Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 507: Cơm mềm cần cố ăn

Một cảm giác ấm áp xuất hiện giữa bụng, chảy vào tứ chi bách mạch, khiến Lý Phàm thoải mái hơn khá nhiều. Đặc biệt là vết thương ở ngực, dưới tác dụng của luồng khí ấm áp này lại lập tức giảm xuống rõ rệt.
“ Sư tỷ, đây là thuốc gì? Sao lại linh…” Lý Phàm hỏi theo quán tính.
Cùng lúc đó, trong não hải hắn cũng xuất hiện thêm một số ký ức trước kia.
Hắn với vị triệu sư tỷ này cùng là người ở thôn Trường Phong, núi Đại Thanh, đã quen biết từ nhỏ. Nửa năm trước, trong một lần bọn cướp tấn công vào thôn Trường Phong, đa số thôn dân đều gặp phải độc thủ. Chỉ có hắn với Triệu sư tỷ do chơi đùa ở bên ngoài nên có thể tránh được một kiếp.
Chờ khi hắn với sư tỷ nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong thôn, vội vã chạy về, trên đường đụng mặt với bọn cướp đang rời đi với chiến lợi phẩm của chúng.
Triệu sư tỷ tuy nhỏ tuổi nhưng dung mạo tuyệt sắc của nàng ta đã khiến bọn cướp chú ý tới. Đang lúc nguy hiểm, vừa hay có một tiên sư đi ngang qua, nhìn thấy huyết quang đầy trời và cả hai hài nhi đang run rẩy trước bọn cướp. Vị tiên sư này lập tức hiểu được đầu đuôi câu chuyện, lập tức giết chết bọn cướp, cứu lấy Triệu sư tỷ với Lý Phàm.
Thấy thiên phú của Triệu sư tỷ không tệ, tiên sư định mang nàng ta về tông môn. Nhưng tư chất của Lý Phàm có lẽ quá bình thường nên không lọt vào được pháp nhãn của tiên sư. Nhờ triệu sư tỷ cầu xin, tiên sư mới miễn cưỡng chấp nhận đem hắn đi cùng.
Sau mười mấy ngày phi hành, tiên sư đem bọn họ về đến sơn môn. Nơi đây, mây khói vây tỏa, núi đồi trùng điệp, đôi lúc lại có thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn giữa những ngọn núi, kéo theo sau những luồng hào quang huyền ảo. Giữa biển mây mênh mông còn có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, chẳng khác gì thiên đình của thần tiên, toả ra khí tức thần thánh. Khung cảnh thần tiên như vậy khiến Triệu sư tỷ với Lý Phàm phải ngơ ngẩn.
Lý Phàm từ miệng vị tiên sư đã đem bọn họ về đây, biết được môn phái nơi này được gọi là Đại Đạo tông.
Đại Đạo tông, cửu mạch, bảy mươi hai đỉnh.
Chủ mạch đều là thân truyền của các đời trưởng môn, tám mạch khác đều do các vị trưởng lão chưởng quản. Còn vị mà bọn họ gọi là tiên sư này, chỉ là một đệ tử đời thứ tư của mạch Nguyệt Hoa trong Đại Đạo tông mà thôi. Họ Trương tên Dung, tu vi Nguyên Anh.
Dưới sự dẫn dắt của Trương Dung, bọn họ thuận lợi gia nhập vào mạch Nguyệt Hoa, trở thành đệ tử ngoại môn của Đại Đạo tông, từ đó bắt đầu sống ở đỉnh Thanh Ninh. Đồng thời được chỉ dạy một môn công pháp gọi là Thái Nguyên Nhất Khí Thuật.
Trương Dung căn dặn, chỉ cần tu luyện công pháp này đạt được kết quả, là có thể thành công thăng cấp thành nội môn đệ tử. Từ đó sẽ không cần phải làm tạp vụ cực nhọc nữa, mà có thể chuyên tâm tu luyện, được hưởng lợi ích từ tông môn. Đồng thời địa vị trong tông môn cũng quyết định số lượng tài nguyên được tông môn phân phát mỗi tháng.
Hai người nhân lúc rảnh rỗi sẽ cùng nghiên cứu, tu luyện công pháp. Tuổi tác Triệu sư tỷ lớn hơn một chút, ngộ tính với tư chất đều cao hơn hẳn so với Lý Phàm.
Nửa năm qua đi, nàng ta sớm đã luyện thành Thái Nguyên Nhất Khí Thuật, thông qua được khảo nghiệm. Nàng được tiên quân Hóa Thần Trương Vọng Sương nhận làm đệ tử. Chỉ một bước nhảy đã trở thành đệ tử đời thứ tư của Đại Đạo tông, có thể xưng hô sư huynh muội với tiên sư Trương Dung ngày nào.
Còn Lý Phàm cho dù được Triệu sư tỷ âm thầm giúp đỡ, truyền thụ tâm đắc, đôi lúc lại tặng đan dược, nhưng tốc độ tu hành lại rất chậm chạp, mãi mà chẳng thể đột phá.
Mặt khác, do hay được Triệu sư tỷ đến thăm nên khiến những môn nhân xung quanh ganh tị. Bề ngoài thì mười phần cung cung kính kính với Lý Phàm, nhưng sao mặt lại rất khinh khi, thường hay nói lời bôi nhọ. Bọn họ cho rằng Lý Phàm chỉ là một phế vật ăn bám mà thôi.
Không lâu trước, Lý Phàm vô tình nghe được lời bọn họ bàn tán, vừa tức vừa nhục, hắn nhịn không được nên mới động thủ. Kết quả, do học nghệ không tinh, đối phương lại đông người, thế là bản thân bị đánh cho một trận nửa sống nửa chết. May là đối phương còn e ngại Triệu sư tỷ, nên không xuống tay lấy mạng của hắn.
Hồi ức tan biến, trở về hiện thực.
“ Đây là Thiên Tinh Tán, không những có thể giúp ngươi nhanh chóng hồi phục thương thế, càng có thể giúp ngươi tăng cường khí cảm.”
“ Những nguyên liệu này ta thật không dễ dàng mới có thể tìm được. Ngươi vẫn chưa trúc cơ, đa số đan dược sau khi dùng sẽ có hại, vậy nên ta mới tìm sư phụ xin được đơn thuốc này cho ngươi.” Sư tỷ giúp Lý Phàm lau vết thuốc trên miệng, bên mỉm cười trả lời.
Luồn hơi ấm giống hệt với linh khí, khá lâu sau vẫn không tan biến, thậm chí còn có thể tự vận chuyển trong cơ thể. Chỉ sau một lúc, Lý Phàm đã cảm thấy thương thế hoàn toàn hồi phục, sức lực trong người cứ như dùng không hết.
“ Sư tỷ, người đối với ta thật tốt…” Lý Phàm nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Triệu sư tỷ, nhìn vào mắt nàng ta, vô cùng cảm động mà nói.
“ Ngươi…” Triệu sư tỷ hơi đỏ mặt muốn rút tay ra. Nhưng Lý Phàm nắm quá chặt, nàng ta lại sợ dùng sức sẽ làm đối phương bị thương, thế là đành phải mặc cho Lý Phàm nắm lấy, đầu ngón tay hắn còn như vô ý mà quét qua lòng bàn tay của nàng ta.
Hơi ấm từ tay Lý Phàm truyền đến dường như còn nóng hơn cả nham thạch, khiến nàng cảm thấy toàn thân có chút tê dại mất sức.
Một thứ cảm xúc kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong căn phòng.
Ngay lúc này, Lý Phàm lại bất ngờ nói: ” Đúng rồi, sư tỷ. Thái Nguyên Nhất Khí Thuật còn nhiều chỗ ta vẫn chưa hiểu rõ, tỷ có thể giảng giải cho ta không.”
Triệu sư tỷ có hơi bất ngờ.
Trong lòng thoáng qua cảm giác mất mát, nhưng lại có vài phần an ủi. Lúc trước, nàng ta đã từng giảng giải cho đối phương những điều quan trọng trong Thái Nguyên Nhất Khí Thuật, Nhưng có lẽ là do tự tôn của nam nhi, hắn không nguyện ý nghe, nói là muốn tự thân lãnh ngộ. Nàng ta đành phải bất lực bỏ cuộc.
May là giờ đây hắn rốt cuộc cũng thông suốt rồi. Thế là sư tỷ liền tận tâm giảng giải cho Lý Phàm.
“ Tuyệt diệu, tuyệt diệu á. Không ngờ câu này lại có thể lý giải như vậy. Sư tỉ thật quá thông minh rồi!” Lý Phàm bên nghe bên mở lời tán thưởng, trong mắt thoáng qua quá nhiều biểu cảm.
Sau hơn nửa ngày, trời đã dần tối, khuôn mặt Triệu sư tỷ lộ ra nét tiếc nuối, không thể không ngừng lại.
“ Sư phụ căn dặn ta trước khi trời tối nhất định phải trở về. Vậy nên ta phải đi đây!” Nàng ta nhìn thần sắc Lý Phàm, cẩn trọng nói, cứ như đang sợ trong lòng đối phương cảm thấy bất mãn.
“ Mệnh lệnh của sư phụ quan trọng hơn, vậy sư tỉ nhanh nhanh trở về đi.” Lý Phàm gật gật đầu, trong lòng không có lấy nữa phần không vui.” Chờ khi nào tỷ có thời gian, lại đến thăm ta là được.”
Triệu sư tỷ nhẹ ừ một tiếng, vừa định rời khỏi thì phát hiện đối phương lúc đang tập trung tinh thần nghe giảng đã buông tay mình ra. Ngược lại, bản thân không biết vì sao lại cứ luôn nắm chặt lấy tay hắn.
Khuôn mặt nàng ta lập tức đỏ ửng, sợ Lý Phàm phát hiện, nàng chào một tiếng rồi vội vã rời đi, chẳng khác gì như đang trốn chạy.
Sư tỷ cảm nhận tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạnh, đồng thời sinh ra một cảm giác mừng vui hứng khởi, khiến bước chân nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Riêng Lý Phàm lúc này đã sớm quăng hết những ái muội giữa hai người ra khỏi đầu. Hắn đang chìm đắm vào sự huyền diệu của Thái Nguyên Nhất Khí Thuật, không thể tự mình thoát ra.
“ Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!” Sau khi được Triệu sư tỷ chỉ điểm, hắn đã đem những khó khăn gặp phải khi luyện công hoàn toàn giải trừ, hiểu thấu thông suốt, rõ ràng như lòng bàn tay.
“ Mình cách trúc cơ không xa nữa!” Linh khí trong cơ thể vận chuyển không hề bị tắc nghẽn, trôi chảy như trời sinh đã vậy.
Hắn không tránh khỏi vui mừng suy nghĩ: “ Nếu như sớm một chút đã thỉnh giáo sư tỷ, thì đã không lãng phí mất nửa năm thời gian!”
“ Kì quái, sao trước kia mình lại có suy nghĩ “ khó khăn “ như vậy!”
Lý Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy mình trước kia quả thật ngốc không thể nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận