Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 478: Thiện ác khó xác định

“Muốn gặp chúng nó, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vận may, bay đến từng chỗ trong tầng mây tự mình điều tra.”
Hứa Khắc thở dài, sờ một túi gấm bảy màu treo bên hông mình, than thở: “Chỉ tìm được cũng vô dụng, còn phải nghĩ cách bắt bọn chúng lại.”
“Mấy tên đó, đừng nhìn ngoại hình lớn như vậy, thật ra còn linh hoạt hơn cá chạch.”
“Xung quanh hơi có gió thổi cỏ lay sẽ phá không mà đi. Có vài lần ta đã sắp bắt được bọn chúng, vẫn bị chúng nó chạy thoát.”
“Ai dà, cũng không biết lúc nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Nhai sư huynh giao. Đây chính là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhắc nhở ta làm việc như vậy, ta tuyệt đối không thể làm hỏng.”
Hứa Khắc nói liên miên, Lý Phàm nghe cũng rơi vào trầm tư.
Căn cứ miêu tả của Hứa Khắc, Liệt Giới Kình lúc này có khác biệt không nhỏ với con mà Lý Phàm nhìn thấy hơn ngàn năm sau.
Không chỉ có hình thể càng khổng lồ mấy lần, tính cách cũng trở nên không chút sợ hãi, thậm chí còn có tính công kích rất mạnh.
“Càng giống như là phân loại tập tính khác.”
“Với vận may của Hứa Khắc, ắt hẳn bắt được đàn Liệt Giới Kình không phải việc khó gì.”
“Sau khi bắt được đủ nhiều, lại thông qua thủ đoạn của Ngự Thú tông tiến hành chăm sóc định hướng...”
Liên tưởng đến đối thoại của hai người Lục Nhai và Đế Tam Mô mà hắn từng nghe thấy ở kiếp trước, Lý Phàm như có suy nghĩ.
“Bắt lấy Liệt Giới Kình, thật ra là yêu cầu của Bạch tiên sinh?”
“Nói như vậy, đám Liệt Giới Kình bơi lội ngoài tiểu thế giới cũng là dấu tích của hắn?”
Dùng sức kéo tóc của Hứa Khắc, Lý Phàm không khỏi có chút mê hoặc.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy Liệt Giới Kình kết đội, muốn đẩy tiểu thế giới của người phàm khỏi Tu Tiên giới, Lý Phàm từng cảm thán “Năm đó đến tột cùng tu tiên giả oán hận người phàm cỡ nào”.
Từ góc độ lúc ấy một lòng cầu tiên của hắn, khiến người phàm và Tu Tiên giới hoàn toàn tách rời, đoạn tuyệt tiên đồ, đương nhiên là một loại trừng phạt đối với người phàm.
Nhưng hiện giờ sau khi Lý Phàm chân chính trải qua đủ loại ở Tu Tiên giới, hiểu biết tu sĩ đối đãi với người phàm như thế nào, hắn lại sinh ra suy nghĩ khác.
Tu sĩ xem thường người phàm như con kiến, cứ lấy cứ đoạt.
Thậm chí nuôi nhốt giống như đối đãi súc vật, dùng trận pháp lấy mẫu tinh khí.
Đây vẫn là trong cơ thể người phàm có Tiên Phàm Chướng, hiện tại đủ loại hành vi của tu sĩ có chút thu liễm.
Ở thượng cổ Tu Tiên giới, người phàm gặp phải có thể nói là càng thêm bi thảm.
Bị xem như vật liệu luyện chế ‘quả Vãng Sinh Thọ’, giao thủ giữa tu sĩ cũng hoàn toàn sẽ không cố kỵ chết sống của người phàm...
Thoát khỏi nắm giữ của tiên nhân, đối với người phàm, thật sự chưa chắc là chuyện xấu gì.
“Lẽ nào, đúng như những cô nhi ở thành Ninh Viễn nói, Bạch tiên sinh là người lương thiện tâm hướng về thiên hạ?”
Trong đầu Lý Phàm không khỏi hiện ra suy nghĩ này.
“Đến tột cùng như thế nào, hiện tại cũng không thể kết luận.”
“Còn cần tìm kiếm thêm càng nhiều tin tức.”
Lập tức Lý Phàm lại nắm lấy, hung hăng gãi xuống Hứa Khắc, thúc giục hắn nhanh chóng tìm kiếm Liệt Giới Kình.
Mà bản thân Lý Phàm thì làm ổ trong tóc, tu hành, thể ngộ Tạo Hóa Hồng Lô Công , đồng thời, vận chuyển bí pháp ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’.
Trợ giúp Hứa Khắc ngưng tụ khí vận.
Sau khi hết lần này tới lần khác không được gì mà trở về, Hứa Khắc từ trước đến nay thần kinh tô cũng không khỏi trở nên có chút lo lắng.
“Liệt Giới Kình, Liệt Giới Kình, rốt cuộc các ngươi ở đâu?”
Trong miệng hắn không ngừng nỉ non lặp lại, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Lý Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hắn quan sát được, quang hoa khí vận màu tím trên đỉnh đầu Hứa Khắc, tựa hồ theo lời thì thầm của Hứa Khắc tràn ra một phần.
Không biết đi hướng nào.
Khí vận biến mất, hiệu quả cũng thấy ngay.
Tung tích Liệt Giới Kình vốn dĩ thỉnh thoảng hơn mười ngày mới có thể phát hiện một lần, lúc sau phát hiện càng ngày càng thường xuyên.
Mà trải qua thử không ngừng, Hứa Khắc cũng chậm chậm tìm được phương pháp tiếp cận Liệt Giới Kình, mà không bị nó phát hiện.
Nhưng mà dùng ‘túi vạn thú’ bắt giữ dị thú, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa đối với người mới như Hứa Khắc.
Sau khi giằng co một phen, cuối cùng vẫn để nó chạy thoát.
Đầu Hứa Khắc đổ đầy mồ hôi, mệt gần như hư thoát, suy sụp ngồi xuống đất, ảo não không thôi.
Nhưng mà rất nhanh hắn lại vực dậy tinh thần, xuất phát tìm kiếm tung tích Liệt Giới Kình tiếp theo.
Đang thử bám riết không tha, cột sáng khí vận tím bầm liên tục tiêu hao.
Tốc độ hao tổn vượt xa tốc độ bổ sung của Lý Phàm dùng bí pháp.
Cuối cùng, trông nó ảm đạm hơn lúc trước rất nhiều.
Nhưng cũng không phải là nỗ lực vô ích.
Sau bốn tháng, trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng Hứa Khắc thành công bắt được một Liệt Giới Kình.
Túi vạn thú lẳng lặng lơ lửng trong hư không, không kịch liệt lay động nữa.
Hứa Khắc kích động nắm chặt trong tay, phát ra tiếng hò hét hưng phấn.
“Cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ rồi, cái này có thể trở về báo cáo kết quả cho Lục Nhai sư huynh rồi!”
“Tiểu Thanh! Chúng ta về nhà!” Hứa Khắc gọi ra chim loan xanh, nhảy lên ngồi trên thân của nàng.
Ánh mắt Lý Phàm ngưng đọng, nhìn chằm chằm chim loan xanh, cẩn thận đánh giá.
Chim loan xanh lại hoàn toàn không nhìn Lý Phàm, chỉ là vô cùng thân thiết dùng cổ cọ cọ Hứa Khắc.
Sau đó vươn ra hai cánh, chở hắn bay ra ngoài trời.
“Thật không ngờ, mấy ngàn năm sau, nàng lại bị biến thành ‘Thánh sư’ của Đế quốc.” Cảm ứng được khí tức hơi quen thuộc trên người tiểu Thanh kia, xác nhận suy đoán trước đó của mình trong lòng Lý Phàm có chút kinh ngạc.
Hơn ba năm không gặp, chim loan xanh càng thần tuấn hơn Lý Phàm nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh ở kiếp trước.
Không chỉ có tốc độ phi độn tăng nhanh mấy lần, trên đường bay trên người còn có thể chợt hiện ra quang mang màu xanh nhàn nhạt, bao phủ Hứa Khắc và Lý Phàm ở bên trong, ngăn cách tiếng gió. Để họ cưỡi càng thoải mái hơn.
Rất lâu rồi Hứa Khắc chưa nghỉ ngơi, ở trên lưng chim loan xanh cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Thanh vẫn nghiêm túc bay.
Chăm chú nhìn hồi lâu, Lý Phàm mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Chim loan xanh càng bay càng cao, Lý Phàm đứng ở đỉnh đầu Hứa Khắc, nhìn xuống dưới.
Lúc này mới phát hiện, thay vì nói tiểu thế giới này là khe núi có dáng vẻ như đường chân trời.
Chẳng bằng nói càng giống như là một vết sẹo, bị người ta cưỡng ép dùng lợi khí chém thành dáng vẻ này.
Nhưng vết sẹo này lại mang đến sinh cơ. Bởi vì trừ khe nứt dài ra, thế giới này đều là một mảnh đất khô cằn.
Ngọn lửa màu đỏ gay thiêu đốt mặt đất, dung nham dữ tợn tùy ý chảy ra.
Tất cả những sức mạnh mang tính hủy diệt, tất cả đều ngưng trệ ở ngoài khe nứt.
Chém ra sức mạnh của khe sâu, vẫn đang quanh quẩn không tiêu tan, ngăn cản sự ăn mòn của ngọn lửa.
Từ trong tiểu thế giới có thể nói là luyện ngục này, sáng tạo ra một thiên đường sinh cơ bừng bừng như vậy.
“Nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau, đáp án lấy được cũng hoàn toàn khác nhau.”
Lý Phàm lại nghĩ đến vấn đề trước đó người phàm thoát ly Huyền Hoàng giới, như có chút ngộ ra.
Xuyên qua một thông đạo vô hình trên bầu trời, đoàn người bọn họ quay trở về trong Huyền Hoàng giới.
Bạch quang yếu ớt chậm rãi biến mất, khi Lý Phàm thấy rõ cảnh sắc trước mắt, nhất thời có chút kinh ngạc.
Bởi vì vừa nãy rõ ràng bọn họ bay ra khỏi cảnh tượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận