Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 297: Tôi hồn trong Oán Hồn Hải

Trong quá trình Lý Phàm tiếp tục làm quen với thần hồn thì thời gian vẫn yên lặng trôi đi.
Lý Phàm đã có kỳ vật “U Hồn Trâm” giúp đề cao năng lực cảm ứng của thần hồn trên diện rộng, do vậy, xác suất phân biệt thành công của hắn tăng gần gấp đôi, từ một phần ngàn biến thành hai phần ngàn, có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
"Đúng là có ích thật, đáng tiếc là trụ cột cơ bản của mình quá kém, nếu muốn đề cao tới đạt tiêu chuẩn thì còn phải tăng cường huấn luyện thêm."
Lý Phàm đắm chìm tâm thần lẫn thể xác vào quá trình cảm ngộ thần hồn, theo đó, ánh sáng vàng kim toả ra từ tụ hồn châu cũng nhanh chóng giảm bớt.
Bảy ngày sau, khi mười lăm người vốn đã bị loại may mắn được gọi lại đã tập hợp đông đủ tại biệt viện Hoàn Vũ một lần nữa, giai đoạn thứ hai của đợt huấn luyện kín cũng chính thức bắt đầu.
Các học viên khác ít nhiều cũng đã nghe nói đến chuyện đám Đạm Đài Thao thân tử đạo tiêu “ngoài ý muốn” nên ai nấy đều có vẻ mặt suy tư.
Chẳng qua là tất cả mọi người đều hiểu rõ việc này dính líu rất sâu nên không ai nhắc đến trước mặt người khác.
Trong giai đoạn huấn luyện thứ hai, ngoài việc học tập kết cấu trận pháp bên trong “Thiên Huyền Tỏa Linh Trận”, họ còn phải tiếp tục tăng thêm năng lực cảm ứng chính xác ấn ký của hồn khế, yêu cầu phải đạt tới xác suất trăm phần trăm.
Đối với những thành viên dự bị vốn không đạt tiêu chuẩn ngay từ đầu như Lý Phàm, yêu cầu này quả thật khá khó. Cũng may, Kỷ Hoành Đạo cũng đã lường trước được việc này nên đặc biệt “quan tâm” chuẩn bị đặc huấn riêng cho những học viên xếp cuối.
"Ban đầu, các ngươi vốn đã bị loại bỏ nhưng vì một biến cố mà các ngươi lại được quay về đây một lần nữa."
"Đây là vận mệnh của các ngươi. Tuy rằng thiên phú các ngươi không bằng người khác nhưng mạng của các ngươi tốt hơn những thiên tài kia nhiều."
"Tính mạng... vốn là thứ quan trọng nhất."
"Lúc trước, các ngươi bị loại ra chủ yếu vì cảm ứng với ấn ký hồn khế không đạt chuẩn, lãng phí cả viên tụ hồn châu kia, điều này chứng tỏ các ngươi không có sở trường trên phương diện này."
"Đã như vậy, nếu muốn để các ngươi đạt chuẩn thì cũng chỉ có thể đổi cách khác." Ký Hoành Đạo nhìn đám người Lý Phàm bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, rồi vung tay lên.
Ngay sau đó, đột nhiên có mấy sợi dây xích vàng kim vươn ra từ hư không khắp bốn phương tám hướng, trói chặt lại chân tay của cả đám lại.
Kỷ Hoành Đạo làm ngơ trước vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ, lạnh lùng nói: "Phương pháp này vô cùng nguy hiểm, nếu không kiên trì nổi thì kết quả tốt nhất là biến thành kẻ ngốc không có thần trí, còn xấu hơn nữa thì chỉ có nước thần hình đều bị diệt, vui vẻ chết đi cũng xem như được giải thoát khỏi bể khổ.”
"Trước đây chúng ta không sử dụng phương pháp này là vì nếu dùng với tu sĩ bình thường thì tỷ lệ tử vong quá cao."
"Chỉ có điều..." Ánh mắt của Kỷ Hoành Đạo hiện lên một tia khác lạ.
"Mệnh các ngươi rất tốt, vậy nên sống sót chắc hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Kỷ Hoành Đạo vỗ nhẹ tay, cảnh sắc xung quanh dần biến đổi.
Tiếng sóng biển cuồn cuộn truyền đến, đám người Lý Phàm bị dây xích màu vàng trói trên đá ngầm bên bờ biển.
Tuy rằng tứ chi bị khóa nhưng thị giác cũng không ảnh hưởng, Lý Phàm híp mắt quan sát “biển rộng” trước mặt.
Khí tức truyền ra từ mặt biển khiến hắn sởn cả gai ốc.
Lý Phàm cẩn thận lắng nghe, bên trong tiếng sóng biển dường như còn có âm thanh gào thét thống khổ đi kèm.
"Đây là..." Lý Phàm dường như đã nhận ra điều gì, chợt thay đổi nét mặt.
"Trước mặt các ngươi là “Oán Hồn Hải” tiếng tăm lừng lẫy trong Vạn Tiên Minh."
"Hàng trăm hàng ngàn năm qua, hễ là tu sĩ Ngũ Lão Hội chết trận trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh thì thần hồn của bọn chúng đều bị “Oán Hồn Hải” này hấp thu hết.”
"Trải qua năm tháng dài tích lũy, dưới mặt biển này rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn tụ tập, không ai đếm hết được.”
"Một giọt nước biển thôi cũng có thể là thần hồn của mấy vị, thậm chí mười mấy vị tu sĩ tập hợp mà thành."
"Nếu cả đám các ngươi đã không cách nào phân biệt được ấn ký của hồn khế từ thần hồn trong tụ hồn châu, vậy thì dùng số lượng để bù đắp vậy.”
Kỷ Hoành Đạo khép hờ mắt, nói một cách lạnh lùng.
Khi ông ta vừa dứt lời, cả “Oán Hồn Hải” dường như được triệu hoán, cùng lúc nổi sóng dữ dội.
Một cột sóng cao tới mấy trượng đột nhiên xuất hiện rồi xông thẳng về phía đám người Lý Phàm đang bị trói trên đá ngầm.
Trong nháy mắt khi tiếp xúc với nước biển, Lý Phàm cảm thấy có vô số hình ảnh và cảm xúc xuất hiện cùng lúc trong đầu mình.
Thần hồn ngưng tụ trong nước biển không quan tâm hắn có thể tiếp nhận lượng thông tin lớn như vậy trong thời gian ngắn hay không, chúng cứ thô bạo mà chen lấn lẫn nhau, dần dần lan tràn trong thức hải của Lý Phàm, lấp đầy hết thảy tất cả chỗ trống, ngang ngược chiếm cứ.
Còn chưa kịp chuẩn bị mà phải đối mặt với lực trùng kích lớn đột ngột xông tới này, Lý Phàm suýt chút nữa đã đánh mất bản thân.
Hắn mắng thầm một câu, cố hết sức duy trì ý thức bản thân dưới đợt sóng thần hồn này.
Cùng lúc, hoá đạo thạch trong đầu hắn bắt đầu vận chuyển toàn lực, nhanh chóng phân loại xử lý từng tin tức đến từ lượng thông tin khổng lồ được trộn lẫn với vô số thần hồn này.
Cũng trong lúc này, dường như nhận ra Lý Phàm gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú cũng vận chuyển hết công suất với tốc độ nhanh nhẹn cực kỳ hiếm thấy, hấp thu hết những cảm xúc tiêu cực như buồn bã, sợ hãi... trong thần hồn.
Hai thứ đồng thời tiến hành song song, qua một hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm khó khăn lắm mới chịu đựng được.
Hắn đưa mắt nhìn tu sĩ xung quanh, thậm chí có một người vừa mới bắt đầu đã không chịu nổi, dưới lực trùng kích của sóng biển đến từ “Oán Hồn Hải”, thần hồn của y lập tức bị hòa tan, bị nước biển cuốn trôi hoàn toàn.
Trong khi đó, phần lớn người khác thì đôi mắt đã bị sự trống rỗng chiếm cứ, chỉ có con ngươi màu đen thỉnh thoảng chuyển động là minh chứng cho việc bọn họ còn chưa hoàn toàn mất đi thần trí.
Mà số người có thể khôi phục lại dưới lực trùng kích của đợt sóng thần hồn này như Lý Phàm chỉ được hai ba người lẻ tẻ.
Tuy vậy, vẻ mặt của họ cũng vô cùng dữ tợn, thể hiện rằng giờ phút này bọn họ đang hết sức thống khổ.
Lý Phàm cũng bắt chước, trưng ra vẻ mặt ta đây khó thể nào chịu đựng được, hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì đợt sóng thứ hai đã nối gót mà tới.
Bị nhấn chìm - chống cự - khôi phục - lại bị nhấn chìm.
Trong vòng tuần hoàn đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần này, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng nước biển cũng dần lắng xuống, xiềng xích biến mất, mọi người vô lực ngã trên mặt đất.
“Số mệnh của các ngươi quả thật không tệ lắm, trong số mười lăm người vậy mà lại có đến mười một người chịu được.” Kỷ Hoành Đạo đột nhiên cảm thán.
“Số mệnh, phương diện này quả thật huyền diệu khó giải thích, dù không thể nhìn thấy nhưng lại có tồn tại. Phải biết rằng, dựa vào số liệu thống kê của chúng ta, tỷ lệ sống sót của tu sĩ bình thường dưới lực trùng kích của “Oán Hồn Hải” chỉ có một phần trăm mà thôi."
"Tốt lắm!" Kỷ Hoành Đạo dường như rất vui vẻ.
"Buổi đặc huấn hôm nay kết thúc, các ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi."
Mọi người không khỏi thở nhẹ ra một hơi.
"Ngày mai tiếp tục." Kỷ Hoành Đạo nói tiếp.
Nghe vậy, mọi người chỉ cảm thấy rùng mình, sắc mặt khó coi vô cùng. Ngày hôm nay, bọn họ chịu được hoàn toàn là dựa vào vận may, có trời mới biết ngày mai bọn họ có chịu đựng được nữa hay không.
Có không ít người có ý định rút, so với tiền đồ trận đạo gì đó thì mạng nhỏ của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Thế nhưng, những người này chỉ nhận được một câu trả lời lạnh băng của Kỷ Hoành Đạo: “Bây giờ muốn rút lui? Đã chậm.”
"Oán Hồn Hải trân quý ra sao? Sách Trận đường chúng ta xin được lần này đã là vô cùng không dễ rồi.”
"Một là sống sót vượt qua, hai là trở thành một bộ phận của nó."
Các tu sĩ bị từ chối, mặt mày xám như tro, vô lực ngồi phệt xuống đất.
Ngược lại, Lý Phàm không có chút sợ hãi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận