Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 346: Trường sinh thú bất tử

Lời đối thoại của hai người trong ngôi nhà nhỏ truyền vào tai Hứa Khắc có vẻ đã tạo ra rung động to lớn đến tâm hồn còn non trẻ của nó.
Nó mở to đôi mắt, khẽ há miệng tính nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Về phần Lý Phàm, tuy hắn không đến mức bị sự lãnh đạm vô tình, xem đệ tử tông môn như con kiến hôi của Đế Tam Mạc làm cho chấn kinh, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất lực là khí tức nhàn nhạt truyền đến từ người lão già kia khiến cho linh hồn của Huyền điểu phải run rẩy sợ hãi.
Dưới sự đè nén đến từ uy áp của sinh vật cấp cao hơn, tư duy của Huyền điểu gần như bị đóng băng ngay lập tức, còn cơ thể thì lại không ngừng run rẩy theo bản năng, không thể làm ra bất kỳ động tác nào khác.
Từ ký ức được truyền thừa từ huyết mạch của Huyền điểu, Lý Phàm cũng đã biết được vị trí tuệ chi thú trước mắt này có địa vị tôn quý đến thế nào trong giới dị thú.
Vào thời đại hoang cổ, khi toàn bộ các chủng tộc dị thú vẫn còn chưa lớn mạnh, Đế Tam Mạc đã trở thành tiên tri của cả chủng tộc, bằng trí tuệ siêu việt, lão đã dẫn dắt tộc dị thú phát triển lớn mạnh.
Lão hành sự rất khác người, tuy là dị thú nhưng lại thích biến thân thành hình dáng con người.
Hơn nữa, trái ngược với những dị thú khác luôn bài xích con người, lão lại dành ra hàng trăm năm để thăm thú thế giới loài người và quen biết, kết giao được với rất nhiều bằng hữu.
Lão còn kêu gọi chúng dị thú nên học hỏi tính đoàn kết, phụng hiến của loài người.
Thậm chí, sau khi nghiên cứu rất nhiều công pháp của loài người, lão đã tiến hành cải tiến công pháp cho từng giống loài, nâng cao tốc độ tu luyện của các dị thú.
Thế nên, tộc dị thú có thể phát triển từ một quần thể nhỏ nơi hẻo lánh đến trình độ trải rộng khắp thiên hạ, không thể không kể đến công lao to lớn của vị Đế Tam Mạc này.
Tuy vậy, đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
Điều kỳ lạ là dung mạo của vị Đế Tam Mạc trước mặt này không ngờ lại trông giống y như đúc người mà tổ tiên tộc Huyền điểu từng nhìn thấy.
Huyền điểu sinh sôi nảy nở đã nhiều đời, nhưng từ đầu tới cuối, Đế Tam Mạc vẫn chính là Đế Tam Mạc.
Trí tuệ chi thú cũng chính là trường sinh thú.
Vì sống đủ lâu, hiểu biết đủ nhiều nên lão mới có được trí tuệ mà người thường khó lòng sánh kịp.
Chỉ có điều, từ rất lâu trước kia, Đế Tam Mạc dường như đã rất ít khi xuất hiện rồi, mai danh ẩn tích, không rõ ở chốn nào.
Thật không ngờ, lão lại lặng lẽ đi đến Ngự Thú tông, nơi mà tất cả dị thú đều căm hận. Càng khó tin hơn, Đế Tam Mạc lại có địa vị không tầm thường ở Ngự Thú tông, còn cư xử như lãnh tụ nữa chứ.
Lão già râu trắng lại thương lượng vài câu với Lục Nhai, sau đó quay người nhìn về phía “Huyền điểu” Lý Phàm.
Nhẹ gật đầu, Đế Tam Mạc vui mừng bảo: "Ngươi có thể ở bên cạnh tiểu tử này cũng là điều may mắn với tộc Huyền điểu. Nói không chừng, nhờ chuyện này mà tộc các ngươi có thể sẽ truyền thừa lâu hơn so với tộc khác.”
“Nhưng mà tiểu tử nhà ngươi sao trông giống bị thiếu dinh dưỡng vậy…”
“Thì ra vừa ra đời đã bị chia cắt với mẫu thân, không được mẫu thân nuôi dưỡng trong bào thai.”
Đế Tam Mạc vuốt nhẹ bộ râu dài, giật xuống một sợi. Sợi râu phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, bị lão búng tay bắn vào cơ thể của “Huyền điểu” Lý Phàm.
Ánh sáng trắng len lỏi khắp cơ thể, nó đi đến đâu sức sống ở chỗ đó đều trở nên tràn trề.
Lý Phàm cảm nhận sức mạnh của bản thân tăng trưởng từng giây từng phút, so với việc hấp thu khí vận toát ra từ Hứa Khắc còn mãnh liệt hơn nhiều lần, cảm giác thoải mái này khiến cho hắn suýt nữa kêu to.
Sau khi đi một vòng quanh thân thể của Lý Phàm, ánh sáng trắng vẫn chưa biến mất mà chỉ mà nhạt đi một ít, nó lại tiếp tục một vòng tuần hoàn mới.
Được ngâm mình trong sức sống ấm áp và dịu dàng, Lý Phàm như muốn được ngủ một giấc.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, Lý Phàm còn nghe thấy âm thanh ngạc nhiên của Lục Nhai: "Tiền bối, người đang…”
Quà tặng từ Đế Tam Mạc đối với Huyền điểu chính là vật đại bổ. Cũng vì vậy, thời hạn lưu lại Vẫn Tiên cảnh ba tháng của Lý Phàm đã bị “bổ” đến mức phải kết thúc sớm.
Đến khi khôi phục lại ý thức, hắn đã trở về thế giới hiện thực trong Thiên Huyền Kính.
Tuy lần khám phá này rất ngắn và cũng không hề thu hoạch được gì, nhưng ít nhất Lý Phàm cũng biết được lần sau vào Vẫn Tiên cảnh, có lẽ bản thân sẽ bắt đầu tiếp từ lúc đang ngủ say, tiếp tục tham gia vở kịch dài tập này.
Đã mất nhiều thời gian đến thế, ắt hẳn thu hoạch cuối cùng sẽ không đến nỗi nào.
Huống chi, Lý Phàm cũng rất muốn biết vị Bạch Tiên Sinh kia đã giao nhiệm vụ gì?
Còn Lục Nhai, Hứa Khắc và cả vị Đế Tam Mạc kia nữa, tất cả sẽ có kết cục như thế nào.
Lý Phàm bắt đầu lật lại một lượt quá trình tiến vào Vẫn Tiên cảnh lần này để tìm xem có chút thông tin hữu dụng nào không, sau khi suy tư một phen, vẫn không thấy Kỷ Hoành Đạo truyền tin triệu tập, hắn lại vùi đầu vào tu luyện.
Hai tháng sau, khi “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, Kỷ Hoành Đạo vừa lúc truyền tin đến, lời ít mà ý nhiều, không có một từ thừa thải.
“Trong vòng bảy ngày, đến biệt viện Hoàn Vũ gặp ta.”
Lý Phàm không lập tức lên đường mà quay sang hỏi thăm Tiết Mạc:
“Tiết đạo hữu, hiện giờ ngươi đang ở nơi nào? Có nhận được hiệu tập của Kỷ sư phụ không?”
Qua nửa tuần trà, Tiết Mộ mới trả lời: "Lý Phàm đạo hữu, bây giờ ta đang ở Thiên Thần châu, nghe nói gần đây Ngư Phụ Lão Nhân đang dừng chân ở nơi này. Hơn nữa lão dường như có hứng thú với bảo vật hơn trước kia, đã có liên tiếp ba người may mắn thành công đổi được thứ tốt từ lão, cho nên ta mới đến đây thử vận may.”
“Đáng tiếc, lần này vận may không đến với ta, khi đến nơi, ta đã không thấy tung tích của lão đâu rồi. Ta còn đang định đi tìm một vòng thì lại nhận được tin báo từ Kỷ sư phụ.”
Lý Phàm trả lời: "Cơ duyên là thứ không thể cưỡng cầu, lần xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận này có liên quan đến tiền đồ của chúng ta, không thể chậm trễ. Đạo hữu vẫn nên nhanh chóng trở về, ta ở trong thành chờ ngươi về, cùng đi gặp Kỷ sư phụ.”
Tiết Mạc thấy Lý Phàm quan tâm mình, cũng hơi ngại ngùng mà đáp lời: “Được, đạo hữu nói đúng lắm, ta lập tức quay về.”
Bên trong Vạn Tiên Minh, khắp nơi đều được liên kết với nhau bởi hệ thống truyền tống trận, muốn trở về nhanh chóng không có gì là khó, chỉ nửa ngày sau, Tiết Mạc đã về đến Thiên Vũ thành.
“Đi thôi. " Lý Phàm nhìn Tiết Mạc, tuy rằng y phải chịu chút gió bụi đường xa nhưng tinh khí thần lại tốt hơn lúc trước rất nhiều.
“Khiến đạo hữu phải chờ lâu rồi." Tiết Mộ ngượng ngùng nói.
“Nào có chuyện đó." Lý Phàm xua tay tỏ vẻ không có việc gì.
“Một năm trước, đạo hữu vừa đột phá Kim Đan cảnh, nhưng từ khí tức toả ra trên người ngươi, ta thấy hình như ngươi sắp đột phá lần nữa?” Lý Phàm quan sát Tiệt Mạc một lúc rồi bất chợt hỏi.
Tiết Mộ gật đầu: "Ánh mắt của đạo hữu thật tinh tường. Kể cũng lạ, gần đây ta cũng không tu luyện gì nhiều, phần lớn thời gian ta đều đi du lịch và thăm thú kỳ cảnh trong trời đất, chẳng hề chú tâm đến việc tăng tiến tu vi. Được hoà mình vào những cảnh sắc tuyệt mỹ trong trời đất, vậy mà tu vi của ta lại bất ngờ tăng nhanh lúc nào không hay.”
“Ngược lại, khi ta chuyên tâm tu luyện, hiệu quả lại không tốt như mong đợi.”
Y ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta cũng không hiểu chuyện này là thế nào.”
Bất chợt, y tỏ ra ngập ngừng, có phần không dám khẳng định mà nói tiếp: “Hay là vì ảnh hưởng của “Phàm Nhân Hóa Thần Bích” vẫn chưa biến mất?”
“Vậy mà lại thần kỳ đến thế? Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì trên vách núi?” Cảm thấy ngoài ý muốn với câu trả lời này, Lý Phàm nêu ra thắc mắc.
Trong khi trò chuyện, hai người đã đến bên ngoài biệt viện Hoàn Vũ.
Cả hai lần lượt bước vào, lần này, không có trận pháp nào nghênh đón, cả hai trực tiếp đi đến một tiểu viện có phỏng cảnh bắt mắt.
Trong tiểu viện không có người, Lý Phàm và Tiết Mạc tìm một nơi ngồi xuống, tiếp tục trao đổi vấn đề lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận