Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1241: Quả thụ sáng thế kỷ

Tôn Nhị Lang ẩn nấp, quan sát quá trình tu sĩ Ngũ Lão hội và đại viên hầu giao chiến, dần dần, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần nghiêm trọng.
“Thật mạnh...”
Đây là đánh giá của hắn đối với đội tu sĩ trước mặt này.
Không có dao động linh lực, đồng thời phạm vi gây thiệt hại của chiêu thức hai bên cũng bị giới hạn trong không gian nhất định, Tôn Nhị Lang không cách nào cảm giác tu vi cụ thể của bọn họ.
Nhưng chỉ nhìn từ phối hợp với nhau tác chiến giữa các tu sĩ và tu dưỡng chiến đấu lâm chiến không sợ, bình tĩnh đối mặt với các loại nguy cơ, trình độ của đội tu sĩ này quả thật cuộc đời hắn ít thấy.
Cho dù tính cả người hắn gặp được trong thế giới Hóa Đạo Thạch mô phỏng, đội tu sĩ này cũng vẫn là tồn tại cực kỳ đỉnh phong.
Điều làm cho Tôn Nhị Lang kinh ngạc hơn là thủ đoạn công kích và chữa thương của bọn họ.
Ngoài các loại pháp khí ra, đội tu sĩ này ngẫu nhiên còn sẽ dùng ra một số đạo cụ hơi kỳ lạ. Chẳng hạn như sách, ly rượu, thậm chí dây chuyền vân vân. Cùng lúc tạo thành tăng thêm đối với phe mình cũng tạo nên các loại hiệu quả tiêu cực đối với đại viên hầu.
Hơn nữa tốc độ chữa thương của bọn họ cũng nhanh đến dọa người.
Tu sĩ tân pháp thân gửi động thiên, sau khi thân thể bị hủy sống lại trong từ động thiên ít nhất cũng cần thời gian mấy hơi thở.
Nhưng đám người này lại chỉ là một luồng bạch quang lóe qua, thương thế nặng cỡ nào cũng có thể hồi phục trong nháy mắt. Một khắc trước bị công kích của đại viên hầu đánh trúng, sinh mệnh hấp hối. Một giây sau dưới sự chiếu rọi của bạch quang lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Đại viên hầu cho dù da dày thịt béo cỡ nào cũng không chịu được tiêu hao như này.
Còn kỳ lạ hơn là con yêu thú này cứ như cố chấp, cũng không biết chạy trốn.
Liên tục chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Trong nháy mắt đại viên hầu tử vong, hóa thành kim quang chói mắt, tràn vào trong cơ thể đội tu sĩ đánh chết nó.
Đám người lập tức phát ra một trận reo hò.
“Lần này quét trúng trùm, đúng là con mẹ nó máu dày. May mà tiếp tế chúng ta chuẩn bị đủ nhiều, nếu không nhất định thua rồi.”
“Lịch luyện cho cũng không ít, ta sắp đột phá cảnh giới sau rồi.”
“Tiếc là món ‘Tuyết Viên Thánh Giáp’ trong sách tranh không rơi ra, nếu không lần này chúng ta thật sự phát đạt rồi.”
Lời này vừa ra khiến cho mọi người tiểu đội tán thành, thở dài.
Tôn Nhị Lang lại nghe hoàn toàn không rõ ý nghĩa của những lời này, biểu cảm có chút vi diệu.
“Đi thôi, xung quanh đây không còn đồ tốt gì đâu. Về ‘Nhạc Thổ’ trước lại nói.”
“‘Huyền Hoàng giới’ này quả thực không phải nơi người ở, nếu không phải nhiệm vụ yêu cầu, thật sự chẳng muốn tới nơi này.”
Tiểu đội tu sĩ nối đuôi nhau bay vào hạm thuyền giữa không trung, nghị luận ầm ĩ.
Hạm thuyền được một trận thải quang bao phủ, như thuấn di, biến mất trên bầu trời.
Tôn Nhị Lang nhìn chằm chằm vị trí bọn họ rời đi, Hóa Đạo Thạch trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh vừa ghi lại.
“Nhạc Thổ...”
“Hẳn là phạm vi thế lực của vị Vô Ưu thiên tôn kia. Dường như có phần không giống với nơi khác của Huyền Hoàng giới.”
“Thế mà gọi Huyền Hoàng giới là “không phải nơi người ở” à... Thú vị.”
“Có lẽ cần phải báo việc này lại cho sư tôn.”
Trong lòng Tôn Nhị Lang nghĩ như vậy, lại không truy tung hạm thuyền kỳ lạ kia.
Nhớ kỹ nhiệm vụ sư tôn dặn dò, tiếp tục xuất phát về hướng Chân thực chi quốc.
Ba ngày sau, sau khi xuyên qua một bức tường chắn sương trắng, Tôn Nhị Lang rõ ràng cảm giác được giữa thiên địa có thứ gì đó đã xảy ra biến hoá.
“Châu vực ta ở vừa rồi là thuộc ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’. Còn nơi này hẳn là ‘Chân thực chi quốc’.”
Tôn Nhị Lang biết, trong biên cảnh Chân thực chi quốc, dưới sự bao phủ của pháp tắc thiên tôn chi lý, tất cả tu sĩ đều không thể bịa đặt nói dối.
Bởi vậy hắn càng chú ý cẩn thận hơn.
Mới vừa đến, vô cùng lạ lẫm với tất cả mọi thứ nơi này. Tôn Nhị Lang quyết định trước tiên thăm dò tình huống một phen rồi lại tìm kiếm phương pháp gặp mặt thiên tôn.
Chân thực chi quốc lộ ra vẻ ôn hoà hơn Nhân Đạo Thiên Cảnh. Rất ít nhìn thấy tu sĩ Ngũ Lão hội tuần tra.
Giới hạn giữa người phàm, tu sĩ trong biên cảnh cũng không đặc biệt rõ ràng.
Từ xa có thể nhìn thấy tình hình bọn họ cư trú trong một thành trì.
“Những người đó quả thực đều là người phàm, không có tu vi trong người. Giống như lực lượng Tiên Phàm Chướng đã chịu áp chế ở đây.”
Sau khi trải qua quan sát kỹ lường, Tôn Nhị Lang rút ra kết luận.
Càng làm cho hắn cảm thấy có phần mới lạ là, nơi này không dựa theo cao thấp của tu vi mà quyết định tôn ti thực tế.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh một tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi cung kính hành lễ với lão giả người phàm.
Không nhịn được khiến hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bí mật quan sát ba ngày, tuy đã có hiểu sơ về phong thổ nhân tình Chân thực chi quốc, lại vẫn không tìm được cửa đột phá thích hợp nào.
“Dù sao cũng đâu thể trực tiếp hô to trên đường phố, ta tới cầu kiến Chân Thực thiên tôn được chứ?”
Vào lúc Tôn Nhị Lang hết đường xoay sở, một ngày này, hắn lại bỗng nhiên phát giác mấy kẻ ngoại lai giống như hắn.
“Người Vạn Tiên Minh?” Tôn Nhị Lang híp mắt.
Theo phía sau nghe lén một hồi, Tôn Nhị Lang tức khắc hiểu rõ.
Bốn tu sĩ này là người quy thuận bị bắt giữ trong xung đột giữa Ngũ Lão hội và Vạn Tiên Minh, bây giờ đang trong kỳ khảo nghiệm.
Bọn họ tự do không bị hạn chế, được cho phép du lịch tam đại cảnh vực ở Ngũ Lão hội ngoại trừ Vô Ưu Nhạc Thổ.
“Từ huynh, ngươi thấy Ngũ Lão hội so với Tiên Minh thì thế nào?”
Mấy người đều mặc thống nhất quần áo màu xanh dễ thấy như áo tù, một nam tử trung niên râu dài trong đó hỏi bên cạnh đồng bạn.
Tu sĩ họ Từ dường như trọng thương chưa lành, sắc mặt trắng bệch. Ho nhẹ một tiếng, sau đó trả lời: “So với Tiên Minh, quả thực là tự do, nhàn tản hơn rất nhiều.”
“Tuy nói phải ký kết khế ước thần hồn, nhưng lúc chúng ta ở trong Vạn Tiên Minh, cho dù không có khế ước ràng buộc, Tiên Minh có mệnh lệnh gì không phải chúng ta cũng không cách nào từ chối sao? Nếu để ta nói, thực ra không có gì khác nhau.”
Một tu sĩ trẻ tuổi khác phụ họa nói: “Hơn nữa nơi này sau khi một khi ký kết khế ước, công pháp tài nguyên đều không thiếu. Chỉ cần thiên tư bản thân biểu hiện đầy đủ là có vô tận không gian phát triển, ai cũng sẽ không ngăn cản, chèn ép ngươi. Không giống Vạn Tiên Minh, hừ...”
Tuy sắc mặt nam tử râu dài hơi khó coi nhưng cũng không thể không tán thành quan điểm của mấy người.
“Xem ra, Vương Dương huynh vẫn còn ôm lòng ảo tưởng đối với Vạn Tiên Minh nhỉ!” Nam tử họ Từ trông thấy biểu cảm của Vương Dương râu dài, không khỏi cười nhạo nói.
“Ngươi nhớ Vạn Tiên Minh, Vạn Tiên Minh có nhớ ngươi không? Cho tới bây giờ ta chưa nghe nói có tu sĩ nào sau khi bị Ngũ Lão hội bắt được còn có thể thành công trốn về Tiên Minh. Lại nói, cho dù ngươi may mắn trốn ra, e rằng Vạn Tiên Minh sẽ chỉ coi ngươi thành gián điệp, trực tiếp bắt lại.”
Vẻ mặt Vương Dương biến ảo bất định, cuối cùng lại chỉ có thể thở dài, không cách nào phản bác.
Bốn người trong lúc nhất thời rơi vào trong trầm mặc khó xử.
“Phải rồi, lúc trước đó khi vị đại nhân kia giới thiệu tình huống Ngũ Lão hội đã từng nói, tu sĩ mỗi châu nơi này đều có cơ hội trực tiếp bái kiến thiên tôn. Cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả.” Vẫn là tu sĩ trẻ tuổi nọ đứng ra hoà giải.
“Điểm ấy Trương huynh ngươi yên tâm, trước đây ta từng thăm dò, chuyện chắc chắn là thật. Có điều phương pháp gặp thiên tôn các nơi đều không giống nhau, đồng thời đều là độ khó khăn cực cao không có ngoại lệ. Không phải thiên kiêu tuyệt thế thì không thể làm.”
“Chẳng hạn như ‘Nhất Tâm tiên tông’, trong biên cảnh người ước chiến thắng liền hai mươi trận, không ai địch nổi có xác suất rất lớn được tiếp dẫn đến trước mặt ‘Nhất Tâm thiên tôn’.”
“Lại chẳng hạn như ‘Chân thực chi quốc’ nơi này, nghe nói chỉ cần ngồi ngộ đạo dưới cây Chân Thực. Kiên trì càng lâu thì càng có cơ hội được thiên tôn chỉ điểm.” Nam tử họ Từ thao thao bất tuyệt giảng giải.
“Ta đã từng thử khảo nghiệm của cây Chân Thực...” Nam tử họ Từ nói đến đây, cố ý ngừng một lát.
Đợi đến khi ánh mắt mấy người khác đều tập trung trên người hắn, hắn mới nói: “Khó! Khó! Khó!”
“Các ngươi đều biết, trong Chân thực chi quốc không tồn lời nói dối. Mà khảo nghiệm của cây Chân Thực thì là dốc hết khả năng thêu dệt lời nói dối!”
Vẻ mặt tu sĩ họ Từ trở nên có chút kỳ quái: “Ngồi dưới trái cây giống như trở thành thần linh sáng thế không gì không làm được. Cần từ không thành có, hư cấu ra một thế giới hư ảo khác. Chi tiết thế giới càng phong phú, càng chân thực, thì có thể kiên trì dưới sự cọ rửa của cây càng lâu.”
“Chờ đã...” Vương Dương nghe vậy, không kiềm được cắt ngang lời tu sĩ họ Từ.
“Thế giới thêu dệt này có hạn chế gì không? Nếu không, nếu dùng phong tình tiểu thế giới đặc biệt trong Huyền Hoàng giới thay thế, không phải là sẽ rất dễ dàng ư?”
Tu sĩ họ Từ lắc đầu: “Ít nhất, tiểu thế giới tồn tại chân thực trong phạm vi Huyền Hoàng giới không cách nào hiện ra trong ảo cảnh trái cây. Giống như...”
Hắn đắn đo trong chốc lát, chậm rãi nói: “Hơi giống như là ‘pháp không thể đồng tu’. Thế giới mô phỏng xem mèo vẽ hổ nháy mắt thành hình sẽ biến thành tro bụi. Chỉ có hoàn toàn hư cấu mới có thể tồn tại ổn định, cũng chịu đựng khảo nghiệm của trái cây. Dùng lời miêu tả đúng là có chút huyền diệu. Nhưng các ngươi chỉ cần tự thể nghiệm một phen là biết thôi.”
“Cho dù cuối cùng không cách nào gặp mặt Chân Thực thiên tôn, tĩnh toạ trên cây Chân Thực một phen cũng là cơ duyên lớn lao đối với tu sĩ chúng ta. Thế giới thêu dệt, đại đạo liên lụy ngàn vạn. Dựa vào lực lượng của bản thân tu sĩ thực sự khó mà làm được. Lúc chịu đựng khảo nghiệm, càng nhiều là mượn lực lượng của cây. Giống như thiên tôn mượn bút, giúp chúng ta vẩy mực vẽ tranh...” Vẻ mặt tu sĩ họ Từ bay xa, dường như đang dư vị trong lòng chuyện trải qua thần kỳ ấy.
“Mục đích thiên tôn làm như vậy là gì?” Vương Dương khẽ cau mày.
Tu sĩ họ Từ mỉm cười: “Mục đích? Suy nghĩ đến cái đó làm? Ta chỉ biết là, hoàn thành khảo nghiệm không chỉ sẽ không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại vô cùng có khả năng ngộ đạo đột phá. Loại chuyện tốt này đặt ở Vạn Tiên Minh tuyệt đối chỉ có số ít người mới có thể hưởng thụ. Mà ở Ngũ Lão hội lại là người người đều có cơ hội thử.”
“Cây Chân Thực mọc rễ nảy mầm trong hư ảo, mở trong mỗi thành trì. Chỉ cần là người có hứng thú đều có thể ngồi xếp bằng dưới cây minh tưởng.”
“Trái cây hiện thế lần này hình như cũng cách không xa nữa. Các ngươi có thể tự mình thể nghiệm một phen. Nếu không phải một người cả đời chỉ có một cơ hội, ta nhất định cũng muốn thử lại cơ hội sáng thế.” Tu sĩ họ Từ tiếc nuối khôn nguôi nói.
Ba người còn lại vẻ mặt khác nhau.
Mà Tôn Nhị Lang nghe lén ở phía xa thì híp mắt.
“Trùng hợp như vậy? Vừa ngủ gật đã có người tới đưa gối? Chẳng lẽ ta đã bị phát hiện, đây là âm mưu gì đó?”
Tôn Nhị Lang trước hết lóe lên ý nghĩ này trong đầu.
“Không đúng, hẳn là sư tôn đã biết trước các nơi trong Ngũ Lão hội đều có phương pháp trực tiếp gặp mặt các thiên tôn, cho nên mới sẽ kêu ta tới đây một chuyến. Nếu không trong tình huống bình thường, tu sĩ ngoại lai lại có cơ duyên gì có thể gặp được Trường Sinh kỳ thống trị chí cao?” Sau khi Tôn Nhị Lang suy nghĩ một phen, tức khắc bừng tỉnh.
“Quả Chân Thực ư?”
Trong lòng Tôn Nhị Lang chợt động.
Trong đầu hắn có Hóa Đạo Thạch, còn có kinh nghiệm trải qua một đời khác trong thế giới mô phỏng. Tham gia cái này cái gọi sáng thế là dưới cây này hẳn là sẽ có chút ưu thế.
“Thử trước xem rồi lại nói, nếu thực sự không được thì lại nghĩ cách khác.”
Tôn Nhị Lang lập kế trong lòng sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Lại hơn hai mươi ngày trôi qua, một ngày này, trong thành yên bình bỗng trở nên có phần hỗn loạn.
Trên mặt đất, một âm ảnh từ trong thành cấp tốc khuếch tán.
Bao phủ phạm vi cả tòa thành trì.
Sau đó một gốc đại thụ um tùm xanh biếc từ trong âm ảnh đội đất mà lên.
Như thật như ảo.
Trên ngọn cây còn treo không ít trái cây non xanh ướt át, chỉ nhìn là đã làm người ta không thể rời mắt.
“Cây Chân Thực hiện thế, tồn tại bảy ngày bảy đêm. Sinh linh trong biên cảnh đều có thể chứng đạo dưới cây.”
Ting!
Tiếng chuông vang lanh lảnh vang vọng, khuếch tán về phương xa.
Âm thanh to rõ từ trên bầu trời truyền đến, hiện lên bên tai mỗi người.
“Tạ thiên tôn ân điển!”
Trong Chân thực chi quốc, vô số sinh linh đồng thời khấu tạ nói.
Liên tiếp ba lần, dư âm không dứt.
Sau khi hình thức lễ nghi lướt qua kết thúc, lần lượt có tu sĩ đi đến dưới âm ảnh cây Chân Thực, nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Trong thành cũng phút chốc trở nên an tĩnh vô cùng, sợ quấy rầy đến những tu sĩ đang tiếp thu khảo nghiệm này.
Mà nhóm người quy thuận của Vạn Tiên Minh Tôn Nhị Lang gặp phải lúc trước cũng từ từ đi về phía cây Chân Thực.
Tôn Nhị Lang cũng vội vàng đuổi theo.
Trên đường đi không gặp phải người kiểm tra nào.
Câu toàn bộ sinh linh đều có thể thử của thiên tôn đúng là không phải nói bừa.
Đi đến dưới ngọn cây, Tôn Nhị Lang thậm chí không chỉ nhìn thấy nhân loại, còn có một số phi trùng, phi điểu cũng chiếm cứ một vùng dưới bóng cây.
Cảnh tượng kỳ lạ này làm Tôn Nhị Lang có phần cảm khái.
“Nghe nói thánh nhân cổ dạy không phân biệt. Không chỉ nhân loại, sinh linh thế giới đều có thể được hắn dạy dỗ. Chân Thực thiên tôn ngược lại có điểm giống vậy.”
Tôn Nhị Lang cũng học theo mọi người, ngồi trên mặt đất.
Nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, Tôn Nhị Lang chỉ cảm thấy thế giới xung quanh biến mất.
Vốn trong thành trì còn có một vài âm thanh nhỏ nhặt tiếng vang nhỏ sột soạt, lúc này đều trở thành trống rỗng.
Tuy nhắm mắt nhưng Tôn Nhị Lang lại cảm giác mình đang mở mắt.
Trước mắt là một mảnh hư vô trắng xóa.
“Sáng tạo thế giới...”
Rất nhiều thông tin quy tắc liên tiếp hiện lên trong đầu Tôn Nhị Lang.
“Đầu tiên là tình hình đại khái của thế giới.”
Tôn Nhị Lang dựa theo thế giới mô phỏng mình đã trải qua trong Hóa Đạo Thạch lúc trước, thiết lập lại một lượt.
Thế giới trống rỗng bèn có màu sắc.
Nhưng chuyện lại hơi vượt ngoài dự liệu của hắn, lúc thế giới sắp thành hình lại như cát khắc, ầm ầm sụp đổ.
Một lần nữa lại biến về trống rỗng.
“Ngay cả thế giới lấy Huyền Hoàng giới làm nguyên mẫu sửa đổi đều không được ư?”
“Thế giới hư cấu hoàn toàn?”
Tôn Nhị Lang không nhịn được khẽ cau mày.
Nhưng tiếp đó, hắn lóe lên linh quang, nhớ lại một thế giới dùng để nêu ví dụ lúc sư tôn dạy bảo hắn khi trước.
Trong lòng lập tức có chủ ý.
“Tiên đạo không hiện, duy vật trường tồn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận