Hơn nữa phục sức trên người hắn nhìn khá quen.” Mặc Nho Bân chợt dâng lên một luồng sát ý.
“Đại Đạo tông, Phương Định Ca.”
Sau một lúc Lý Bình tại tỉ mỉ quan sát thì xác định thân phận của người này theo ghi chép trong phiến đá sáng thế trước đó.
“Nguyên lai là nơi này.” Lý Bình giật mình.
Đồng thời ý cảnh giác trong lòng tăng vọt lên trước nay chưa từng có.
“Ai thế.” Mặc Nho Bân lời ít ý nhiều hỏi.
“Chưởng môn Đại Đạo tông lúc đại kiếp hạ xuống mấy ngàn năm sau thời đại của ngươi.”
“Vì truy giết Truyền Pháp, cũng chính là đế tạo giả Vạn Tiên Minh bây giờ, lúc ấy sáu Trường Sinh kỳ cùng ra tay, kết quả không biết tung tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Mà Truyền Pháp lại sống tiếp được.”
“Lúc ấy, Truyền Pháp còn chỉ có cảnh giới Hợp Đạo.” Lý Bình đơn giản nói đầu đuôi sự tình cho Mặc Nho Bân.
“Sáu Trường Sinh chết ở chỗ này?” Mặc Nho Bân không bình tĩnh.
Hắn hơi lui về sau một chút, sắc mặt ngưng trọng.
“Hi vọng là không phải như ta đoán.” Nửa ngày sau, Mặc Nho Bân tự lẩm bẩm.
“Truyền Pháp là mượn nhờ lực lượng Tụ Linh Thăng Tiên trận này, tru sát sáu Trường Sinh kia?” Lý Bình hỏi.
“Nếu như là thế ngược lại là kết quả tốt nhất.” Giọng của Mặc Nho Bân u u truyền đến.
“Chỉ sợ di hài Chân Tiên kia sống lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận