Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 900: Giải Ly tân khế cơ

Từ tình báo hiện tại, ngoài các Pháp Vương Huyền Thiên giáo thì có lẽ Triệu sư tỷ là người duy nhất trong Huyền Hoàng giới có thể biết được những công pháp Tiên giới truyền thừa kia mà thôi.
“Căn cơ công pháp của Triệu sư tỷ chính là “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết”. Về phần những thứ khác…”
“Có lẽ có thể dùng một thứ gì đó để trao đổi với nàng.”
“Nhất Tâm Tiên Tông, Đại Đạo Độc Ta.”
Lý Phàm nghĩ ngợi trong chốc lát rồi hạ quyết định.
“Đợi sau khi phân thân lấy được Hắc Kiếm trong Kiểm Trủng rồi tính sau. Phân thân đã được ta sửa đổi thần hồn, trong đầu không có ký ức liên quan đến Hoàn Chân, cho dù có đắm chìm và lạc vào trong ảo cảnh của nàng thì cũng không có tổn thất gì.”
“Chỉ có một năm, không cần phải nóng vội.”
Tạm thời nên rời khỏi núi hình vòng cung này. Khi sắp tới Linh Mộc giới, Lý Phàm chợt dừng lại.
Hắn nhìn về một hướng nào đó ở trung tâm Vạn Tiên Minh.
Vừa tức thì, Giải Ly điệp cuối cùng trong thức hải hắn lại mơ hồ phát sinh cảm ứng.
Ở nơi nào đó, chín Giải Ly điệp ra đời ở kiếp này.
Có lẽ vốn tạo vật chung cực được tạo thành từ sự dung hợp của chín Giải Ly điệp, lúc này đối mặt với tử thể của Giải Ly điệp mới ra đời ở kiếp này, cho dù có cách xa hàng trăm triệu dặm thì Giải Ly điệp cuối cùng cũng có thể cảm nhận rất rõ sự hiện hữu của chúng.
Thậm chí…
Lý Phàm còn cảm nhận được “ý niệm” tham lam và đói khát từ Giải Ly điệp cuối cùng trên người.
“Cửu điệp quy nhất, đã tạo một Giải Ly điệp hoàn hảo không tỳ vết. Nếu nó có thể cắn nuốt một bản thân khác…”
“Giải Ly điệp sẽ lại tiến hóa đến bước nào nữa?”
Cho dù đã chứng kiến rất nhiều bảo vật nhưng giờ phút này Lý Phàm cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Đành chịu thôi, Giải Ly điệp đã giúp ích rất nhiều cho hắn.
Ở Huyền Hoàng giới có quá nhiều lão quái vật ẩn nấp khắp nơi, xuất thân, tu vi và thần thông của Lý Phàm vẫn không có ưu thế gì so với bọn họ dù đã luân hồi nhiều kiếp.
Duy chỉ có trận pháp…
Dựa vào tích lũy qua từng kiếp, cộng thêm sự tồn tại của tọa vật nghịch thiên Giải Ly điệp này, Lý Phàm có thể biểu diễn ra trình độ trận đạo đủ để nghiền áp những người khác.
Gần như có thể nói là vượt qua một thời đại và tiến rất xa!
Trước đó không lâu, hắn đã bố trí một trận pháp ghi hình trước mặt Truyền pháp giả và Pháp Vương Huyền Thiên giáo Mặc Nho Bân nhưng bọn họ đều không phát hiện ra. Điều này đã đủ để chứng minh sự am hiểu trận pháp của hắn.
“Vượt qua bước ngoặc trong đạo trận pháp, có lẽ mới có khả năng sớm ngày phá vỡ thế cục.”
“Khi trận pháp tầm thường được thôi diễn đến mức tận cùng, vậy bước tiếp theo chính là…”
“Trận pháp tiên cấp!”
“Giữa trận pháp tiên cấp và trận pháp tầm thường tồn tại khoảng cách biến chất. Giải Ly điệp muốn vượt qua bước lột xác này cần ít nhất một số liệu trận pháp tiên cấp…”
Trong đầu Lý Phàm nhanh chóng hiện lên hình dạng của ‘Phù Độ Tinh Không đại trận’.
Năm xưa, Huyền Thiên Vương Hiên Viên Hồng đích thân thiết kế, gánh vác hy vọng cùng nhau vượt qua tường cao. Phù Độ Tinh Không đại trận này có lẽ là sự tồn tại có khả năng đến gần trận pháp tiên cấp nhất.
“Tuy trận pháp sớm đã hư hao trong thời kỳ thập tông Tiên đạo nhưng chắc chắn sẽ còn chút gì đó còn sót lại.”
“Ngay cả vào kiếp thứ 114, Phương Tiêm Bia rải rác khắp đại địa Huyền Hoàng có lẽ có liên quan đến Phù Độ Tinh Không đại trận này.”
“Giải Ly điệp, Phù Độ Tinh Không đại trận…”
“Không có thứ gì là cơ mật nhất, chỉ có Tiên Minh cấp cao mới có thể chạm đến nó.”
Thế nên, con đường phía trước ở kiếp này đã trở nên rõ ràng.
Đó chính là nghĩ cách liên hệ với Mặc Nho Bân và lấy được sự tín nhiệm của hắn.
Sau đó lợi dụng thân phận Truyền pháp giả của hắn giúp Lý Phàm thu thập các loại cơ mật cần thiết.
Tính ra thì chuyện nâng cao tu vi không còn quan trọng nữa rồi.
Với chiến lực hiện tại của Lý Phàm, chỉ cần Trường Sinh không xuất hiện thì cơ bản hắn đều lo liệu được, không lo mất mạng.
Mà chênh lệch giữa Trường Sinh và Hợp Đạo quá lớn, cho dù Lý Phàm có đột phá thêm một hay hai cảnh giới thì có lẽ cũng không phải là đối thủ của tu sĩ Trường Sinh.
Vì vậy, hắn không còn con đường tắt nào khác, chỉ có thể đi đường vòng để hoàn thành kế hoạch.
“Việc thành bại ra sao đều phải trông chờ bên phía Triệu sư tỷ rồi.”
“Có điều, ta cũng không thể treo cổ trên một thân cây được.”
Nghĩ vậy, Lý Phàm trở lại Linh Mộc giới.
Không lâu sau, Thương Thiên Tứ cùng tìm đến.
“Tiền bối…” Hắn ấp a ấp úng, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?”
“Tình hình của Diêm Phương Châu có vẻ hơi tệ, có phải nên thả hắn ra rồi không?” Thương Thiên Tứ thận trọng hỏi.
Lý Phàm không thay đổi sắc mặt, nhìn không ra là đang vui hay tức giận: “Chuyện này ngươi tự an bài, lui xuống đi.”
Thương Thiên Tứ không dám phản bác, chỉ đành chắp tay và lui ra.
Thần niệm Lý Phàm thoáng chốc tập trung lên người Diêm Phương Châu.
Nói ra thì vị “thiên kiêu” này đã bị Lý Phàm nhốt được một thời gian rồi.
Bị nhốt trong phiên bản tăng cường của Lưỡng Nghi Vi Trần trận, mặc cho hắn có giãy giụa thế nào thì cũng phải đối mặt với cảnh tượng nhàm chán, lặp đi lặp lại vô tận, không có lối thoát.
Trận pháp ngăn cách linh khí bên trong và bên ngoài, khiến hắn không cách nào tu hành được.
Thậm chí hắn muốn tĩnh tâm ngưng thần cũng không sao làm được. Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, trận pháp sẽ canh chuẩn thời gian quấy nhiễu khiến hắn tâm phiền ý loạn, rối rắm muốn điên lên được.
Dưới sự giày vò như thế, Diêm Phương Châu sắp phát điên rồi.
Hắn công kích cảnh tượng xung quanh một cách loạn xạ, tùy ý phát tiết.
Nhưng chỉ là bất lực cuồng nộ mà thôi.
Không có cách nào thay đổi hiện trạng, ngược lại còn khiến tình trạng của bản thân trở lên tồi tệ hơn.
Sau khi Diêm Phương Châu lấy lại tỉnh táo thì lực lượng của hắn đã bị chính bản thân hắn tiêu hao sạch sẽ.
Giống như người phàm vậy, gục ngã khi bị phong ấn trong trận pháp.
Bất lực chờ cái chết.
Sau khi trải qua nhiều giai đoạn như ngửa mặt lên trời gào thét, khóc lóc, nước mắt giàn giụa, mặt tái mét thì vị “thiên kiêu” Diêm Phương Châu giờ đây như thể đã hoàn toàn đánh mất tinh thần và sức lực.
Hắn ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt dại ra, bất động giống như một pho tượng.
Lý Phàm không hề hiện thân để giễu cợt mà cẩn thận quan sát Diêm Phương Châu.
Ngay sau đó, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười.
Tuy Diêm Phương Châu diễn vô cùng tốt nhưng muốn qua mắt cáo già của Lý Phàm thì vẫn không đủ trình.
Hiển nhiên, Diêm Phương Châu chưa từng nhìn thấy một người thật sự suy sụp hoàn toàn là như thế nào.
Sâu thẳm trong ánh mắt trống rỗng của hắn vẫn giữ lại một chút linh tính.
“Đây là giả vờ điên hòng lừa gạt ta, chờ ta buông lỏng cảnh giác thì quay lại đánh lén.”
“Đáng tiếc, ngươi có thể lừa gạt tên tiểu tử Thương Thiên Tứ ngốc kia chứ không lừa gạt được ta.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Còn có thể nghĩ ra chút tâm tư này, chứng tỏ vẫn còn rất sớm để hắn sụp đổ thật sự.
“Đợi khi nào ngươi thật sự điên rồi thì nói sau.”
Sau khi gõ nhẹ lên thân thể của Diêm Phương Châu đang ngây người bất động trước cửa lầu màu đen, Lý Phàm gia cố trận pháp một lần nữa.
Rồi hắn mới hài lòng rời đi.
Diêm Phương Châu không hề biết mình bị chính sự thông minh của bản thân hại, vẫn tiếp tục giả bộ ngu trong trận pháp, cố gắng chờ đợi có người đến đây.
Sau khi giải quyết xong việc nhỏ này, Lý Phàm đi tới trước tượng thần vô diện.
Nếu muốn đạt được sự tín nhiệm của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo Mặc Nho Bân kia, dĩ nhiên Lý Phàm phải thể hiện tốt vai trò của mình.
Hành động chiêu binh mãi mã cũng không thể dừng lại.
Càng đến gần tượng thần, trong đầu hắn tự dưng xuất hiện nhiều hình ảnh.
Đó là những thành viên của hội hỗ trợ đã từng tuyên thệ nhân danh nghĩa Hồng Trần Từ Bi tiên trước mặt tượng đá vô diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận