Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 777: Thái Diễn Hóa Đạo Thạch

Ba ngày sau.
Biển Tùng Vân lại biến về dáng vẻ lúc vừa mới bị Mặc Sát diệt tuyệt hết thảy.
Dung nham tàn phá bừa bãi, lỗ hổng trải rộng.
Mà cuộn dây trong tay Hứa Bạch thánh thai thì phát ra từng trận bạch quang trong suốt, biến mất ở Huyền Hoàng giới.
Xuất hiện trong động thiên của chính hắn.
Hóa thành từng hạt mưa xuân rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó Lý Phàm nhìn thấy trong sông núi, hồ nước, rừng cây trong động thiên bắt đầu có dấu vết sinh mệnh động vật xuất hiện.
Không mảy may có dấu hiệu trước, cá, chim, thú cứ vậy bất chợt xuất hiện từ các nơi.
Đã có sự gia nhập của các loại sinh linh, sinh cơ chân chính mới bắt đầu hiện ra trong thế giới động thiên.
Nếu là diễn hóa bình thường, không đến trăm ngàn vạn năm nhất định không sẽ xảy ra chuyện như thế.
Nhưng có lực phục tô của thế giới thêm vào lại chỉ ở trong nháy mắt.
“Thủ đoạn này thật đúng là thần kỳ khó lường.”
Lý Phàm không khỏi lòng sinh cảm thán.
Phải biết rằng, đời trước ở Ngũ Hành đại động thiên không biết đã dựng dục bao nhiêu năm, loài trong đó cũng chỉ có thực vật chiếm đa số. Cách chính thức trở thành “thế giới” còn một khoảng cách cực xa.
Nhưng động thiên trong cơ thể Hứa Bạch thánh thai lại làm được điểm ấy trong thời gian ngắn ngủi.
Sau khi từ Biển Tùng Vân ra ngoài, hắn lại vẫn không ngừng bước ngắt thiên địa tương sinh chi biến.
Chẳng qua sau đó lại giống công tác tu bổ hơn, trong động thiên không còn thay đổi kinh thiên động địa nào nữa.
Chỉ là ở trong các góc không người chú ý, các loại biến hóa lại lặng lẽ xảy ra.
“Không học được, không học được.” Lý Phàm không ngừng dư vị động tác rút ra lực phục tô của Hứa Bạch thánh thai.
Cho dù chính mình toàn bộ hành trình đều tự thể nghiệm nhưng vẫn mờ mịt rốt cuộc đối phương làm được bằng cách nào.
Chuyện này hiển nhiên đã vượt khỏi cấp độ Lý Phàm hiện tại có thể hiểu.
“Nguyên Anh bình thường đều là lấy động thiên làm căn cơ tu vi. Trực tiếp cắn nuốt tiểu thế giới, trước giờ ta còn chưa từng nghe nói qua.”
“Chờ sau khi hắn thật sự thăng cấp cảnh giới Hóa Thần, thật không biết thực lực sẽ cường hãn đến mức nào.”
“Mà hắn lại sẽ lấy loại thiên địa chi phách nào hợp đạo đây?”
Trong lòng Lý Phàm lại có phần ẩn ẩn mong chờ.
Trong quá trình Hứa Bạch thánh thai du tẩu Huyền Hoàng giới, còn có một chuyện làm Lý Phàm chú ý.
Theo lý mà nói, lấy dung mạo và khí chất của Hứa Bạch, bất kể đến đâu đều sẽ gây nên sự chú ý của tu sĩ khác.
Cộng thêm hành động một đường cướp lấy thiên địa tương sinh chi biến của hắn.
Càng nên sẽ dẫn tới chú ý chồng chất mới đúng.
Nhưng cố tình tất cả tu sĩ gặp phải dọc đường đều bỏ qua hắn.
Giống như căn bản không nhìn thấy Hứa Bạch thánh thai.
Ban ngày ban mặt, đại ẩn ở đời!
“Thần thông bậc này lại cực kỳ thích hợp với ta.”
“Dường như hoà vào trong thiên địa vạn vật...”
Hồi lâu sau, Lý Phàm như có điều suy nghĩ nói.
Hứa Bạch thánh thai sắp thăng cấp Hóa Thần, mà bên Lý Phàm cũng là sắp dung luyện ra ‘Đế Nhất thú’.
Bên trong Phong Sinh Bảo Hạp, tất cả dị thú băng phong đều đưa vào xong.
Lý Phàm còn thêm vào máu thịt Xích Cửu Đầu, tinh huyết Côn Bằng.
“Ầm!”
“Ầm!”
Phía trên lò luyện vạn vật, nơi có đồ án dị thú đều bộc phát ra quang hoa chói mắt.
Lò luyện kim loại lay động kịch liệt, hơn nữa các nơi đều truyền đến tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hệt như tuỳ thời đều sẽ không chịu nổi mà vỡ ra.
“Lại một chiêu chuẩn bị xong.”
Hai tay Lý Phàm liên tục điểm, bố trí trận pháp ở bốn phía lò luyện vạn vật, tạm thời phong ấn nó.
Sau đó lại thu vào trong một chiếc nhẫn trữ vật đơn độc.
Tiếp đó Lý Phàm lấy ra một số tài liệu, dựa theo phương pháp bắt nguồn từ trong ký ức của Thiên Dương luyện chế khôi lỗ cơ quan.
“Loạn Tự Quyết là thủ đoạn có thể nhiễu loạn tầm mắt Trường Sinh thiên tôn duy nhất của ta.”
“Hơn nữa hình như các cường giả Trường Sinh cảnh ở thế giới này cực kỳ để ý đến Loạn Tự Quyết. Vì vậy đến lúc đó không chỉ ta phải đích thân thi triển. Ở các nơi khác nhau cũng phải cùng nhau bộc phát ra.”
“Cái gọi là sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc!”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một luồng tinh quang, chỉ qua mấy ngày, một khôi lỗi đen nhánh thoạt nhìn hơi đơn sơ đã được luyện chế ra.
Chưa nói tới có linh trí gì đó, công năng lại chỉ có một phần mười.
Đó là loại ở thời khắc mấu chốt không chịu ảnh hưởng của bất kỳ ngoại vật nào, thậm chí bản thân Lý Phàm chấp hành mệnh lệnh cố định!
“Loạn Tự Quyết, dù là bản thể ta thi triển cũng cực kỳ khó khăn.”
“Càng đừng nhắc tới những khôi lỗi này.”
“Chỉ có ta ngăn ra chữ ‘loạn’. Đến lúc đó để đám khôi lỗi tổ hợp nó thành thần thông hoàn chỉnh.”
“Nếu như là ‘loạn’ toàn bộ uy lực, ta muốn phân cách e rằng cũng bất lực. Nhưng không cầu uy lực, chỉ cầu mô phỏng khí tức chữ loạn, ngược lại có thể thử xem.”
Lý Phàm tâm phân kỷ dụng, đồng thời giám sát, ghi chép hoạt động của Hứa Bạch thánh thai.
Trong tay vừa liên tục không ngừng luyện chế khôi lỗi, vừa suy tư phương pháp phân giải Loạn Tự Quyết.
May mà có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, tuy nhiều không loạn.
Trường Sinh cốc.
Khương Ngọc San toàn lực chém ra một luồng sát khí màu đen, rơi vào trên Dược Vương Chân Đỉnh bị tế luyện lần nữa, lại bị u quang màu đen tản ra xung quanh dễ dàng ngăn cản.
Khương Ngọc San khẽ cau mày, Phương Tái Tế thì dương dương đắc ý.
“Tông chủ, ngươi thấy tay nghề của lão Phương ta thế nào? Cái đỉnh mới này quả thực rắn chắc cực kỳ. E rằng ba người bọn ta liên thủ đều không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho nó.”
“Đây vẫn chỉ dựa vào chất liệu kiên cố của bản thân nó. Nếu như thật sự điều động trận pháp trong đó, toàn lực phòng ngự. Có lẽ thật sự ngay cả công kích của Trường Sinh thiên tôn đều có thể đỡ!”
“Cũng may mà tông chủ ngươi hào phóng, các loại thiên tài địa bảo không ngại chi phí. Cuộc đời ta luyện khí đều chưa từng xa xỉ như vậy.” Phương Tái Tế có phần thổn thức nói.
Hứa Bạch lần đầu thử độ cứng Dược Vương Chân Đỉnh vô cùng hài lòng: “Làm phiền Phương trưởng lão rồi.”
“Nghe nói gần đây tiểu thế giới chỗ Thái Diễn tông đã chính thức nhập vào Vạn Tiên Minh. Để nổi bật tác dụng làm mẫu còn cho phép tu sĩ Tiên Minh miễn phí tham quan. Đúng lúc Phương trưởng lão luyện khí khổ cực, không bằng cùng ta đi xem rốt cuộc tình huống thế nào.” Hứa Bạch mỉm cười nói với Phương Tái Tế.
Lúc nói chuyện, hắn coi nhẹ ánh mắt Liễu Tam quăng tới, trực tiếp thu hồi Dược Vương Chân Đỉnh đã trở nên hơi ngăm đen.
“Thái Diễn tông à...” Phương Tái Tế hơi do dự.
“Bọn họ trái lại không dễ chọc đâu. Năm đó ta liên tục bị đuổi giết, không có ngày yên bình. Chính là vì có đệ tử Thái Diễn tông xuất thủ suy tính ra chỗ ẩn thân của ta.”
Hứa Bạch thản nhiên cười: “Đều là chuyện đã qua. Bây giờ bọn họ đã gia nhập Vạn Tiên Minh lại không thù không oán với Phương trưởng lão ngươi thì truy sát ngươi làm gì.”
Qua những lời này của Hứa Bạch, Phương Tái Tế trở nên có chút chộn rộn: “Nghe nói Thái Diễn tông bọn họ có món bảo bối tên là ‘Hóa Đạo Thạch Mẫu’.”
“Trong đó cực ảo như thật, rõ ràng chỉ dựa vào thôi diễn ra một thế giới chân thật khác. Đã nghe danh từ lâu, lại luôn không có duyên nhìn thấy...”
Mắt Hứa Bạch sáng lên: “Ha ha, ta cũng có nghe nói. Vật này chính là chí bảo Thái Diễn tông, e rằng không dễ nhìn thấy như vậy.”
“Chuyến này có thể xem một lần cho thỏa hay không phải nhờ hết vào duyên phận rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận