Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1104: Thân tâm không độ ách

Kim Đan đi đường vấp ngã, vô ý ngã gãy chân.
Nguyên Anh bay giữa không trung, linh lực vận chuyển bất ổn, ngã chết tại chỗ.
Tu sĩ Hóa Thần bởi vì chiến đấu với người khác quá kịch liệt, đột phát bệnh tim bỏ mình bất đắc kỳ tử...
Cũng là ví dụ thực tế lạ lùng từng xuất hiện khi đó.
Về sau trận kiếp nạn không lớn không nhỏ này cuối cùng bởi vì năng lượng kỳ lạ quay quanh hai bên dị tinh mà dần tự mình biến mất, cuối cùng tiêu trừ vô hình.
Ở niên đại hiện giờ đã sớm bị người quên đi, không tồn tại trong bất cứ ghi chép lịch sử nào.
Chỉ có Độ Ách tông lấy phương pháp tu hành đặc biệt ghi chép lại.
“Có thể ảnh hưởng đến lực lượng của toàn bộ Huyền Hoàng Tu Tiên giới, không thể nghi ngờ là cấp độ tiên. Chỉ tiếc viên dị tinh kia đối với Huyền Hoàng giới cũng chỉ là khách qua đường tình cờ. Từ đó về sau cũng chưa từng xuất hiện lại nữa.”
Lý Phàm không khỏi cảm thấy có phần tiếc nuối.
Bằng không nghĩ là biết những tu sĩ kia đều phải dựa theo cách của người phàm sinh tồn, còn cảm thấy rất thú vị.
Người giấy Độ Ách tông không phải là rảnh đến phát chán mới kể lại cho Lý Phàm những kiếp nạn đã từng xảy ra ở Huyền Hoàng giới.
Rất rõ ràng là có mục đích khác.
Theo từng hình ảnh kiếp nạn tàn khốc không ngừng xuất hiện trong đầu Lý Phàm, cuối cùng những kiếp nạn này từ từ rút đi, Huyền Hoàng giới chịu đủ giày vò cuối cùng cũng giành được cuộc sống mới.
Trong lòng hắn cũng không nhịn được dâng lên may mắn “sống sót sau tai nạn”.
Không khỏi nhiều thêm một chút cảm khái và trân quý kiếm không dễ đối với hiện trạng Huyền Hoàng giới bình yên ổn định bây giờ.
Đương nhiên, những hiệu quả tẩy não này cuối cùng đều theo vận chuyển của Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú mà biến mất rất nhanh.
Nhưng Lý Phàm vẫn diễn xuất diễn vô cùng nghiêm túc, trên mặt lộ ra biểu cảm đúng lúc hợp thời.
Cuối cùng, ba người giấy nhìn thấy thủ đoạn hiệu nghiệm, lúc này mới thành thật trở về trong Độ Ách chi thư.
“Đủ loại thủ đoạn của Độ Ách tông phần nhiều có liên quan đến đùa bỡn nhân tâm. Mức độ ác liệt của tông này có thể thấy được phần nào.”
“Chỉ tiếc gặp phải ta. Hừ...”
Từ sau khi giải phóng Độ Ách chi thư từ trong cấm chế Truyền Pháp ra ngoài, bọn chúng đều mơ hồ ỷ lại vào Lý Phàm.
Âm hồn bất tán, đi theo hai bên.
Tuy rằng lấy thực lực Trận Đạo của Lý Phàm hiện tại hoàn toàn có thể dùng trận pháp cưỡng ép phong ấn chúng nó lần nữa.
Nhưng Lý Phàm lại không làm thế.
Bởi vì bị những người giấy Độ Ách tông này làm phiền cũng không phải không có chỗ tốt.
Lý Phàm nheo mắt, nhìn về phía Huyền Hoàng giới nơi xa.
Mơ hồ có thể nhìn thấy vô số người giấy chi chít phân tán khắp nơi Huyền Hoàng.
Lúc ý niệm của hắn tập trung trên người một người trong đó, người giấy cũng tự dưng mở to hai mắt.
Lý Phàm cũng mượn mắt người giấy, có thể thấy rõ hình ảnh người giấy đang giám thị.
Nhưng tựa như là cách một tầng giấy bóng, không quá rõ ràng. Âm thanh cũng lúc được lúc mất.
Kéo dài không bao lâu, loại liên hệ này đã bị ép ngăn ra.
“Xem ra là quyền hạn còn không quá đủ.” Trong lòng Lý Phàm cười mỉa.
Chỗ tốt khi tiếp nhận tẩy não của người giấy Độ Ách tông là có thể từ từ giành được quyền hạn khống chế ‘Quan Thế Thần Nhãn’.
Dường như quá trình tán thành lý niệm Độ Ách tông cũng là quá trình gia nhập, trở thành một phần tử của Độ Ách tông.
Nhưng rất hiển nhiên, Lý Phàm chỉ định hưởng thụ chỗ tốt chứ không có ý định gia nhập Độ Ách tông gì đó này.
“Chỉ có thực lực đủ mạnh, tai ách gì đó vào người đều không thể thương tổn mảy may.”
“Giống như làm rùa đen rụt đầu như vậy có gì tài ba.”
“Một mực trốn tránh thì có ích lợi gì? Lúc trước khi Tiên Khư tiên nhân liếc mắt diệt thế, bọn họ còn không phải không giãy giụa tí nào, cứ thế biến mất à.”
Lý Phàm sớm đã biết biểu hiện của Độ Ách tông khi kiếp nạn chân chính đến, vô cùng khinh thường, khịt mũi khinh bỉ với lý niệm của bọn họ.
Nhưng lại không hề coi khinh bọn họ.
Mà là cực kỳ nghiêm túc diễn xuất, lừa gạt qua.
Lúc Lý Phàm ứng phó Độ Ách tông, vở kịch lớn di thuế Chân Tiên cũng đã sắp nghênh đón cao trào.
Vạn Tiên Minh theo dấu vết di thuế đã lâu, cuối cùng đã nghiên cứu thông suốt quy luật, phương thức xuất hiện của nó.
Lần này phái ra ước chừng mười Hợp Đạo đến đây bao vây chặn đánh, nhất định phải bắt lấy cái gọi là di hài Chân Tiên dấy lên lên sóng to gió lớn này.
Hành động lần này thậm chí còn có ba truyền pháp giả hiệp trợ.
Đối mặt với lực lượng khổng lồ như thế vây quét, khôi lỗi đen nhánh hiển nhiên có phần không ứng phó nổi.
Cuối cùng dưới chỉ lệnh của Lý Phàm, thân thể hòa tan, rót mấy phần lực u ám cuối cùng bản thân tồn trữ vào trong di thuế Chân Tiên.
Sau đó, di thuế Chân Tiên lực lượng bổ sungvậy mà biến mất không thấy trong vòng vây Vạn Tiên Minh ở trước mắt bao người!
Chỉ có điều, khoảng cách lần trốn chạy này không bao xa.
Đám tu sĩ Vạn Tiên Minh truy tung rất nhanh phát hiện ra tung tích của hắn.
Không xuất quỷ nhập thần như trước đó mà là lấy phương pháp phi độn của tu sĩ bình thường chạy trốn.
“Xem ra cuối cùng hắn đã chơi chán trò chơi trốn tìm này rồi!” Trong giọng điệu của một tu sĩ Hợp Đạo mang theo chút tức giận.
Mặc cho ai bị một bộ di hài nắm mũi dắt đi lâu như vậy đều khó tránh được sẽ có bực tức.
“Mau đuổi theo! Cẩn thận một chút, đừng lơ là!”
“A, nhìn phương hướng hắn bay đi...”
“Không tốt, hắn muốn chui vào trong sương trắng phệ nguyên!”
“Không sao, ta tùy thân mang theo Phổ Hiền Chân Chu. Tiếp tục đuổi theo!” Một truyền pháp giả trong đội giám sát, Vệ lạnh giọng nói ra.
Thả ra một chiếc phi chu, một đám Hợp Đạo tiến vào bên trong, sau đó đuổi theo sít sao về hướng di thuế Chân Tiên.
Trong bọn họ có một vài người rất rõ ràng không phải lần đầu vào sương trắng.
Trong mắt không có dao động mảy may mà là tỉnh táo tập trung vào vị trí di thuế Chân Tiên phía trước.
“Có chút kỳ lạ. Trước đó hắn đều chỉ hoạt động bên ngoài, làm sao lại đột nhiên dẫn chúng ta tới trong sương trắng?”
“Có thể có trá không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng lấy tập hợp lực lượng của bọn họ hiện tại, cho dù đụng phải tu sĩ Trường Sinh cảnh cũng có thể toàn thân trở ra.
Ngược lại cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.
Không có quá nhiều do dự, bọn họ rất nhanh liền thống nhất ý kiến, tiếp tục đuổi theo, xem thử di thuế Chân Tiên này rốt cuộc đang làm trò gì.
Trong sương trắng, không biết thời gian trôi qua.
Mà dị vị dụ dỗ của di thuế Chân Tiên cũng hết sức rõ ràng, như sợ Vạn Tiên Minh sau lưng sẽ mất dấu, lúc bay còn sẽ chủ động giảm tốc.
Duy trì một khoảng cách cố định giữa hai bên.
Hơn nữa, di thuế Chân Tiên dường như vô cùng quen thuộc trong sương, thỉnh thoảng thay đổi phương hướng.
Rõ ràng có nơi đích xác định.
Loại tình cảnh quỷ dị này khiến cho vẻ mặt tất cả tu sĩ Vạn Tiên Minh trong Phổ Hiền Chân Chu đều trở nên khó coi.
Sau khi truyền pháp giả Vệ suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định, vẫn đi theo phía sau, tìm tòi hư thực.
Suy cho cùng là truyền pháp giả, hắn sẽ không vẫn lạc.
Mà cho dù di thuế Chân Tiên này có âm mưu gì, nếu như có thể dùng đại giới một mạng làm rõ vẫn vô cùng đáng giá.
Về phần những tu sĩ Hợp Đạo bên cạnh...
Trong lòng truyền pháp giả Vệ không hề lay động.
Di thuế Chân Tiên, Phổ Hiền Phi Chu.
Một trước một sau chạy như bay trong sương trắng.
Không biết qua bao lâu, hình ảnh trước mắt chợt thay đổi.
Sau khi thấy rõ sự vật phía trước, tu sĩ trên thuyền bao gồm cả mấy truyền pháp giả đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tâm thần chấn động kịch liệt.
Biển cả không nhìn thấy phần cuối, vô số cỗ thi thể lơ lửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận