Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1176: Gặp lại chữ Chân Tiên

“Đã chết?” Lý Phàm hoảng hồn chưa định thoáng chốc thở phào.
Nhưng từng tia cảm giác nguy cơ vẫn vờn quanh trong lòng nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau khi mấy luồng kiếm quang Lý Phàm thánh thai phát ra chạm đến thi thể phía trước, tức thì giống như ngọn nến bị thổi tắt, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Từ đầu đến cuối cũng không có tiếng ầm vang va chạm nào.
Thi thể to lớn mà khô héo giống như cự thú hồng hoang ẩn nấp trong hư không, cắn nuốt tất cả tồn tại cố gắng nỗ lực tới gần hắn.
Một luồng pháp thuật lại lần nữa chiếu sáng không gian xung quanh.
Lần này có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Vẻ ngoài tổng thể của thây khô thoạt nhìn không khác mấy so với nhân loại bình thường, chỉ là hình thể to lớn dị thường.
Cao hơn ba mươi trượng, chỉ riêng bàn tay đã lớn hơn Lý Phàm.
Dường như đã trôi dạt trong vùng hư không này rất lâu, quần áo trên người đều đã mục nát.
Thế mà quan sát tỉ mỉ một phen, điều làm Lý Phàm thánh thai càng thêm chấn động trong lòng là, thây khô trước mắt này...
Hình như chỉ là một đứa trẻ vừa ra đời không lâu.
Đầu tóc thưa thớt, răng đều chưa mọc.
Trên cổ còn đeo vật phẩm trang sức tương tự như khoá trường mệnh, chỗ mắt cá chân còn buộc một sợi dây đỏ mục nát.
Dáng vẻ nó hoảng sợ, vươn tay như dáng vẻ bị hù dọa, vội vàng muốn tìm phụ mẫu.
“Thể ấu niên đã to lớn như vậy. Thật khó mà tưởng tượng kích thước sau khi trưởng thành.”
Lý Phàm chợt nhớ tới Tiên Lũy Vĩnh Hằng bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét.
Toà cứ điểm trong sương trắng đó lại tên là Đoạn Chưởng tiên thành.
Chính là vì toàn bộ pháo đài là dùng tay gãy của thiên tôn cổ từ trong sương trắng bay ra, to lớn vô cùng xây dựng thành.
“Có lẽ giữa hai bên có chút sâu xa.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Suy cho cùng hắn vẫn chưa từng thấy ghi chép có liên quan đến con quái vật khổng lồ nguyên sinh này trong ghi chép của Huyền Hoàng giới.
Cự nhân tuy đã chết nhưng trên người vẫn rời rạc một luồng lực lượng thần bí không rõ. Muốn tiếp tục kéo xuống nước tất cả mọi thứ xung quanh.
“Lực lượng thần bí này hẳn là của kẻ đầu sỏ tạo thành cái chết của nó, cũng là ngọn nguồn cơn bất an đến cực điểm trong lòng ta.”
Lý Phàm thánh thai trầm ngâm một hồi, trong mắt lóe lên một tia dứt khoát.
Cho dù cũng đã không muốn thử nữa nhưng vẫn vung ra một kiếm về phía thần hồn của mình, chém ra một phân thần.
“A...”
Sau khi thần hồn trở nên suy yếu cực độ, ngay cả năng lực chịu đựng đau đớn cũng giảm xuống trên diện rộng. Lý Phàm chịu đựng không nổi, phát ra một tiếng kêu thảm.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, còn không ngừng thở hồng hộc.
Sau đó không hề do dự, trực tiếp vòng qua cự nhân thây khô trước mắt, tiếp tục tiến đến chỗ sâu tinh hải.
Mà phân thần để lại tại chỗ, sau khi khôi phục trong chốc lát lại chủ động tung người tiến lên, đụng tới.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có thể đoán được trong một thời gian tương đối dài sau này, Tinh hải chí ám đều sẽ là nơi Lý Phàm cần đặt chân. Cho nên đối với những nguy hiểm trong Tinh hải chí ám, thay vì né tránh, không bằng chủ động xuất kích, tra rõ thực hư.
Dù sao bản tôn ở trong Huyền Hoàng giới phía xa, lại có Hoàn Chân. Không sợ sẽ gây nên hậu quả không thừa nhận nổi.
Phân thần bị chém ra cách cự nhân thây khô còn có một khoảng thì mắt tối sầm lại.
Hoàn toàn mất đi cảm giác với bên ngoài.
Ý thức còn ở nhưng lại như bị nhốt vào trong lồng giam. Xung quanh là hắc ám tuyệt đối, vĩnh viễn.
Không có âm thanh, không có ánh sáng, không có thời gian trôi qua.
Dường như trên đời chỉ còn lại một mình mình.
Thậm chí ngay cả cảm ứng của thánh thai, bản tôn cũng trở nên càng lúc càng xa, càng lúc càng tối.
Mà cảm giác bên phía thánh thai và bản tôn cũng hết sức kỳ lạ.
Phân thần đó rõ ràng là một phần của chính mình, cảm giác xa lạ lại càng lúc càng nặng.
Quan trọng hơn là, cô tịch vô tận phân thần bị bao phủ lại vẫn bắt đầu chậm rãi ăn mòn theo liên hệ giữa bản thể và phân thân.
Lúc này Lý Phàm mới phát hiện, sau khi bị hắc ám vây quanh, trạng thái của phân thần giống như cũng bị cố định vĩnh cửu.
Như bị đông cứng, không cách nào làm ra hành động nào.
Thậm chí ngay cả tự sát đều không làm được.
Lý Phàm thánh thai hơi biến sắc, phát ra mấy luồng kiếm quang tới vị trí phân thần.
Muốn chém đứt liên hệ giữa phân thần và mình.
Nhưng lại chẳng thấm vào đâu.
Giống như kiếm quang chạm đến cự nhân thây khô lúc trước, tất cả công kích biến mất lặng yên không một tiếng động.
Sau khi thử mấy lần, hắn không thể không từ bỏ.
Khẽ cau mày, cảm ứng tình huống xâm nhập của cảm giác cô tịch vô tận, hơi bớt lo.
Khoảng cách thời không vẫn có tác dụng nhất định hạn chế đối với tồn tại bí hiểm đến cực điểm này.
Tốc độ bị ăn mòn của bản tôn rất chậm.
Dựa theo tình huống trước mắt, trong vòng trăm năm đều sẽ không uy hiếp đến an toàn của thần hồn.
Mà bên phía thánh thai bởi vì cách quá gần, tình huống không quá lạc quan.
Dự tính chỉ có thể kiên trì ba mươi mấy ngày là sẽ luân hãm.
Đơn vị thời gian nơi này đều là thời gian tuyệt đối từng người trải qua.
“Có điều sẽ theo ta không ngừng rời xa, tình huống cũng không ngừng chuyển biến tốt đẹp.”
“Tuy vẫn không thể tránh lại có thể tranh thủ thời gian đủ nhiều. Chỉ cần có thể nhìn thấy bộ mặt thật của vĩ lực gây nên chấn động của Huyền Hoàng, dù là bỏ mình cũng không sao.”
“Hơn nữa bản tôn sở dĩ có thể sinh ra cảm ứng phân thần chủ yếu vẫn là thông qua ta. Nếu ta biến mất, bên phía bản tôn cũng sẽ an toàn.”
Ý niệm tới đây, Lý Phàm thánh thai không phân tâm nữa, điều khiển khôi lỗi bằng đá còn lại, mở hết mã lực, không ngừng bay nhanh về chỗ sâu tinh hải.
Cùng lúc nhanh chóng phi độn cũng suy tư về lực lượng thần bí bao phủ trên người cự nhân thây khô vừa mới gặp phải.
Lực lượng thần bí xâm nhập Lý Phàm, Lý Phàm cũng nhân cơ hội quan sát bọn chúng.
“Loại cảm giác này, không hề xa lạ.”
Lý Phàm thánh thai chợt loé linh quang, trong lòng đã có suy đoán.
“Triện Tự Chân Tiên! Lại một Triện Tự Chân Tiên!”
Căn cứ vào giảng giải của Bách Hoa đạo nhân, kiếp nạn chư giới trong Tinh hải chí ám gặp phải không giống nhau.
Có cái là ‘Một’, có cái là ‘Loạn’, có cái là ‘Cơ’...
Mà bây giờ thứ Lý Phàm thánh thai gặp phải trong hư không bất ngờ lại là một loại Triện Tự Chân Tiên gây nên hạo kiếp.
“Đây là ‘Cô’? Hoặc là ‘Độc’?”
Trước khi chưa nhìn thấy thực thể Triện Tự Chân Tiên, Lý Phàm không cách nào biết được chân tướng.
Chỉ có thể dựa vào biểu hiện lực lượng bên ngoài của Triện Tự Chân Tiên, phỏng đoán phần nào.
“Triện Tự Chân Tiên, hoắc loạn chư giới. Tuy rằng hẳn không phải bản thể chân chính, chỉ là có người vẽ tồn tại, nhưng vẫn dẫn tới vô số Tu Tiên giới trong vùng tinh không này nghênh đón tai hoạ ngập đầu.”
“Mà trong những Triện Tự Chân Tiên, chữ ‘Cơ’ trong đó càng gần với đạo đồ của tiên nhân Tiên Khư. Hắn có điều gợi ý, ngồi trong phế tích thông đạo Tiên giới ngộ đạo, cố gắng lĩnh ngộ chân lý chữ ‘Cơ’.”
“Đối với hắn, e rằng chỉ là đốn ngộ phút chốc. Nhưng lại tạo nên tồn tại kinh khủng như Tiên Khư, làm cho cả tinh hải trầm luân...”
“Đây chính là lực lượng của ‘tiên’ trên phàm tục.”
Tâm tư thánh thai chập trùng.
“Mà hiện giờ, cách không xa phía trước, vậy mà còn tồn tại tồn tại có thể sánh ngang lực lượng tiên nhân Tiên Khư.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận