Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 466: Giống như cố nhân đến

Vẻ mặt Tiêu Tu Viễn vui vẻ: “Phong cách làm việc của đạo hữu rất hợp ý ta! Cái gọi là thân huynh đệ, tính sổ rõ. Tuy trước đó người đã dùng kế giúp ta thu lợi mấy trăm triệu, nhưng quy củ lại không thể phá.”
Trầm ngâm một lát, Tiêu Tu Viễn nói: “Giảm giá cho ngươi, chuyển cho ta hai trăm điểm độ cống hiến là được.”
Lý Phàm thản nhiên cười: “Tiêu đạo hữu khách khí!”
Thứ Tiêu Tu Viễn để ý tự nhiên không phải độ cống hiến gì đó mà là hoàn thành lưu trình giao dịch cần.
Ngay sau đó Lý Phàm cũng không rối rắm, trực tiếp chuyển qua hai trăm điểm độ cống hiến.
Giao dịch hoàn thành, Lý Phàm mơ hồ nhận thấy được, trên người khôi lỗi trước mặt dường như nhiều ra một vài biến hóa nói không rõ, kể không ràng.
Loại hiện tượng này trước kia chưa bao giờ xuất hiện.
Trong lòng Lý Phàm chợt động, không khỏi hiện ra phỏng đoán nào đó.
Bởi vậy lên tiếng hỏi: “Tiêu đạo hữu, lẽ nào ngươi sắp đột phá rồi?”
Tiêu Tu Viễn có chút kinh ngạc, giống như không nghĩ tới lại sẽ bị Lý Phàm Kim Đan kỳ nhìn ra manh mối.
“Ánh mắt đạo hữu thật tốt! Thiên Cơ tông thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Sau khi cảm thán một phen, hắn bèn gật đầu nói: “Đúng là như thế. Nhưng công pháp ta tu luyện đặc biệt, cái ta gọi là đột phá và đột phá ở cảnh giới bình thường là hai chuyện khác nhau. Cụ thể ra sao lại không tiện nói tỉ mỉ. Xin đạo hữu thứ lỗi.”
Tiêu Tu Viễn ít thấy mang vẻ áy náy nói.
Lý Phàm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
“Nhưng Tiêu Tu Viễn ta cũng tuyệt đối không phải người tri ân không báo, ta nhờ phúc của đạo hữu kiếm lời rất nhiều.”
“Nếu đạo hữu ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với ta. Ta nhất định thỏa mãn ngươi!” Tiêu Tu Viễn hào khí lan tràn, vỗ ngực nói.
“Lại nói tiếp, vừa khéo ta có một chuyện cần làm phiền đạo hữu. Đạo hữu có biết Dược Vương tông thượng cổ?” Lý Phàm ngay sau đó nhân cơ hội đưa ra việc nhờ hắn hỗ trợ khai quật Tiểu Dược Vương đỉnh.
“Ta có dự cảm, mấy chiếc đỉnh nhỏ này sau này sẽ liên lụy rất nhiều nhân quả, chuyện liên quan trọng đại. Chỉ là nơi cũ của Dược Vương tông lại là nơi có thể sẽ có nguy hiểm chí mạng với ta, ta không tiện tự mình đi được, vì vậy chỉ có thể làm phiền đạo hữu.”
Tiêu Tu Viễn đồng ý ngay.
“Đúng rồi, ngày đó sau khi Lục thủ tịch tới đảo Vạn Tiên thì không còn thấy tung tích của nàng nữa. Đạo hữu tin tức linh thông, cũng tiện giúp ta tìm hiểu thế nào. Dẫu sao cũng là người tự trải sự việc, ta vẫn rất muốn biết ảnh hưởng chuyện này sinh ra đối với Vạn Tiên Minh.”
Vì sự tồn tại của hiệp nghị bảo mật, Lý Phàm chỉ có thể nói khéo.
Tiêu Tu Viễn cũng đồng ý liên hồi.
Cảm tạ Tiêu Tu Viễn, hai người lại tán gẫu một phen.
Chờ tu sĩ vây chặn Lý Phàm bên ngoài dần tan đi, hắn mới lặng lẽ rời khỏi Thiên Lý đường.
Phong tỏa của Lục Khê Thiền đối với đảo Vạn Tiên đã được hủy bỏ, hiện tại tu sĩ có thể tự do hành động.
Cũng không biết rốt cuộc nàng đã tra được gì, tóm lại nghe nói ngay cả hai tiên quân Hóa Thần Tử Vân, Hồng Hi cũng bị điều động về tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Cùng lúc đó, tu sĩ khứu giác nhạy bén cũng chú ý tới từng điều điều lệnh cực kỳ không bình thường ban bố sau đó.
Thiên Cơ đường, Sách Trận đường, phàm là các tu sĩ tu vi Nguyên Anh trở lên đều bị lục tục gọi đến tổng bộ Vạn Tiên Minh.
“Thế trận lớn như vậy, đây là muốn nghiên cứu, xây dựng ra Thiên Huyền Toả Linh trận sớm à?”
“Hy vọng bên Ngũ Lão hội cố gắng hơn nữa, ta không muốn đời này lại nhìn thấy bầu trời xanh mơn mởn đâu.”
Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ như thế.
Trong thời gian chờ Tiêu Tu Viễn thăm dò báo lại tin tức, Lý Phàm lại lặng lẽ một mình rời đảo Vạn Tiên, biến ảo thành hình dáng sứ giả ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’, đi thẳng đến hòn đảo chỗ đám người ‘Đế quốc’.
Hắn không quên một ngàn vạn độ cống hiến của Ngũ Lão hội còn ở trong tay đối phương.
Một ngàn vạn độ cống hiến này tuy đều là lấy hình thức linh thạch chế thức tồn tại, có thể tùy thời đổi thành độ cống hiến của bản thân trong Thiên Huyền Kính.
Chỉ có điều không thể so với trước kia, ngạch số này quá lớn, lại còn không rõ lai lịch.
Nếu là một mình Lý Phàm đổi, nói không chừng sẽ khiến cho tu sĩ liên quan cảnh giác.
Đặc biệt là dưới tình huống đã đổi năm trăm vạn độ cống hiến vào lần trước.
Suy cho cùng yêu cầu đổi kỹ thuật khống chế dị thú từ bên Đế quốc không bằng trực tiếp đưa củ khoai lang phỏng tay cho bọn họ.
Số lượng kẻ trộm pháp nhập cư trái phép từ Đế quốc không ít, tin chắc hẳn có thể rất dễ dàng tẩy trắng độ cống hiến kếch xù đến từ Ngũ Lão hội này.
Một đường đi nhanh, rất nhanh đã tới trên không hòn đảo.
Cảm ứng được Lý Phàm đến, Thanh cũng lắc mình, tiến lên nghênh đón.
So với thái độ lạnh như băng trước đó thì khách khí hơn rất nhiều.
Xem ra là bất kể ở thời đại nào, lực lượng tiền tài luôn vượt quá tưởng tượng.
“Thế nào, đạo hữu có hài lòng với lễ vật của Vạn Giới Liên Hiệp hội bọn ta không?” Lý Phàm mỉm cười hỏi.
“Ha ha, đâu chỉ hài lòng. Quả thực còn có chút hoảng sợ.” Thanh đưa Lý Phàm đến trong mật thất.
“Một ngàn vạn độ cống hiến, đạo hữu quả thật là bút tích thật lớn. Nhưng vì sao lại đột nhiên phái người đưa tới? Không phải nói trước là lúc gặp mặt lần sau lại giao dịch à? Nếu không phải đối phương tự báo thân phận, ta đều không nhịn được muốn động thủ.” Trong giọng nói của Thanh mang theo một tia ý cười, đồng thời có phần nghi hoặc hỏi.
Lý Phàm lắc đầu: “Xảy ra một số biến cố, khoảng thời gian sau này, Vạn Tiên Minh có thể sẽ tăng mạnh cường độ quản giáo trong cảnh. Cho nên giao dịch của chúng ta phải hoàn thành nhanh chút.”
“Trước đó ta chậm chạp không tới là vì tìm kiếm một điểm dừng chân thay các ngươi...”
Nói tới đây, Lý Phàm cố ý ngậm miệng, ngừng lại.
“Tin rằng bọn ta đã bày tỏ đủ thành ý. Kế tiếp phải xem Đế quốc các ngươi nghĩ thế nào.” Lý Phàm uống cạn một ly trà nhỏ Thanh chuẩn bị cho mình, chầm chậm nói.
“Ồ? Trà này khá ngon đấy.” Nước trà màu xanh da trời vào bụng, Lý Phàm hơi kinh ngạc nói.
Khác với linh trà Lý Phàm uống trước kia, không có ích gì cho mấy thứ như tu vi, linh lực, thần thức.
Chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt lưu từ tứ chi bách mạch chảy xuôi mà ra, cải thiện, cường hóa thân thể Lý Phàm.
Lý Phàm tu hành “Tạo Hoá Hồng Lô Công” tự nhiên vô cùng quen thuộc với thứ này.
Vậy mà cực kỳ tương tự với lực mật tàng nhân thể.
“Đây là ‘trà Cực Linh Long Tu’, nếu đạo hữu thích thì tặng ngươi một ít.” Thanh cười nói.
Sau khi giao một chiếc nhẫn trữ vật cho Lý Phàm, Thanh chỉnh lại vẻ mặt.
“Vừa rồi là việc tư, chuyện muốn nói kế tiếp là hạng mục giao dịch giữa Đế quốc và Vạn Giới Liên Hiệp hội.”
“Bọn ta cho rằng Liên Hiệp hội quả thực có ý giúp Đế quốc. Vì vậy Đế quốc có qua có lại, tuyệt đối tăng cường mức độ hợp tác.”
“Đầu tiên, đây là phần đầu tiên của giao dịch.”
Thanh nói, lại đưa tới một chiếc nhẫn trữ vật tạo hình độc đáo.
Trên nhẫn điêu khắc một con Thanh Loan điểu, rất sống động, đôi mắt còn đang không ngừng chuyển động.
Lý Phàm nhìn Thanh Loan điểu trên nhẫn trữ vật, cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng loài chim trong thiên hạ đại khái đều cực kỳ tương tự.
Cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không dám kết luận.
Chỉ nhận lấy nó, cẩn thận xem xét nội dung trong đó.
Không nghĩ tới thần thức bị cản trở, xem xét thất bại.
Mãi đến khi Thanh Loan điểu lười biếng nhìn Lý Phàm, đập cánh.
Lúc này Lý Phàm mới thấy rõ nội dung bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận