Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 489: Nhân đạo luyện thiên cảnh

“Nín thở ngưng thần, phân ra một đạo thần thức đến tay ta!”
Tiếng kêu rên ở bên ngoài ngày càng vang dội, Tiêu Tu Viễn đã lấy độ cống hiến của mình, sau đó hạ giọng nói với Lý Phàm.
Khi hắn nói, một nhánh cây mới mọc ra từ lòng bàn tay của hắn.
Một chiếc lá xanh mọc lẻ loi kiêu hãnh trên nhánh cây.
Lý Phàm nghe xong, một tia ý thức lập tức phân ra và bay về phía nhánh cây trong tay Tiêu Tu Viễn.
Ngay khi đến gần, Lý Phàm nhận thấy một lực hút vô hình đến từ chiếc lá xanh trên nhánh cây.
Sau đó, hắn không cách nào khống chế được, đâm đầu lao vào.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, một lúc sau, Lý Phàm cảm thấy ngoại trừ bản tôn và phân thân của mình ra, còn có một thân thể khác.
May thay, hắn có bí thuật Hóa Đạo Thần Nhất, sớm đã quen thuộc với thao tác đa tuyến trình trong nhiều năm. Nếu không, trong lúc nhất thời hắn sẽ rất khó để làm quen với nó.
Việc thao túng thân thể khôi lỗi không khác mấy với thuật Phân Thân cảm quan.
Chỉ có điều, hắn phát hiện rõ ràng khoảng cách giữa ý thức và cơ thể không thể hòa nhập một thể như phân thân.
Nó giống như là “điều khiển” hơn là sống trong một thân thể khác.
“Giao dịch hoàn thành. Cỗ thân thể này giao cho đạo hữu xử trí.”
“Chỉ cần ngươi không cố ý làm điều gì đó kinh tởm, cho dù ngươi có phá hủy nó thì cũng không thành vấn đề.”
“Nhân tiện, khi thân thể khôi lỗi bị tổn hại, để phòng ngừa ý thức chiếm hữu bị người khác bắt giữ thì khôi lỗi sẽ khởi động biện pháp cưỡng chế tiêu hủy. Đến lúc đó, thần hồn của đạo hữu có thể sẽ chịu một chút chấn động…”
Giọng nói của Tiêu Tu Viễn vang lên trong đầu hắn.
Trước khi Lý Phàm kịp phản ứng, giọng nói của hắn càng lúc càng yếu đi, cuối cùng nhỏ đến mức không còn nghe gì được nữa.
Ý thức phân tách đang làm quen với thân thể khôi lỗi, trong khi bản tôn Lý Phàm đang bay thật nhanh đến vị trí của Thanh Phong đường trong trí nhớ của hắn.
Lúc này, toàn bộ đảo Vạn Tiên đã bị “Di Thiên Hoán Địa trận” kéo đến trước cánh cổng màu tím trên bầu trời.
Cả hòn đảo bị trận pháp truyền tống không ngừng thôn phệ, tiến vào lãnh địa của Ngũ Lão hội.
Những tu sĩ vừa mới có ý đồ đột phá phong tỏa bằng cách dựa vào nhiều người đều đã bị hôi phi yên diệt.
Với giáo huấn ngập máu tươi, những tu sĩ còn lại đều chán nản và tuyệt vọng ngồi bệt trên mặt đất, chờ đợi vận mệnh không biết sẽ ra sao giáng xuống.
Lý Phàm lặng lẽ sải bước vào trong Thanh Phong đường.
Lúc này, bên trong trống rỗng, không có tung tích của vị lão giả luộm thuộm kia.
Hắn la lên vài tiếng nhưng không có ai trả lời.
Lý Phàm trầm ngâm một lát rồi lấy một đống linh thạch cực phẩm từ nhẫn trữ vật ra, bày trên mặt đất Thanh Phong đường.
“Không biết những thứ này có đủ để mua một con đường sống hay không?”
Lý Phàm lớn tiếng thăm dò.
Yên lặng hồi lâu, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Phàm lại lấy ra một đống linh thạch cực phẩm bổ sung vào đống linh thạch trước đó.
Tổng cộng giá trị gần một trăm vạn độ cống hiến.
Lần này, Thanh Phong đường trông như chốn không người, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Một làn sóng màu lục vang vọng trong không trung, sau đó tạo thành một cánh cửa màu lục quen thuộc.
Trong lòng Lý Phàm khẽ dao động, bước vào trong đó.
Đôi mắt hắn nhòe đi, sau một lúc, hắn xuất hiện bên trong không gian mà hắn đã từng đến trước đó.
Cây cổ thụ mà Tiêu Tu Viễn nhắc đến thình lình xuất hiện ngay trước mặt Lý Phàm.
Chỉ là lúc này, mặt người trên cây đã biến mất, trông nó giống như một cái cây bình thường.
“Vị đạo hữu này thật là hào phóng.”
Ngay lúc Lý Phàm đang định hỏi thăm thì một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên.
“A Lục, đã thu được lợi từ đối phương rồi thì giúp hắn rời khỏi nơi này đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Trên cổ thụ, một khuôn mặt người đột nhiên xuất hiện, nó nhìn Lý Phàm một chút rồi trầm giọng nói.
“Vị khách nhân này, mời vào.” Cây cổ thụ há cái miệng khổng lồ để lộ ra một lối đi.
“Đa tạ cô nương!” Lý Phàm cũng không chậm trễ, lập tức chắp tay hành lễ về phía phát ra âm thanh, sau đó đi vào trong hốc cây cổ thụ.
Bóng dáng Lý Phàm biến mất, cổ thụ ngậm miệng lại, trở lại dáng vẻ bình thường lúc đầu.
“Cô nương…”
“Ha ha, tu sĩ thượng cổ này nói chuyện thật là thú vị.”
Trong không khí, một nụ cười lảnh lót như âm thanh của chiếc chuông bạc vang lên. Cành và lá của cây cổ thụ khẽ rung động như đáp lại.
Cảm giác giống như đang cưỡi trên trận pháp truyền tống siêu cự, cảnh sắc xung quanh từ tối tăm chuyển sang đầy màu sắc, rồi trở thành một vùng ánh sáng.
Sau khi Lý Phàm quen với cảm giác khó chịu, hắn quan sát khắp nơi.
Hắn phát hiện mình vẫn ở trong Thanh Phong đường.
Có điều, trong Thanh Phong đường có sự hiện diện của một hai vị tu sĩ cùng với âm thanh phố phường truyền đến từ nơi xa mà không có chút khí tức hoảng loạn nào.
Tất cả đều chứng tỏ rằng lúc này Lý Phàm đã thoát khỏi hiểm cảnh, không còn ở trung biển Tùng Vân nữa.
Sau khi lặng lẽ thăm dò một phen, Lý Phàm đã biết được vị trí hiện tại của mình.
Hóa ra, nơi này là châu Huyền Vi tiếp giáp với châu Thiên Vận, nằm trong địa phận Vạn Tiên Minh.
Xem ra tin tức đảo Vạn Tiên bị rơi vào tay địch nhân vẫn chưa truyền đến đây, Lý Phàm tạm thời dời sự chú ý về lại thân thể khôi lỗi trên đảo Vạn Tiên.
Trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của các tu sĩ Vạn Tiên Minh, cuối cùng hòn đảo đã hoàn toàn bị trận pháp truyền tống màu tím nuốt chửng.
Sau một thời gian dài chìm trong bóng tối, khi bầu trời sáng trở lại, điều mọi người nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Vừa rồi trời vẫn còn là ban ngày nhưng sau khi đi qua cánh cổng màu tím và tiến vào lãnh địa của Ngũ Lão hội thì bầu trời lại chuyển thành ban đêm.
Trên bầu trời không có trăng sáng.
Nhưng có vô số ngôi sao sáng lấp lánh đang tranh nhau tỏa sáng.
Từng dòng tinh hà chảy xuôi, quang ảnh mê huyễn, đẹp không sao tả xiết.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, mọi người nhìn thấy bầu trời đầy sao tráng lệ như vậy, chín trên mười người bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp, mất đi phương hướng.
Những tu sĩ trên đảo Vạn Tiên vốn đang khóc thét, nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Chư vị Vạn Tiên Minh, hoan nghênh các vị đến với “Nhân Đạo Thiên Cảnh”.”
Một vị tu sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng bay phía trên đỉnh đầu bọn họ và cất cao giọng.
“Ta biết rằng các ngươi có thể có những hiểu lầm sâu sắc về Ngũ Lão hội chúng ta. Nhưng không sao, không bao lâu nữa các ngươi sẽ triệt để tiêu trừ những hiểu lầm này.”
“Đến lúc đó, ta tin rằng các ngươi nhất định có thể đưa ra lựa chọn chính xác, bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào vòng tay Ngũ Lão hội của chúng ta.”
Tu sĩ áo trắng khẽ mỉm cười và nói.
Nhìn thấy Ngũ Lão hội không hề hung ác như trong lời đồn khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, bọn họ hoàn toàn không tin vào “hiểu lầm” mà tu sĩ áo trắng nhắc tới.
“Trước hết, xin mời chư vị rời khỏi hòn đảo này.”
Theo lời của tu sĩ áo trắng, một nhóm tu sĩ có thân hình cường tráng bay ra.
Bọn họ cầm đao sắc bén, thân mang trọng giáp.
Trông bọn họ giống binh sĩ hơn là tu sĩ.
Khi cảm ứng khí tức thì phát hiện từng người trong số họ đều có tu vi Nguyên Anh.
Tất cả tu sĩ Vạn Tiên Minh ở đây đều thay đổi sắc mặt, không dám phản kháng, chỉ có thể để mặc cho Ngũ Lão hội giam lỏng và rời khỏi đảo Vạn Tiên.
“Có vẻ như bọn họ không đến đây vì ta mà chỉ đơn thuần nhắm vào đảo Vạn Tiên.”
“Kỳ lạ, đảo Vạn Tiên có chỗ nào kỳ quặc ư?”
Lý Phàm lẫn vào trong đám người, ánh mắt đăm chiêu nhìn tu sĩ áo trắng bay vào bên trong đảo Vạn Tiên.
Sau đó, mười mấy tên tu sĩ có khí tức cường đại xuất hiện, cũng tiến vào bên trong đảo.
Một tiếng ầm vang như tiếng nổ truyền đến, từng tòa kiến trúc ở trên đảo sụp đổ.
Có vẻ như bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận