Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1265: Lay động lần duy nhất

Trong bức bích họa màu sắc có chút ảm đạm, viên hồng châu khắc chín ngôi sao trông rất bắt mắt. Giống như ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Lý Phàm, đồng thời hắn thật sự cảm giác được hàng ngàn viên hồng châu trên bức bích họa sống dậy, toát ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Không chính cũng không tà. Nó vừa cổ xưa tang thương vừa thật mới mẻ. Điều khiến Lý Phàm chấn động chính là chỉ thông qua hư ảnh còn lưu lại trong bức bích họa, cũng đủ khiến một phần phân thân thần hồn này của hắn bị hút vào và gắn liền trong đó.
Hơn nữa, Lý Phàm đã thử rất nhiều phương pháp khác nhau vẫn không cách nào ngăn cản. Chỉ có động dụng tinh túy nguyên lực mới có thể ngăn cách sự ảnh hưởng mà hồng châu cửu tinh mang lại.
“Rốt cuộc hồng châu cửu tinh này là thứ gì?”
“Bức họa đã vẽ ra như thế, nếu thật sự có viên châu đỏ ở đây, e rằng có dùng tinh túy nguyên lực để phòng hộ cũng chỉ vô dụng mà thôi.”
“Hừm…”
Lý Phàm tiến hành suy tính chuyện có thể xảy ra sau khi bị hồng châu hút lấy.
“Nó chưa đủ gây ra thương tổn đáng kể nào cho sinh linh nhưng sẽ để lại ấn ký đặc biệt trong thần hồn, cho tới bản nguyên sinh mệnh của sinh linh bị hút lấy. Mà đó không chỉ là tác dụng của hồng châu cửu tinh.”
“Những vòng tròn xếp thành hàng nhưng lại thiếu hồng châu…”
Lý Phàm nheo nhắt, quan sát thiết bị cổ quái đến tột cùng kia.
“Số lượng vô chừng, khả năng vô hạn.”
“Ấn ký hồng châu cửu tinh.”
Dù gì thiết bị này cũng là một phần của đại trận hộ giới Huyền Hoàng.
Áo nghĩa của nó chắc chắn sẽ không lệch hướng hoặc lệch quá nhiều với dụng ý chính của trận pháp.
Lý Phàm định trực tiếp đơn giản hóa thiết bị vòng tròn này, xem nó như là một phần đơn nguyên của trận pháp. Sau đó, nó được đưa vào mô hình đại trận hộ giới của Giải Ly điệp cuối cùng đã được sửa chữa theo dữ liệu trận pháp thực tế.
Trải qua hơn vạn lần thay thế dữ liệu thôi diễn, Lý Phàm đã thôi diễn ra cách sử dụng thiết bị vòng tròn cửu tinh có khả năng nhất.
“Sáng tạo ra chúng sinh vạn vật…” Trong mắt Lý Phàm lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Theo tính toán của hắn, tác dụng của cốt lõi đại trận hộ giới Huyền Hoàng nguyên sơ này là sử dụng viên châu cửu tinh để tạo ấn ký đặc biệt cho tất cả sinh linh mới sinh ra trong Huyền Hoàng giới. Sau đó, thông qua số lượng vòng tròn không xác định, ấn ký trong bản chất sinh mệnh của những sinh linh này được điều tiết ở mức độ nhất định.
Từ đó sinh ra tính cách khác biệt, thiên phú, vân vân...
“Đây…”
“Trận pháp huyền diệu cỡ nào?!”
Tuy hắn đã chứng kiến đại trận Huyền Nguyên Thủy Linh, có thể nói là một trận pháp tiên cấp, có thể tái lập đất, lửa, nước, gió và tái tạo thế giới. Nhưng vào thời điểm này, sau khi Lý Phàm hiểu rõ ràng nguyên lý của trận pháp trước mặt, sự tán thưởng dâng lên từ đáy lòng hắn.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy trận pháp mạnh mẽ đến mức đủ để điều khiển hình thái ‘sinh mệnh’.
“Cho dù là thực hiện thông qua số lượng vòng tròn không xác định và hồng châu cửu tinh, cũng đã đáng nể rồi.”
“Nếu suy nghĩ từ một góc độ khác, có lẽ nguyên mẫu của trận pháp trong Tiên giới này thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu không có sự hỗ trợ của khí tiên linh, một số mắt trận quan trọng sẽ mất đi hiệu quả, chúng phải được thay thế bằng kỳ vật.”
“Nhưng hiện tại…”
Lý Phàm tập trung nhìn vào khu vực trống không vốn là chỗ của hồng châu cửu tinh kia một lần nữa.
“Hồng châu cửu tinh chính là điểm mấu chốt.”
“Căn cứ từ phát hiện trước đây của ta, rất có thể hồng châu đã bị ‘Quy’ Tự Quyết triệu hồi. Nhưng nếu tình tiết này xảy ra vào thời điểm sau đại kiếp Tiên giới, hồng châu sẽ quay trở lại Huyền Hoàng giới vì nó không có nơi nào để về. Chính trong quá trình này, nó đã bị người ta cưỡng chế cướp đoạt.”
“Tốn nhiều công sức như thế, chứng tỏ kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này không có khả năng trực tiếp sử dụng Quy Tự Quyết, hắn có thể cũng tự lực cánh sinh giống như ta…”
Quy Tự Quyết không giống với các Triện Tự Chân Tiên khác như Cơ và Loạn. Chẳng những uy lực cụ thể mà nó biểu hiện khác hẳn, nó cũng không có cách nào thông qua mô phỏng vụng về để thi triển ra phiên bản thấp kém.
Như thể có sự tồn tại vô hình nào đó trong bóng tối đang ngăn cản, Lý Phàm căn bản không đủ tư cách để viết với tu vi hiện tại của mình. Thậm chí hắn còn không thể sao chép lại nó.
“Có thể thấy rằng Tiên quy rất nghiêm ngặt. Tuy Tiên giới đã bị hủy diệt nhiều năm như vậy nhưng quy tắc vẫn còn đó.”
Sau khi Lý Phàm hiểu ra chân tướng, hắn càng tò mò về tung tích của hồng châu bây giờ.
“Nếu không có gì bất ngờ, e rằng hồng châu cửu tinh đã tồn tại từ lúc Huyền Hoàng giới ra đời. Tất cả sinh linh trong Huyền Hoàng giới đều bị nó cưỡng chế đóng ấn ký. Nói cách khác, rất có thể tất cả các dữ liệu đặc tính sinh mệnh độc nhất trong Huyền Hoàng giới tồn có ghi chép lưu giữ trong hồng châu cửu tinh…”
Suy đoán này nghe có vẻ hơi khó tin. Nhưng tổng hợp từ những thăm dò với đại trận hộ giới Huyền Hoàng nguyên sơ hôm nay, đây cũng là suy luận phù hợp với sự thật nhất.
“Đây mới thật sự là thủ đoạn tiên gia, không thể tưởng tượng nổi, chỉ có đấng sáng thế chư thần mới có thể nắm quyền.”
“Thông tin sinh linh đặc biệt đều được ghi lại, điều đó có nghĩa là nếu năng lượng và thủ đoạn kỹ thuật đáp ứng đủ điều kiện, việc tái tạo bất kỳ nhân vật lịch sử nào từng xuất hiện trong lịch sử Huyền Hoàng giới đều không thành vấn đề.”
“Quả thật sự tồn tại mà phương pháp này sáng tạo ra sẽ chỉ giống như một bản sao. Còn thành tựu cuối cùng của một người có quan hệ mật thiết với trải nghiệm của bản thân.”
“Nhưng…”
Tâm trạng Lý Phàm đột nhiên trở nên trầm trọng.
Sau khi phát hiện ra sinh mệnh như hắn ở trong tay chân tiên, chẳng qua chỉ là tiện tay sáng tạo, chuyển hóa, xuất hiện lại mà thôi. Cho dù có chí bảo ‘Hoàn Chân’, giờ phút này hắn cũng không tránh khỏi có một cảm giác khó tả.
“Ta nhìn chúng sinh Huyền Hoàng như đồ chơi, Chân Tiên nhìn ta cũng như thế.”
Lý Phàm tự chế giễu.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm thán nhất thời trong lòng Lý Phàm khi chịu đả kích, không phải là ý nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Mạch suy nghĩ lại trở về trước đó.
“Huyền Hoàng giới có phiến đá sáng thế tồn tại, ghi chép mỗi một chuyện trên thế gian.”
“Sau khi một cá thể hoàn toàn giống hệt được tạo ra, dựa trên ghi chép trên phiến đá, mọi kinh nghiệm mà cá thể đã trải qua đều có thể được tái hiện lại hoàn chỉnh.”
“Cá thể ban đầu giống nhau, trải nghiệm nhân sinh giống nhau…”
“Cuối cùng ‘sinh mệnh’ được tạo thành cũng giống nhau như đúc.”
Đáp án cuối cùng của thôi diễn khiến Lý Phàm không khỏi chìm vào trầm mặc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, phát hiện của Độ Ách tông chứng tỏ Huyền Hoàng giới đã bị giám sát chặt chẽ kể từ khi được sáng tạo vào thời thượng cổ.
Bây giờ không chỉ là giám sát.
Cả Huyền Hoàng giới giống như một cuộc thí nghiệm khổng lồ vậy.
Nội dung thí nghiệm thật sự khiến người ta không rét mà run.
“Nếu như suy đoán là thật, việc Tiên giới làm như này là muốn bồi dưỡng ra một tu sĩ đặc biệt?”
“Sau khi đạt được mục đích, vô số mục tiêu tồn tại có thể được tạo ra dựa trên dữ liệu được giám sát và ghi chép lại một cách nghiêm ngặt.”
Trước mắt Lý Phàm chợt hiện lên gương mặt của từng vị tu sĩ được lịch sử Huyền Hoàng giới lưu danh.
Hiên Viên Hồng, Tô Bạch, Hứa Khắc…
Cùng với Hà Chính Hạo, Tiêu Phàm, Trương Hạo Ba.
Những ‘người’ này đều có thể được sáng tạo lần nữa.
Không có đặc tính độc nhất vô nhị, vậy thì ‘người’ còn có thể được gọi là ‘người’ ư?
Tuy Lý Phàm có Hoàn Chân, có thể không ngừng quay trở lại điểm neo đã định, nhưng trong lòng Lý Phàm, những người mà hắn đã tiếp xúc đều có dấu hiệu đặc trưng thuộc về bản thân họ.
Hà Chính Hạo là Hà Chính Hạo.
Huyền Thiên Vương là Huyền Thiên Vương, Bạch tiên sinh là Bạch tiên sinh.
Cho dù có là NPC thì cũng đều có tên có họ, mỗi NPC đều khác nhau.
Nhưng bây giờ…
Thế giới nhận thức của Lý Phàm bỗng nhiên lại thay đổi.
Đằng sau mỗi một NPC đều có vô số bản sao.
Hắn không cần phải nhấn nút ‘Hoàn Chân’, những tồn tại này có thể tự hoàn thành việc trao đổi. Dù có bị phá hủy cả vạn lần, chỉ cần dữ liệu nguyên thủy không bị mất thì bọn họ sẽ được tái tạo.
Ban Đầu hắn nghĩ đó là một thế giới độc lập và hắn là người chơi duy nhất.
Bây giờ nó đã trở thành một trò chơi trực tuyến có vô số người chơi.
Điều này làm cho Lý Phàm cảm thấy có chút buồn nôn.
Càng nghĩ về điều đó, hắn càng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thế gian vạn vật đều có hình dạng thay đổi, vặn vẹo xung quanh và đủ mọi màu sắc. Trộn lẫn với lời thì thầm của tà thần vô danh, từ từ ăn mòn tâm trí của Lý Phàm.
Cho dù có gia trì Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, cũng không cách nào duy trì đạo tâm ổn định.
Phân thần Lý Phàm đung đưa kịch liệt, giống như rễ cây tản ra trong nước, từ từ giải thể.
“Ọe… ọe…”
Thân hình trở nên hư ảo, Lý Phàm khom lưng nôn mửa như một người phàm bất lực bình thường.
Biến cố bất thình lình này trực tiếp khiến cho Tôn Lộ Dao ngây người.
Hắn căn bản không biết tại sao vị tiền bối mạnh mẽ và vô cùng thần bí này đang suy nghĩ gì, đột nhiên biến thành bộ dạng như thế này.
“Ọe…”
Lý Phàm ói càng lúc càng dữ dội.
Thứ nôn ra không phải là vật bẩn thực thể mà là tinh khí thần trong cơ thể hắn.
“Tiền bối…”
Cảnh tượng này làm cho Tôn Lộ Dao cảm thấy sợ hãi từ sâu thẳm nội tâm.
Như thể có chuyện cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra.
“Ọe…”
Âm thanh phát ra từ Lý Phàm càng lúc càng nhỏ dần.
“Khụ khụ…”
Từ nôn thốc nôn tháo trở thành nhẹ giọng ho khan.
Sau đó biến thành tiếng cười trầm thấp có phần điên cuồng.
Kèm theo tiếng cười dữ tợn còn có những câu lẩm bẩm của Lý Phàm.
“Tiền bối… ngài đang nói gì vậy?”
Tôn Lộ Dao sợ hãi, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha…”
“Thế nên ta mới nói các ngươi chết hay lắm!”
“Tất cả đều chết hết, chỉ có ta chưa chết, đó mới là hiện trạng hoàn mỹ nhất.”
Giống như lời thì thầm của ác ma nơi chín tầng địa ngục thâm sâu, Lý Phàm khóa chặt Tôn Lộ Dao bằng thần niệm trong tiếng thì thầm.
Ngay cả khi Tôn Lộ Dao không rõ ý nghĩa của những lời thì thầm đó.
Nhưng chúng vẫn khiến hắn cảm thấy ớn lạnh.
Vừa định nói thêm gì đó.
Tôn Lộ Dao lại hoảng sợ giật mình, cội nguồn hạch tâm trận pháp trong cơ thể mình bỗng nhiên dao động dữ dội.
Như thể vào khoảnh khắc tiếp theo, hắn sẽ bị tiêu diệt trong một cuộc bạo loạn huynh đệ tương tàn.
Sau cơn hoảng loạn và bối rối ban đầu, Tôn Lộ Dao cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Hắn hơi khó tin nhìn về phía Lý Phàm: “Tiền bối, tại sao?”
Ánh mắt Lý Phàm hoàn toàn không giống như hắn đã thấy lúc trước.
Đó là sự lạnh lùng thật sự.
Trong mắt Lý Phàm, hắn dường như không hề tồn tại.
Bên trong Vô Lượng Kính, thân thể vỡ vụn vừa mới hoàn thành tái tạo lại đang vỡ ra từng mảnh.
Vốn là Vô Lượng Kính Linh, Tôn Lộ Dao không thể làm gì được.
Nhận ra bản thân sắp tiêu vong, Tôn Lộ Dao lại nếm trải mùi vị của cái chết một lần nữa sau nhiều năm, không khỏi hoàn toàn mất đi phương hướng.
Hắn cố gắng dùng hết mọi cách để cứu vãn tính mạng của mình.
“Tiền bối, tha cho ta! Ta là đầy tớ trung thành nhất của ngài, ngài bắt ta làm cái gì thì ta làm cái đó!”
“Tiền bối, ta sai rồi! Ta không nên có suy nghĩ gian dối, ta tội đáng chết vạn lần!”
“Tiền bối, ta cho ta đi! Ta còn hữu dụng mà! Di tích trận pháp đại trận hộ giới Huyền Hoàng vẫn chưa dò xét xong, ta vẫn còn giá trị lợi dụng!”
Tốc độ truyền đạt di niệm của Tôn Lộ Dao càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn khóc rống, chảy nước mắt và kêu rên liên tục.
“Tiền bối để ta sống lâu thêm một chút nữa đi! Để ta…”
Phù.
Giống như một con gián dễ dàng bị giẫm chết, cuộc đời của Tôn Lộ Viễn đã kết thúc.
Mặt kính cổ xưa vốn đang tỏa ánh sáng linh bỗng trở nên mờ mịt.
Vẫn lạc trong sự bất lực.
“Sắp chết đến nơi mà còn ầm ĩ như vậy, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa…”
Ánh mắt Lý Phàm tối sầm, khẽ chuyển động, lẩm bẩm có chút điên dại.
Chỉ đơn giản một câu nói liền phán quyết tử hình Tôn Lộ Dao.
Không phải chỉ kiếp này.
Mà cả đời đời kiếp kiếp sau này.
Chỉ cần hắn ở đây, Tôn Lộ Dao sẽ vĩnh viễn không xuất hiện lại trong mạch chính của câu chuyện xưa nữa.
Không có Tôn Lộ Dao.
Thì còn có Tôn Lộ Phi, Tôn Lộ Thường.
Chỉ là đổi danh hiệu mà thôi, đối với Lý Phàm mà nói, căn bản không có gì khác.
Tôn Lộ Dao chết không nhắm mắt xuất hiện lần cuối, chỉ sợ sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình vốn đang yên ổn, giúp tiền bối thăm dò phân tích đại trận hộ giới Huyền Hoàng nguyên sơ thượng cổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, sự tồn tại của hắn sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn.
Nguyên nhân sâu xa của mọi chuyện chỉ là vì hắn đã nhìn thấy trạng thái xấu xí của Lý Phàm do bị suy sụp tâm lý tạm thời.
Có lẽ dùng từ suy sụp tâm lý để hình dung không thích hợp lắm.
Kể từ khi có được Hoàn Chân, đích thân trải nghiệm quyền năng tối cao do việc khởi động lại mọi thứ mang đến.
Hầu như không có gì có thể thật sự gây tổn hại về mặt tinh thần cho Lý Phàm.
Cho dù là Chân Tiên hay là Vô Danh Chân Tiên cũng vậy.
Đúng thế, chân tiên chi lực quả thật có thể tạo thành sự uy hiếp tính mạng đối với hắn.
Nhưng đó chỉ là tác động lên hắn để ngăn chặn Hoàn Chân xảy ra.
Mà không phải ảnh hưởng tới bản thân Hoàn Chân.
Ban đầu Lý Phàm tin rằng chỉ cần quyền năng tối cao khởi động lại bằng một cú nhấn nút của ‘Hoàn Chân’ không bị lung lay, phòng tuyến tinh thần của hắn sẽ luôn kiên cố và không chịu ảnh hưởng thật sự.
Hết thảy đều không bằng một câu nói “Chỉ cần Hoàn Chân thôi”.
Nhưng bây giờ, Lý Phàm đã gặp phải một chuyện thật sự có thể khiến hắn tổn thương.
Vì sự duy nhất của mình, hắn đã nhận lấy thử thách.
Tuy sự duy nhất này thực sự không tồn tại với hắn ngay từ đầu. Nó được Hoàn Chân ban tặng.
Nhưng vẫn khiến hắn không cách nào chịu đựng được.
Sau một thời gian ngắn giằng co và cầm cự, hàng phòng ngự cuối cùng đã bị phá vỡ.
Nhưng Lý Phàm không hổ là Lý Thái sư đã có kinh nghiệm luân hồi nhiều kiếp, trải qua hàng trăm kiếp nạn.
Hắn không mất nhiều thời gian để suy sụp và nhanh chóng hoàn thành việc tự điều tiết của mình.
Đúng thế, những vị chân tiên đó quả thật có thể đối xử với người phàm như những gì Lý Phàm đã làm với họ.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết.
Chết hết rồi!
Trên thế gian này, chung quy hắn vẫn là người chơi duy nhất còn lại.
Sau khi làm rõ được điểm mấu chốt này, Lý Phàm đã dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
Về Tôn Lộ Dao có phần xui xẻo…
Với một phần đại trận hộ giới Huyền Hoàng giới nguyên sơ đã được thăm dò…
Kiếp sau làm tiếp là được.
Đối với Lý Phàm, việc đó không thành vấn đề gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận