Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 210: Dư âm thay đổi thế sự

Bên trong xương bàn tay Tiền Trạm cảnh, Lý Phàm nắm giữ quyền hạn cao nhất, nhìn Diệp Phi Bằng đang kích động không thôi và Tiêu Hằng cũng đang vui vẻ, hắn âm thầm gật đầu.
"Diễn kịch với đám nhóc này lâu như vậy, cuối cùng cũng gần tới thời khắc quan trọng rồi."
"Nếu sau này không có gì ngoài ý là có thể ngồi không thu hồi vốn đầu tư rồi, không cần phải quá chú ý nữa.”
Để giúp những lời nói dối mình bịa ra càng thêm chân thật, Lý Phàm đã phải hao tổn tâm tổn trí, tốn không ít tiền.
Bao gồm tất tần tật: dung hợp trận pháp truyền tin và trận pháp gia cố nghi thức thành dây chuyền.
Nguỵ trang trận pháp truyền tin và truyền vật thành tế đàn.
Một khôi lỗi có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Huyễn Tượng thạch để giả mạo dị tượng tu sĩ ngã xuống.
Vân vân và vân vân.
Mà sở dĩ phải tốn công tốn sức nhiều như thế, vừa phải thuê Tiền Trạm cảnh được cải tạo lại, vừa phải bịa ra chuyện xưa của Chân Tiên.
Đương nhiên là vì Lý Phàm cũng có những lo lắng nhất định.
Thứ nhất, nếu trực tiếp dùng thân phận tu sĩ để tài trợ công pháp thì mới đầu cũng không có vấn đề lớn, vì những thiên kiêu này vẫn còn nhỏ, suy nghĩ vẫn chưa thành thục.
Thế nhưng, khi lớn lên, bọn họ sẽ hiểu được mức độ quý giá của công pháp. Đến lúc đó, bọn họ sẽ khó mà không sinh ra nghi ngờ, hoài nghi phía sau chuyện này có một âm mưu nào đó khiến bọn họ phải trả giá đắt. Một khi ngờ vực đã được sinh ra, vậy thì kế hoạch của hắn cũng sẽ gặp phải nhiều trúc trắc không đáng có.
Trong khi đó, nếu ngụy trang thành một vị tu sĩ thượng cổ sắp ngã xuống để biến công pháp thành kỳ ngộ tặng cho đám thiên kiêu kia.
Thì hắn sẽ không cần lo ngại chuyện như trên phát sinh.
Thứ hai, sau khi thành lập tổ chức “Phục Tiên”, hắn sẽ có thể trở thành một “chưởng quầy” phủi tay ngồi không hoàn hảo nhất.
Không cần phải vất vả đích thân đi tìm người có thiên phú siêu tuyệt để đầu tư nữa.
Đây gọi là thiên tài sẽ thu hút lẫn nhau.
Trong quá trình ngao du trưởng thành, Tiêu Hằng, Tô tiểu muội và đám thiên kiêu kia chắc chắn sẽ gặp được bạn đồng hành có thiên phú không tệ.
Hoàn toàn không cần Lý Phàm quan tâm đến, thành viên của Phục Tiên sẽ càng ngày càng nhiều.
Nuôi thả chúng thiên kiêu, bản thân an tâm tu hành, còn có thể hưởng thụ lợi tức đầu tư đến từ Phục Tiên càng ngày càng lớn mạnh.
Thật sự là tuyệt không thể tả.
Thứ ba, bối cảnh của Phục Tiên, là một tổ chức đối địch với Vạn Tiên Minh, tất nhiên sẽ mang lại áp lực nhất định cho đám người Tiêu Hằng.
Nhưng có áp lực mới có động lực, có thể thúc ép thiên phú tu hành của bọn họ phát huy đến cực hạn.
Do đó, Lý Phàm cũng có thể thu hồi chi phí đầu tư nhanh hơn.
Hắn nhớ rõ, kiếp trước, Tiêu Hằng không hề có áp lực nên mười năm cũng không thể loại trừ hết chướng khí trong cơ thể.
Nhưng kiếp này, dưới áp lực đang lưu lạc hoang đảo, còn phải gánh vác “trọng trách báo thù”, chỉ vừa mới đạt được công pháp Định Hải Thần Kiếm, y đã có ý thức tự giác tu hành.
Cùng một người, hai môi trường khác nhau, tình cảnh cũng khác biệt lớn.
Còn liệu rằng tổ chức “Phục Tiên” nho nhỏ này có thể khiến Vạn Tiên Minh chú ý hay không...
Khi cải trang thành hộp sọ, Lý Phàm đã nói rõ với Tiêu Hằng.
Vạn Tiên Minh thế lớn, trước mắt vẫn chủ yếu lấy phát triển lớn mạnh thực lực bản thân làm chủ.
Khi còn chưa tu luyện tới Nguyên Anh cảnh thì vẫn không nên xảy ra xung đột trực diện với Vạn Tiên Minh.
Cho dù Tiêu Hằng có thiên phú cao đến mấy thì tu luyện tới Nguyên Anh cảnh cũng phải mất không ít thời gian.
E rằng kiếp này Lý Phàm cũng chẳng thể nhìn thấy cảnh đó, không cần phải lo về chuyện này.
...
Trong thời gian ngắn, hạt giống đã được trồng. Hiện giờ, hắn chỉ cần chờ chúng thiên kiêu Ly giới tự lớn lên, rồi thu hoạch quả ngọt là được.
Bận rộn trước sau tổng cộng hết hai tháng, khi Lý Phàm trở lại Vạn Tiên đảo, hiện tại đã là năm 10 sau Lưu Điểm rồi.
Tuy rằng tu hành Tọa Sơn Quyết có thể “ngồi mát ăn bát vàng” nhưng Lý Phàm cũng không phải loại người dồn mọi hy vọng lên người khác.
Hắn cũng không thể bỏ bê việc tu hành của bản thân.
Lý Phàm dành trọn bộ năm 10 để bế quan tu luyện khắc khổ.
Trạng thái Khải Linh một khắc cũng không ngừng, chỉ một năm tu hành mà đã tương đương với hai mươi năm khổ tu của tu sĩ bình thường.
Mà ngày hôm đó, một luồng tu vi hồi báo to lớn đột ngột xuất hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Đánh thức hắn khỏi quá trình tu luyện.
Lượng tu vi này ước chừng gần bằng ba bốn năm khổ tu bình thường của hắn.
Không ngờ đợt hồi báo đầu tiên lại đến nhanh như thế, Lý Phàm khá vui mừng, lập tức kiểm tra.
Sau khi nhập tâm cảm thụ một lúc, Lý Phàm cũng cảm thấy bất ngờ không thôi, không ngờ lượng lớn tu vi hồi báo đầu tiên của Toạ Sơn Quyết lại chẳng phải đến từ đám người Ly giới.
Mà đến từ Hà Chính Hạo!
Mới vừa rồi, y đã đột phá thành công từ Trúc Cơ trung kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ.
“Hà đạo hữu đúng là hậu tích bạc phát nha, nhanh vậy mà đã đột phá rồi.”
"Xem ra y nói trong vòng năm mươi năm, nhất định tạo thành Kim Đan, cũng không phải nói quá.”
Lúc này, Lý Phàm cũng nhận được tin nhắn báo chuyện vui từ Hà Chính Hạo.
Lý Phàm miễn lãi suất y phải trả trong năm nay thay cho lời động viên.
Bảo y tiếp tục cố gắng tu hành, tranh thủ kết Kim Đan.
Sau đó, hắn lại kiểm tra tin tức bản thân bỏ sót trong lúc bế quan.
Trương Chí Lương đã sắp nghiên cứu xong Sơn Hà Đại Trận rồi.
Y gửi một tin nhắn tới, hỏi Lý Phàm tự học trận pháp đến đâu rồi.
Chờ khi quay về, y sẽ tiến hành khảo hạch Lý Phàm một lần.
Đương nhiên, chuyện này không làm khó được Lý Phàm, người đã theo chính Trương Chí Lương học tập trận pháp hơn mười năm.
Vậy nên, hắn cũng không lo lắng gì.
Kế tiếp, trong một đống tin nhắn thăm hỏi không quan trọng, chỉ có tin tức từ Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường là khiến Lý Phàm cảm thấy hứng thú.
Y hỏi Lý Phàm gần đây có gặp một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hay không.
Hiển nhiên, đây hẳn là tin nhắn tự động, nhưng quả thực Lý Phàm có quen biết vị tu sĩ Trúc Cơ này.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là vị Trúc Cơ đại sư hắn từng theo dõi trong kiếp thứ mười hai, cũng là người nhập cư trái phép từ một tiểu thế giới phàm nhân.
Lý Phàm hỏi Giang Chính Tịch một hồi, mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra, cách đây không lâu, vị Trúc Cơ đại sư vẫn luôn khá khiêm tốn này đột nhiên tăng cường tuyên truyền.
Y lấy khẩu hiệu nhất định giúp Trúc Cơ thành công, rút ngắn chín mươi phần trăm thời gian đạt đến Trúc Cơ để chiêu mộ học đồ trắng trợn.
Danh tiếng Trúc Cơ đại sư trước kia cũng không tệ lắm, cộng với công hiệu bị thổi đến thần kỳ, thu hút không ít tu sĩ Luyện Khí viên mãn gần đạt đến Trúc Cơ.
Bọn họ vẫn khá tín nhiệm vị Trúc Cơ đại sư này, sau khi nộp số điểm cống hiến, đã bắt đầu Trúc Cơ ngay tại chỗ dưới sự chỉ đạo dốc lòng của đại sư.
Tuy nhiên sau khi hoặc thành công hoặc thất bại trong quá trình Trúc Cơ, họ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tức giận phát giác.
Trúc Cơ đại sư luôn một mực lên tiếng chỉ đạo ở bên tai bọn họ lại chỉ là một loại hình chiếu ảo ảnh mà thôi.
Còn người thật thì đã bỏ trốn từ lâu rồi.
Lúc này, các tu sĩ mới tỉnh ngộ, phát hiện bản thân bị lừa.
Theo thống kê, bấy giờ, có ít nhất hơn một trăm tu sĩ tụ tập trên đảo.
Với tu sĩ Luyện Khí viễn mãn, hai ngàn điểm cống hiến là một con số không nhỏ.
Bọn họ không cam tâm mất trắng, nên bất chấp chuyện mặt mũi gì đó, đều nhao nhao chọn báo cáo cho phía Vạn Tiên Minh.
Thực ra, Vạn Tiên Minh cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến loại chuyện cỏn con này.
Tuy vậy, mặt ngoài họ vẫn phải tiếp nhận xử lý.
Nên mới ra lệnh cho Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường ra điều tra kỹ.
Chờ Giang Chính Tịch chạy tới hòn đảo kia, người ta đã đi từ lâu rồi, vườn không nhà trống thì có thể điều tra ra được gì cơ chứ.
Hơn nữa, thủ đoạn của đám người này cũng rất tinh vi.
Ngay cả khi Giang Chính Tịch nhờ đến quan hệ, thỉnh Công Tôn Trưởng lão của Thiên Cơ đường ra tay suy đoán tung tích của bọn họ, y cũng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì y sẽ bị trừ công huân, hạ cấp bậc quyền hạn.
Bất đắc dĩ, Giang Chính Tịch đành phải bấm bụng thử còn hơn không, gửi một loạt tin nhắn tới chư vị hảo hữu, hỏi xem có ai từng nhìn thấy tung tích của Trúc Cơ đại sư này hay không.
Lý Phàm đã rõ đầu đuôi sự việc, hứng thú sờ sờ cằm.
"Dựa theo quy luật bình thường, bọn họ hẳn phải nên khiêm tốn lừa đảo, từ từ tích góp điểm cống hiến mới đúng.”
"Sao có thể làm lớn, rồi trực tiếp chạy trốn như vậy?"
"Chẳng lẽ bọn họ cũng dính chấu Linh Vụ thảo rồi?”
Lý Phàm không khỏi nghĩ như thế.
Suy nghĩ một lượt, quả thật đúng là có khả năng như vậy.
Dù sao thì trong kiếp thứ mười hai, bọn họ cũng đã sắp đạt đủ điểm cống hiến để đổi công pháp Hợp Đạo “Thôn Hải Trường Sinh Công” rồi.
Cược một lần, biết đâu có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn năm mươi mấy năm thì sao?
Thậm chí, Lý Phàm cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc giá của Linh Vụ thảo tăng vọt, tuy trong bọn họ chắc cũng sẽ có người động tâm nhưng chưa hẳn sẽ đạt được đồng thuận.
Bọn họ vẫn sẽ kiên trì theo đường lối đầu cơ tích luỹ thêm vài thập niên nữa.
Tuy nhiên, khi giá của Linh Vụ thảo không ngừng tăng cao, ý kiến phản đối cũng sẽ yếu dần.
Sau một hồi do do dự dự, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý nhập sàn, chuẩn bị vớt một khoản rồi rời đi.
Nhưng sau đó, Thiên Huyền kính một lời định phong ba, thị trường Linh Vụ thảo sụp đổ.
Bọn họ mất hết vốn liếng tích luỹ bấy lâu.
"Có lẽ bọn họ chưa dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm nhưng chắc chắn cũng tổn thất thảm trọng. Thế nên, cả bọn mới liều lĩnh chuẩn bị kiếm một khoản để hồi máu rồi lập tức bỏ chạy."
"Một trăm người, hai mươi vạn điểm cống hiến. Gian lận kiểu này kiếm điểm cống hiến nhanh hơn so với đầu tư từ từ nhiều."
Suy nghĩ một hồi, Lý Phàm trả lời Giang Chính Tịch: "Nếu có thể, đạo hữu cứ đi dọc theo đường đến Ung Lương châu mà tìm. Có lẽ sẽ có thành quả.”
Một lát sau, Giang Chính Tịch trả lời: "Ý của đạo hữu là bọn chúng đi nương tựa Ngũ Lão Hội? Hừ, phản minh chính là đại tội. Nếu bị ta bắt được..."
“Dù kết quả như thế nào cũng xin đa tạ đạo hữu!”
Lý Phàm lại khách khí nói vài câu rồi thu hồi linh phù truyền tin, lặng lẽ tự hỏi.
Hắn cũng không để ý chuyện Trúc Cơ đại sư chạy trốn.
Cái Lý Phàm thực sự để ý, chính là sự ảnh hưởng của Linh Vụ thảo dường như còn vượt quá dự liệu của hắn.
Trước đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy bản thân bỏ sót điều gì.
Lúc này, sau khi được sự việc này nhắc nhở, Lý Phàm rốt cuộc cũng thông suốt.
Bản thân mình đã bỏ qua điều gì.
Lý Phàm tìm kiếm giá của linh thực và thảo dược trong Thiên Huyền kính.
Quả nhiên, kêu rên khắp nơi, thảm không nỡ nhìn.
Thậm chí, có một số món đã giảm xuống dưới giá vốn.
“Trong kiếp thứ mười hai, giá của những thảo dược này vẫn ổn định được trong vòng mười ba năm, rồi sau đó, khi đợt linh thảo đầu tiên được trồng trong động thiên thuộc tính Mộc trưởng thành, giá cả của linh thảo mới bị tụt nặng với quy mô lớn.”
“Nhưng trong kiếp này, được Thiên Huyền kính thông báo, tất cả tu sĩ của Vạn Tiên Minh đều đã sớm biết được tin tức động thiên thuộc tính Mộc kia có linh thực và thảo dược cực kỳ phong phú.”
“Họ biết điều này sẽ dẫn đến giá cả sụt giảm mạnh. Vì thế, ai nấy đều tranh nhau tuồn hàng trang tay ra, chèn ép lẫn nhau, kiến cho thị trường linh thảo sụp đổ nhanh chóng.”
"Nhưng đây không phải là trọng điểm."
"Trọng điểm là..."
"Tiểu Dược Vương đỉnh."
Lý Phàm hồi tưởng lại nguyên nhân khiến mình phải chết trong kiếp trước, ánh mắt không kiếm được mà loé ra ánh sáng.
"Giá thảo dược thấp đột ngột nên tất nhiên, sẽ không ai thèm đi mua dược đỉnh gì đó để trồng thảo dược nữa.”
“Không có ai uỷ thác, Tiêu Tu Viễn sẽ còn đến di tích của Dược Vương Tông để tông đào Tiểu Dược Vương đỉnh ư?"
"Tuy rằng thời điểm hiện tại, Tiểu Dược Vương đỉnh không có giá trị gì."
"Nhưng, khi Dược Vương đỉnh chân chính trở lại, chúng sẽ trở thành trân bảo mà mọi người tranh đoạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận