Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 548: Tích trữ để trục lợi

Không nhắc đến chút suy nghĩ thấy rõ lòng người của Cao Viễn, tầm mắt quay trở lại cạnh Hà Chính Hạo.
Hắn trong trạng thái tinh thần không yên lại dùng thời gian khoảng chừng mười ngày, cuối cùng đã hoàn thành góp vốn một trăm triệu độ cống hiến.
Sau đó, hắn cứ dựa theo lời căn dặn của Cao Viễn, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của Lý Phàm.
Khoảng thời gian này cũng có vài khó khăn tương ứng.
Bởi vì, tuy nghe vào có hợp lý thế nào thì đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân Cao Viễn mà thôi.
Về việc rốt cuộc Bí sứ đại nhân nghĩ thế nào…
Ai có thể nói đúng thật sự cho được?
Nói không chừng, liệu hắn có suy nghĩ để Hà Chính Hào vận hành một trăm triệu độ cống hiến kia chăng?
Tuy mặt ngoài nhìn qua Hà Chính Hạo vẫn giữ mặt mũi bình tĩnh như cũ.
Thật ra trong đầu đã là nghìn vạn suy nghĩ, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Cứ như tử tù sắp lên pháp trường, trong khoảng thời gian dần trôi qua, đợi chờ dày vò số mệnh cuối cùng của bản thân.
Khiến hắn thật sự được trải nghiệm một phen “tâm ma xâm chiếm” trong lời của tu sĩ cổ lão rốt cuộc là sự tình ra sao.
Cũng may, vận may của Hà Chính Hạo xem như không tệ.
Trong lúc hắn cảm thấy bản thân đã sắp không chịu đựng nổi nữa thì chợt cảm nhận được từng đợt dao động khác lạ truyền tới từ trong nhẫn trữ vật.
Há Chính Hạo vui mừng khôn xiết rối rít không quên điều chỉnh vẻ ngoài của bản thân, sau đó bận rộn cuống quít lấy tiểu nhân kim loại kia.
“Đại nhân, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Đặt tiểu nhân ở trước bàn, Hà Chính Hạo cung kính hỏi.
“Ngươi dùng một trăm triệu độ cống hiến quyên góp được nhanh chóng hoàn thành việc thu mua các vật tư dựa theo danh sách này.”
Từ tượng đắp bằng kim loại truyền ra giọng nói của Lý Phàm.
“Không nhất thiết phải mua từ trong Thiên Huyền Kính, một vài thứ khác chất lượng có vài khuyết điểm nhỏ nhưng giá cả thấp hơn rất nhiều, cũng có thể xem xét cân nhắc ưu tiên.”
“Không lâu sau này, chờ giá cả của những món đồ này tăng lên cao, ngươi lại bán ra.”
Sau khi giao phó xong, giọng nói của Lý Phàm dần tan biến.
Mà trong đầu Hà Chính Hạo lúc này lại trở nên trống rỗng, như có tiếng sấm đùng đoàng.
“Cao Viễn đoán sai rồi!”
“Lần này Bí sứ đại nhân thật sự định giao một trăm triệu độ cống hiến cho ta vận hành!”
Sau khi dòng suy nghĩ bị trì hoãn trong phút chốc ngắn ngủi, Hà Chính Hạo chậm rãi hồi thần.
Có chăng lần này hắn không sợ hãi lẫn bất lực như trước đó.
Mà là hơi phấn khích và hăng hái một cách khó hiểu.
Tuy chỉ dựa vào năng lực của một người thì nhất định sức có mà không đủ.
Nhưng nếu có đại nhân chỉ điểm, vậy thì chẳng sao nữa rồi!
Con đường đầu tư nói trắng ra thật sự cũng rất đơn giản.
Đơn giản chỉ là hơn thua nhau ở thông tin mà thôi.
Chỉ cần sớm biết được tin tức mà người khác không biết, tiếp theo, dù là đầu heo cũng có thể nằm kiếm tiền!
Cơ thể Hà Chính Hào khẽ run lên, trong đầu nhanh chóng đọc thầm danh sách Lý Phàm cung cấp.
“Thiên Dũ đan, Bạo Khí tán, Sát Ý Phong Ma đan…”
“Thiên Cương giáp chế thức, Thần Vũ Lôi…”
“Trận đồ Bách Chiến…”
Hà Chính Hạo càng đọc chân mày càng khóa chặt, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ.
Hoàn toàn không giống với những gì hắn suy đoán.
Trước đây Hà Chính Hạo cho rằng vật tư mà Lý Phàm bảo mua sắm sẽ là một vài loại nguyên vật liệu thạch khoáng, linh mộc thảo dược hiếm thấy gì đó.
Bởi vì chủ tọa toàn cục nắm giữ Thiên Huyền Kính, biên độ dao động giá cả của những thứ này cũng sẽ không quá lớn.
Tối đa cũng chỉ nằm trong khoảng trên dưới hai mươi phần trăm mà thôi.
Xem như xui xẻo mua vào đợt cao điểm nhất, chỉ cần nắm giữ trong thời gian dài là có thể đợi lúc lúc giá cả đạt đỉnh trên một lần nữa.
Đến lúc đó lại bán ra, tối đa cũng chỉ tổn thất chút phí thủ tục.
Nếu cấp bậc công huân đủ cao, phí thủ tục tổn thất cũng có thể không đáng kể.
Nhưng vật tư trong danh sách Lý Phàm bàn giao lần này vậy mà tất cả đều là vật phẩm chế tác sẵn.
Vả lại…
Đều là loại đan dược, pháp khí, trận đồ mà người đấu pháp mới có thể dùng được.
Đan dược thì còn dễ hiểu, các tu sĩ thăm dò di tích tông môn, khó trách sẽ gặp phải nguy hiểm. Mang theo một tí bên người, chuẩn bị trước bất cứ tình huống nào cũng là có ích.
Nhưng loại pháp khí như Thiên Cương giáp, Thần Võ Lôi trừ phi đánh nhau liều mạng, tu sĩ bình thường vốn không dùng được.
Càng đừng nói tới những trận đồ kia.
Hà Chính Hạo tìm hiểu ghi chép giao dịch trên thị trường của những món vật tư này, lác đác không bao nhiêu.
Vốn có thể nói là không ai hỏi han tới.
Vì vậy, giá cả vẫn luôn rất ổn định. Hơn nữa đây đều là loại có thể sản xuất theo mẫu số lượng lớn, ngẫm lại hàng tồn kho cũng rất nhiều.
Giá cả của những thứ này sẽ tăng cao sao?
Dù mấy lần trước Lý Phàm đã phô bày năng lực tiên đoán điêu luyện của hắn, giờ phút này Hà Chính Hạo vẫn không nhịn được chìm trong nghi ngờ.
Thật sự phải mua những thứ này với số lượng lớn sao?
Hà Chính Hạo lập tức hơi do dự.
Chẳng qua ngay lúc này tiếng nói khuyên bảo của Cao Viễn lại lần nữa hiện ra trong đầu của hắn.
“Những người thân là thuộc hạ như chúng ta không có năng lực cũng không quan trọng. Quan trọng nhất chính là đủ nghe lời.”
“Đại nhân bảo chúng ta làm gì, chúng ta nhất định phải kiên quyết, hoàn thành mà không dây dưa dông dài.”
“Nếu không, biển Tùng Vân đông tu sĩ như thế, chúng ta cũng không phải kẻ năng lực ngất trời gì. Đại nhân cần gì phải ưu ái chúng ta?”

Hà Chính Hạo khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
“Tuy trông có hơi khó hiểu nhưng cứ làm theo chỉ điểm của đại nhân là được.”
“Huống hồ độ phổ biến của những đan dược, pháp khí này rất cao, vừa nhắc tới cái gì tiện dùng tốt thì trong đầu sẽ nhớ tới chúng đầu tiên.”
“Coi như đại nhân tiên đoán thất bại cũng không có khả năng thua thiệt đi đâu được.”
Hà Chính Hạo an ủi bản thân như thế.
Hà Chính Hạo lấy lại bình tĩnh, ổn định tinh thần không dám chậm trễ, vội vàng hỏi thăm các hảo hữu của mình.
Hiện tại Hà Chính Hạo chính là chiếc bánh thơm ngon.
Vừa nghe nói hắn có việc cần giúp đỡ, không ít tu sĩ nhao nhao nhiệt tình đưa ra đề nghị.
Sau khi liên lạc và so sánh giá cả từ hơn mười nhà cung cấp, Hà Chính Hạo bắt đầu đại nghiệp thu mua của mình.
Mà có khách hàng lớn tới tận cửa muốn mua tích trữ rất nhiều sản phẩm tồn kho.
Mấy người này tất nhiên là cười nở hỏa, để mau chóng thúc đẩy giao dịch, tránh cho đối phương đổi ý, giá cả bọn họ đưa ra cũng vô cùng ưu đãi.
Một trăm triệu độ cống hiến tuy nhiều nhưng chia ra cho mỗi loại đan dược, pháp khí thì chả có bao nhiêu.
Công xưởng sản xuất hơi lớn một tí đều có thể thỏa mãn yêu cầu của Hà Chính Hạo.
Thế là mua sắm nhanh chóng đạt tiến độ, hơi vượt quá dự liệu của Hà Chính Hạo.
Sau khi tiêu xài tất cả một trăm triệu độ cống hiến quyên được trong tay đổi thành một đống “phế phẩm” trông có vẻ vô dụng.
Dù đây là chuyện Lý Phàm phân phó, Hà Chính Hạo cũng cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng.
Một cảm giác không chân thật lan ra khắp lòng, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Mà hành động kỳ lạ như thế của Hà Chính Hạo, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn không thể lừa được vài kẻ có mắt nhìn.
Trong mắt đại chúng, nhất cử nhất động của Hà Chính Hạo không chỉ đại diện cho riêng một mình hắn.
Ai cũng biết hắn là tâm phúc của Lý Phàm. Thu mua quy mô lớn như thế, nếu nói không phải Lý Phàm bày mưu đặt kế thì mới là có quỷ.
Chẳng lẽ vị tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ này lại thôi diễn được gì rồi?
Giá cả những vật tư Hà Chính Hạo thu mua sẽ tăng lên?
Trong nháy mắt có không ít người động lòng.
Nhưng…
Thảm án phổ nhàn chân diệp thảo còn đó, càng nhiều tu sĩ ngã một lần khôn hơn một chút cho rằng rất có thể Lý Phàm lại bày ra chiêu cũ, cố tình nâng giá ào ào.
Vẫn chọn quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận