Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1195: Không người kéo trời nghiêng

Nhiều năm trước kia, lúc đầu khi biết về bộ lý luận của Độ Ách tông, Y Thuật và phần lớn tu sĩ Thái Diễn tông giống nhau, đều là khịt mũi coi thường tuyệt đối.
Kiếp nạn đến, không chủ động tìm kiếm cách ứng đối mà lại lựa chọn làm rùa đen rụt đầu, ký thác hi vọng vào trên người người ứng kiếp hư vô mờ mịt gì đó. Đây hoàn toàn là một biến số không có căn cứ, không thể dự đoán.
Song cùng là thập tông Tiên đạo, sư thừa Thiên Đô đại pháp sư, truyền thừa của Độ Ách tông vào lúc thái cổ đã xuất hiện. Có thể trường tồn nhiều năm như vậy, nói rõ nó quả thực có đạo lý đặc biệt của nó.
Chỉ là người ngoài không cách nào nhìn thấy sự huyền diệu của Độ Ách tông.
Hôm nay, sau khi Y Thuật đi tới Thánh triều Đại Khải như từ trong khe đá đột ngột nhảy ra này, nhìn thấy rất nhiều kỹ thuật có thể sánh ngang trình độ đứng đầu nhất của Vạn Tiên Minh và tân pháp hoàn toàn khác với pháp tu hành hiện nay, có thể triệt để phá vỡ căn cơ của Truyền Pháp thiên tôn ở Huyền Hoàng giới.
Trong đầu Y Thuật thoáng chốc không nhịn được hiện ra những lời của Độ Ách tông năm đó.
Lúc ấy, đại kiếp vừa hiện. Hạch tâm của thập tông Tiên đạo tề tựu một nơi, thương thảo đối sách khả thi.
Các tông trình bày ý kiến, riêng chỉ có thái độ của Độ Ách tông là vô cùng tiêu cực.
“Chư vị, cái gọi là tai kiếp khó thoát. Nếu như có thể thông qua một phen giãy giụa là có thể tránh thoát, vậy thì gọi là kiếp nạn gì chứ?” Tông chủ Độ Ách tông Lục Thừa Hoành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình.
“Đây chính là lý do Độ Ách tông các ngươi đặt ‘Quan Thế Thần Nhãn’ gì đó ở khắp nơi?”
Chủ Vô Định ngục Hạ Hầu Diễn tính tình táo bạo nhất vẻ mặt không tốt, dỗi về tại chỗ.
“Hạ Hầu, ngươi không hiểu. Đây là vì chờ đợi ‘người độ ách Huyền Hoàng’ xuất hiện, nhất định thủ đoạn.” Lục Thừa Hoành lạnh nhạt nói.
“Người độ ách Huyền Hoàng chó má, trước mặt kiếp nạn, chúng sinh đều diệt. Người đều chết sạch, chúa cứu thế lại có thể chui ra từ chỗ nào?” Hạ Hầu gần như muốn chửi ầm lên.
“Ngươi đang chất vấn truyền thừa của đại pháp sư đấy à?” Lục Thừa Hoành chỉ dùng một câu đã nói cho Hạ Hầu Diễn cứng họng không trả lời được.
“Đây không phải còn có các ngươi à.” Lục Thừa Hoành mỉm cười, sau đó ý vị thâm trường nói một câu: “Huyền Hoàng giới không dễ dàng bị hủy như vậy đâu. Nếu như nói, trong tinh hải này có Tu Tiên giới nào có thể sống tạm đến cuối cùng, như vậy nhất định chính là Huyền Hoàng chúng ta.”
Thủ lĩnh mười tông nghe vậy đều không có phản bác.
Sau khi trầm mặc phút chốc, có lẽ là để trấn an mọi người, Lục Thừa Hoành giải thích ngắn gọn: “Thuyết độ ách không phải là chuyện vô căn cứ. Lượng kiếp, sinh diệt vốn là một phần của thiên địa tuần hoàn. Thậm chí đại kiếp Tiên giới cũng chưa chắc không nằm trong dự liệu của các Chân Tiên.”
“Các ngươi đều hoang mang khiếp sợ, lại nhìn đại pháp sư như thế nào? Hắn có một tia xúc động nào không?”
Người đứng đầu Thái Thượng tông Huyền Cực luôn giữ yên lặng, lúc này rốt cuộc lên tiếng: “Đại pháp sư công tham tạo hóa, cho dù ở trong Tiên Khư cũng có thể như giẫm trên đất bằng. Dẫn đến hắn căn bản không quan tâm tai họa Huyền Hoàng giới hủy diệt. Chúng ta không làm được. Lục huynh, các ngươi lựa chọn tị thế, ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng ứng đối kiếp nạn, các ngươi không thể hoàn toàn không ra một phần sức nào.”
Nhìn ánh mắt mọi người đều đưa tới, Lục Thừa Hoành cuối cùng vẫn gật đầu, làm ra thỏa hiệp.
Nhưng câu nói sau cùng của Lục Thừa Hoành làm cho tất cả mọi người có mặt lại lần nữa trầm mặc.
“Một ngày nào đó, các ngươi sẽ biết Độ Ách tông bọn ta là đúng.”
Lúc này, vượt qua thời gian mấy ngàn năm, ý thức tập thể Thái Diễn tông, thân thể Y Thuật bỗng nhiên lại nhớ tới câu nói của Lục Thừa Hoành lúc trước.
Sau khi hiểu sơ về nguyên lý ‘Dựa ta Trúc Cơ’, Hóa Đạo Thạch Mẫu bèn đưa biến lượng này vào trong thôi diễn tương lai Huyền Hoàng giới.
Tương lai vốn rõ ràng như gặp phải một trận gió bão hỗn độn, trở nên mơ hồ không rõ.
Cho dù lấy lực tính toán có thể gọi là thần dị của thạch mẫu bây giờ, trong nhất thời cũng trở nên có chút mờ mịt.
Thái Diễn tông thực ra cũng từng cố gắng thôi diễn tân pháp mới có thể phá vỡ hệ thống của Truyền Pháp.
Nhưng mà...
Sáng tạo từ không thành có và thôi diễn tương lai dựa vào số liệu hiện có tiến hành không phải một chuyện.
Hóa Đạo Thạch Mẫu chỉ phán đoán ra quả thực có loại khả năng này. Chỉ là xác suất quá nhỏ.
Thậm chí còn nhỏ hơn xác suất Truyền Pháp sống sót dưới sự vây công của Trường Sinh kỳ trước đây.
Ngoài độ khó của bản thân việc phải sáng tạo ra tân pháp mới ra, quan trọng hơn là ảnh hưởng của Truyền Pháp đối với Huyền Hoàng giới, không đâu không có.
Giống như tu sĩ sẽ dần quên lãng tai ách Huyền Hoàng giới, vô hạn xem nhẹ địa hình biến hóa đang xảy ra trong Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm qua.
Thôi diễn tân pháp mới không chỉ là thể hiện cực hạn sức sáng tạo của bản thân.
Còn là đấu sức với ảnh hưởng của Truyền Pháp.
Sau đó, trong thôi diễn của Hóa Đạo Thạch Mẫu vô cùng rõ ràng Truyền Pháp thiên tôn hiện giờ là thực lực cỡ nào, xác suất tân pháp mới có thể sinh ra tự nhiên vô hạn gần bằng không.
Nhưng chuyện vượt xa ngoài khả năng thôi diễn, lại vẫn cứ như vậy xảy ra.
Hư không phân li của Huyền Hoàng giới, trong một góc còn chưa ai biết, trong thế lực mới sinh ra gần đây.
Tân pháp mới không chỉ đã lặng yên xuất hiện, thậm chí đã phát triển đến giai đoạn Kim Đan!
Quả thật như long trời lở đất, khiến cho thôi diễn của Hóa Đạo Thạch Mẫu đều hơi kẹt lại.
Bởi vì căn cứ vào tất cả nhân tố đã biết hiện nay đều không thể tìm ra nguyên nhân tân pháp mới có thể ra đời vào điểm thời gian này.
Chỉ có dùng người độ ách Huyền Hoàng nằm ngoài lẽ thường, không có trong biến số để giải thích.
Trong âm thầm, mười tông cũng từng tiến hành qua một số thảo luận về người độ ách Huyền Hoàng.
Cho ra kết luận gần như thống nhất: Nếu như thật sự có tồn tại gọi là người độ ách này, hoặc là đến từ ngoài Huyền Hoàng giới, hoặc là một vị cường giả nào đó chuyển thế.
Tu sĩ bản thổ chỉ dựa vào sức một mình trưởng thành, muốn lực kéo trời nghiêng sập...
Căn bản không có khả năng.
Dù là thiên tài cỡ nào cũng không được.
Hoàn cảnh của Huyền Hoàng giới đã không sáng tạo ra nổi căn cơ thổ nhưỡng có thể đối kháng Truyền Pháp thiên tôn.
“Vị Thánh Hoàng vô diện Đại Khải này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Lúc này, trong lòng Y Thuật hoặc là nói Thái Diễn tông đã hoàn toàn không còn khinh thường.
Mà là đã coi Thánh triều Đại Khải là thế lực ngang hàng, thậm chí cao hơn bản thân một vị cách để đối đãi.
Và thật sự đang thôi diễn khả năng kết minh với Thánh triều Đại Khải.
Là một trong thống trị giả Huyền Hoàng giới ngày xưa, bây giờ bị Vạn Tiên Minh của Truyền Pháp thiên tôn chèn ép chỉ có thể ở Thái Huyền tiểu thế giới, phải nói trên dưới Thái Diễn tông không có một tia không cam lòng là không có khả năng.
Cho dù đã không cần những thứ như địa bàn, tài nguyên nữa, nhưng thứ chính mình đã từng có được lại bị tước đoạt, loại oán niệm này vẫn ở trong ý thức Thái Diễn tông, hệt như ác mộng không tan đi hết.
“Đám Đại Đạo, Thái Thượng tông ngày xưa tuy mặt ngoài chống lại Vạn Tiên Minh, thực ra đã sớm thông đồng làm bậy, không khác gì chó săn của Truyền Pháp.”
“Nhưng chắc hẳn giống như chúng ta, cũng chưa hoàn toàn thần phục. Chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.”
Mà sự xuất hiện của Thánh triều Đại Khải, nhất là sự xuất hiện của tân pháp mới làm cho Thái Diễn tông nhìn thấy một tia hi vọng.
Nhưng nói cho cùng cũng là tông môn còn sống sót từ trong kiếp nạn thượng cổ.
Đưa ra bất kỳ lựa chọn nào liên quan đến vận mệnh nào đều là cực kỳ thận trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận