Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1182: Một mình tiềm tiên chu

“Là chữ ‘Cơ’…”
Từ nơi không xa, trên người tu sĩ Hợp Đạo tiên chu truyền ra những chấn động mịt mờ, phân thần của Lý Phàm nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Hắn không tiến đến gần mà nán lại bên trong nhà gỗ quan sát.
“Diêm trưởng lão…” Giờ phút này Câu trưởng lão ngày thường luôn nghiêm mặt lại cúi đầu khom lưng, vô cùng nịnh nọt.
Mọi người trong sơn cốc đều oán thầm nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, thậm chí cúi đầu không dám nhìn thẳng vị tu sĩ Hợp Đạo trước mặt này.
Dẫu sao trong mắt người phàm thì tu sĩ Hợp Đạo gần như không khác gì tiên nhân trong truyền thuyết cả.
“Câu Lang, ta nghe nói đoạn thời gian trước, Trấn Tội cốc đã chết liên tiếp năm người?” Diêm trưởng lão trầm giọng hỏi.
Người Câu Lang run lên, đáp lại không ngớt lời: “Đúng là có chuyện này. Nhưng mà chỉ là mấy người tội nhân đó không tốt số thôi, chỉ ra đi làm vài ba lần, bệnh tình đã trở nặng, đi đời nhà ma rồi. Còn bản thân Trấn Tội cốc này không có xảy ra nhiễu loạn gì cả…”
“Hứ! Nào có không tốt số cái gì…” Trong mắt Diêm trưởng lão lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không nói rõ gì nhiều.
Thần thức khổng lồ nhanh chóng bao phủ toàn bộ Trấn Tội cốc.
“Quả nhiên, nơi này đã bị ô nhiễm.”
Sắc mặt Diêm trưởng lão u ám ngay lập tức, đầu ngón tay hiện ra một ánh sao, rồi sau đó chỉ một cái về phía xa xa phân thần của Lý Phàm đang ở trong Trấn Tội cốc.
Ánh sáng và sức nóng vô tận phá hủy hết tất cả mọi thứ trong phạm vi.
Bên ngoài tiên chu.
Lý Phàm thánh thai đang ẩn trốn, bế quan lĩnh ngộ khẽ ngẩng đầu lên.
“Không hổ là nền văn minh có thể tồn tại lâu như vậy trong Tinh hải chí ám, cẩn thận đến nỗi đó.”
“Xem ra muốn lẻn vào thì phải giải quyết được vấn đề bản thân chính là nguồn gốc gây truyền nhiễm lớn. Nếu không thì dù có ẩn náu kỹ hơn nữa mà khiến lượng lớn người xung quanh chết đi như vậy, cũng sẽ làm bại lộ theo.”
“Thần hồn của ta ở trong Tinh hải chí ám này quá lâu rồi. Thói quen đã ăn sâu vào máu, vẫn nên phân ra một phần phân thần đi trốn đã. Có kinh nghiệm trước kia, có thể làm thế được…”
Khoảng hai tháng tiếp theo, cũng không có người của tiên chu đi ra ngoài thu thập di vật Giới Diệt.
Nhưng đối với ngoại giới, đây gần như là di vật vô cùng tận, hiển nhiên bọn họ không thể nào buông tha được.
Vì vậy cuối cùng Lý Phàm lại chờ được một tiểu đội mới đến thu thập.
Dựa vào kinh nghiệm trước đó, phân thần của Lý Phàm xen lẫn vào trong di vật, cùng theo tiến tiên chu.
Chỉ là lần này, rõ ràng tiên chu xử lý di vật cẩn thận hơn rất nhiều. Khi ở cùng một chỗ với di vật, từ đầu đến cuối tu sĩ tiên chu đều luôn mặt thiết giáp trên người. Chuyển di vật đến một không gian kín gió, sau khi bọn họ rời đi, phía trên không gian lập tức xuất hiện hư ảnh của một tấm phù lục.
“Đây là…”
Phù lục tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng hơn mười món di vật phía dưới.
Tuy phân thần của Lý Phàm cũng tắm bên trong ánh sáng giống vậy, lại không bị ảnh hưởng gì cả.
Chỉ là khi nhìn các di vật xung quanh, lực lượng thuộc về Triện Tự Chân Tiên sắp tiêu tán, dựa vào ánh sáng giống như ảo mộng kia, bị hút vào bên trong hư ảnh phù lục kia.
Thậm chí phân thần của Lý Phàm còn cảm giác dược, những lực lượng thần bí quanh quẩn xung quanh hắn đều bị phù lục hút đi.
Không tốn bao nhiêu thời gian, lực lượng bám trên hơn mười món di vật này đã biến mất hoàn toàn. Thật sự biến thành đồ bỏ đi không hề có chút giá trị nào trong tinh hải.
Phù lục lóe lên ánh sáng nhạt, sau đó rời khỏi không gian.
“Trình độ lợi dụng lực lượng Triện Tự Chân Tiên của tiên chu còn cao hơn cả những gì ta tưởng tượng một chút.”
Nơi này không gian bị phong bế hoàn toàn, phân thần của Lý Phàm cũng không trốn thoát được. Nhưng mà hắn cũng không hề sốt ruột.
Hẳn sẽ có người đến xử lý những “đồ bỏ đi” còn sót lại này.
Quả không ngoài những gì Lý Phàm dự đoán, hai ngày sau, có hai gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ dưới sự dẫn dắt của một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi đến.
“Đem mấy thứ này lên thuyền hết đi.”
“Cẩn thận một chút đấy, tuy là lực lượng Giới Diệt của mấy thứ này đã không còn nữa, nhưng cũng nó cũng là đồ cổ hàng thật giá thật. Có thể tồn tại trong tinh hải này lâu như vậy chứng tỏ chất liệu của bản thân chúng nó đã vô cùng không tầm thường. Tất cả đều đưa tới ‘Đoán Tinh Phường’ đi, nói không chừng có thể tận dụng đồ bỏ đi.” Tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ dặn dò.
Hai bị tu sĩ Luyện Khí đều chỉ là mấy đứa nhóc mới lớn mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ trông là biết trải đời chưa bao nhiêu.
Phân thần của Lý Phàm suy nghĩ một lúc, bám vào trên người một vị trong đó.
Đi theo ba người, đi ra khỏi không gian phong kín, lái một chiếc thuyền bay loại nhỏ, đi tới nơi gọi là ‘Đoạn Tinh Phường’.
Đó một tòa nhà hình vòng tròn khép kín được chế tạo từ kim loại màu trắng không rõ từ đâu.
Giữa vòng tròn là một quả cầu lửa nóng rực.
Bên ngoài quả cầu lửa không ngừng tỏa ra sóng nhiệt khủng bố, như đang muốn nói lên bên trong đó đang chứa nguồn năng lượng cực lớn.
Lờ mờ còn có thể thấy, thỉnh thoảng có một vài tia lửa bị hút vào bên trong một cái lỗ nhỏ bên trong tòa nhà hình tròn.
Người chịu trách nhiệm tiếp đãi của Đoạn Tinh Phường không có dáng vẻ của một người bình thường.
Mà lại một thứ nửa người nửa thú kỳ quái với cả thân đỏ sẫm, hai cái sừng dài trên đầu, sau lưng có một cái đuôi dài.
Dường như ba người vô cùng e ngại với thứ kia, sau khi thả đồ xuống đã không chờ được mà điều khiển thuyền bay đi ra.
Qua một phen đi qua đi lại, cuối cùng bọn họ mới trở lại trụ sở của mình.
Chỗ này tên là “Chứng Đạo học cung”.
Cũng là một toà lục địa trôi nổi đơn độc trong hư không.
Học cung cao chót vót, xuyên thẳng mây xanh.
Bọn họ đi vào tầng dưới học cung, tìm sư tôn của mình phục lệnh.
Sư tôn của ba người là một tu sĩ Nguyên Anh tên là Triệu Vô Cực, tóc đã trắng xóa.
Thấy ba người trở về, hắn cất quyển Pháp Khí đang đọc lại, ánh mắt ân cần hỏi: “Làm xong hết việc rồi sao?”
Ba người cúi đầu đáp lại: “Thưa sư tôn, tất cả đã xử lý thỏa đáng rồi ạ.”
“Các ngươi cũng biết, vì sao ta lại muốn các ngươi đặc biệt chạy chuyến này không?” Triệu Vô Cực lại hỏi.
Ba người đều sửng sốt, không biết trả lời lại thế nào.
“Trước đó không lâu, Trấn Tội cốc bị san thành bình địa. Người sống sót trong cốc đều bị mang đi, cách ly quan sát. Nghe nói nguyên nhân là do di vật do Trấn Tội cốc đi ra thu thập không hợp tiêu chuẩn, làm lực lượng Giới Diệt bị truyền ra.”
“Ha ha..”
“Bộ quy trình này là do Tiên Khu viện định ra đấy, qua nghìn năm vẫn luôn như thế. Xem như là ngẫu nhiên xuất hiện sơ suất gì, thì cho tới bây giờ này cũng không dẫn tới phiền phức gì quá lớn. Lần này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.” Lời Triệu Vô Cực bỗng dừng lại.
Lúc này, vị tu sĩ Trúc Cơ trong ba người lập tức giật nảy mình: “Sư tôn nói là, đây là do Diêm trưởng lão đang mượn cớ chất vấn sao?”
“Không sai.” Triệu Vô Cực lộ ra dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy: “Không chỉ Trấn Tội cốc. Tiếp đó, bên trong tiên chu, miễn là trong phạm vi thế lực Tiên Khu viện đều phải nghênh đón trùng kích của Diêm trưởng lão.”
“Tiên Khu viện đã cầm quyền quá lâu, người đỏ mắt với sự lãnh đạo tiên chu cũng đã chờ quá lâu rồi.”
Triệu Vô Cực khe khẽ thở dài.
Ba vị đồ đệ của Triệu Vô Cực, nghe lời nói ấy, nét mặt đều không giống nhau.
Ánh mắt đệ tử Trúc Cơ chuyển động, hình như đang tính toán gì đó.
Hai vị đệ tử Luyện Khí, trong đó có một vị đang cúi đầu dụng tâm phỏng đoán lời sư tôn nói.
Mà vị khác, cũng chính là vị mà phân thần của Lý Phàm nhập vào người, lại có dáng vẻ chẳng quan tâm gì.
Hồn vía trên mây, giống như đang ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận