Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1060: Hắc triều diệt thế hiện

Suy cho cùng, vẫn là Vạn Tiên Minh phán đoán sai số lượng Đạo Nhất Trùng có khả năng tồn tại trong lòng đất châu Thạch Lâm.
Hệ thống hang động dưới lòng đất, quanh co ngoằn nghèo, chiếm diện tích dường như tương đương cả một châu Thạch Lâm.
Còn không ngừng mở rộng sâu hơn về phía dưới lòng đất.
Ngay cả Lý Phàm hiện giờ đang kiểm soát được toàn bộ đàn trùng, cũng vẫn không thể nào lí giải được động Bách Thạch, châu Thạch Lâm này rốt cuộc rộng như thế nào.
Nhờ có căn cứ địa sinh sản rộng lớn như thế này, Đạo Nhất Trùng mới có thể sinh sôi nảy nở nhanh chóng đến vậy.
Trong khoảng thời gian chưa đến một tháng đã có thể nuốt linh khí của một châu tới mức gần như không còn gì cả.
“Trang giấy tuy mỏng, trong chớp mắt đã có thể làm rách. Nhưng nếu xếp chồng chất nhiều lớp, có thể chống chọi được cả thiên quân vạn mã!”
“Chỉ dựa vào một mình ngươi, thì làm thế nào để giết hết được đây?”
Cảm thấy ngay cả dưới sự đồ sát của Kim Kiếm tiên tôn, số lượng đàn Đạo Nhất Trùng vẫn như cũ không giảm mà trái lại còn tăng lên, Lý Phàm lộ ra một nụ cười khó hiểu.
“Vù vù...”
Nhìn vào một hang động ngầm khác đã được quét sạch, Kim Kiếm tiên tôn cuối cùng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng dừng lại một giây phút nào. Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm vàng tung hoành ngang dọc, chiếu sáng hết hang động ngầm tối tăm này đến hang động tối tăm khác, để lại xác hắc trùng khắp mặt đất.
Hắn đã đồ sát biết bao nhiêu hắc trùng rồi.
Một tỷ? Mười tỷ?
Cứ cho là dựa vào nguồn linh lực trù bị của tiên tôn Hợp Đạo là hắn, đến thời điểm hiện tại dường như cũng đã bị vắt kiệt.
Nhưng có lẽ do nơi đây ở sâu dưới lòng đất dẫn đến số lượng hắc trùng quá nhiều.
Linh khí quá mỏng manh, căn bản không thể hấp thu vào cơ thể.
Trong lúc tuyệt vọng, Kim Kiếm tiên tôn đành phải dựa vào việc hấp thụ linh thạch tích trữ trong cơ thể để hồi phục nhanh chóng.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ta mới lại rơi vào bộ dạng thảm hại như thế này.”
Kim Kiếm tiên tôn ngồi trên mặt đất, không khỏi thở than.
Trong đầu hắn hiện lên kí ức năm đó vẫn còn là một tu sĩ Trúc Cơ, cùng với đồng môn khám phá tàn tích của tông môn.
Đột nhiên, hắn đứng dậy một cách khó hiểu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bởi vì hắn cuối cùng cũng phát hiện, cảm giác khó hiểu trong lòng bản thân từ khi bước vào Bách Thạch động thiên này là như thế nào.
Đó là linh giác trong lòng từ lâu đã không còn xuất hiện đang cảnh cáo bản thân hắn.
Ba trăm năm trước, chính nhờ vào trực giác nhạy bén này mà bản thân mới có thể trở thành người sống sót duy nhất trong đội thám hiểm.
Nhưng sau khi đại nạn không chết, thuận phong thuận thủy không gặp thêm rắc rối nào, hắn gần như quên mất cảm giác bất an này.
Cho tới hôm nay, sau nhiều năm qua đi, cảnh báo linh giác mới xuất hiện trở lại.
“Chuyện này...”
Trái tim Kim Kiếm tiên tôn đập điên cuồng không thể khống chế.
Suy nghĩ quay cuồng, đột nhiên đưa ra quyết định.
Hắn lập tức không đoái hoài gì tới việc nghỉ ngơi, hóa thân thành kim quang, bay vút về phía sâu trong hang động dưới lòng đất.
Trước tiên hắn muốn xem xem, quy mô của châu Bách Thạch Lâm cuối cùng rộng lớn như thế nào!
Ba ngày sau.
Sắc mặt Kim Kiếm tiên tôn tái nhợt.
Dựa vào tốc độ phi độn của hắn, khoảng thời gian ba ngày đủ để bay vòng quanh lãnh thổ Vạn Tiên Minh vài tuần rồi.
Nhưng vẫn chưa thể hoàn thành việc khám phá Bách Thạch động thiên này.
Tựa vực thẳm, tựa đại dương sâu không thấy đáy, dường như không có kết thúc.
Kim Kiếm tiên tôn giật mình, trong đầu hắn chợt hiện lên bức họa khủng khiếp về những con bạch trùng dày đặc trong hang động như nước biển cuồn cuộn tràn ra thế giới bên ngoài.
“Tai họa rồi, tai họa rồi.”
“Không được, phải gấp rút báo cáo tình hình tới tổng bộ Tiên Minh.”
Kim Kiếm tiên tôn chậm rãi lấy ra linh phù truyền tin muốn liên lạc với Tiên Minh tổng bộ.
Nhưng dường như do lòng đất quá sâu, việc liên lạc không cách nào được thiết lập.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Kim Kiếm tiên tôn càng ngày càng mãnh liệt.
Tốc độ tăng lên cực điểm, muốn rời khỏi hang động ngầm này.
Thế nhưng không biết tại sao, những con hắc trùng đang nằm im lặng hấp thụ linh khí đột nhiên phát điên lao tới phía hắn.
Cố gắng ngăn cản hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Kim Kiếm tiên tôn thời khắc này cuối cùng mới lĩnh hội được cất bước gian nan là như thế nào.
Không còn chần chừ gì nữa, tất cả những thanh kiếm vàng được luyện trong cơ thể đều rút ra khỏi vỏ, bao vây xung quanh thân thể hắn.
Nghiền nát tất cả những con hắc trùng trước mặt thành bột mịn.
Kim Kiếm tiên tôn tràn đầy khí thế bất khuất, nhanh chóng trở về từ dưới lòng đất.
Sự khác biệt trước và sau của hắc trùng khiến Kim Kiếm tiên tôn càng ngày càng chắc chắn rằng đằng sau nó vẫn còn tồn tại dấu vết âm mưu nào đó.
Nếu không nhanh chóng ngăn chặn, nó có thể không chỉ ảnh hưởng đến cả châu Thạch Lâm. Có lẽ toàn bộ Vạn Tiên Minh và thậm chí cả Huyền Hoàng giới đều sẽ bị thiệt hại nặng nề!
“Rốt cuộc là ai đang lên kế hoạch cho điều sai trái này!”
Kim Kiếm tiên tôn vừa kinh ngạc vừa tức giận, thân thể càng lúc càng nhanh.
Hắn cuối cùng cũng phá vỡ được được sự cản trở của hắc trùng, một lần nữa lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Đang chuẩn bị báo cáo tình hình khẩn cấp với Tiên Minh tổng bộ, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy điều gì đó, sững người tại chỗ.
Kim Kiếm tiên tôn ngẩng đầu phóng tầm mắt đi, giơ tay trái lên trời.
“Nổi gió rồi?”
Giữa trời đất, nổi lên một cơn gió thoảng không biết từ đâu tới.
Sau đó cơn gió thoảng ấy trở nên mạnh hơn, dữ dội hơn.
Tiếng gió gào thét như sấm đùng đoàng vang lên.
Vốn vẫn đang là trời xanh nắng vàng nhưng trong nháy mắt lại bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây đen.
Dưới sự bao trùm của bóng tối âm u, trong lòng tất cả các tu sĩ châu Thạch Lâm đều có cảm giác sắp có một tai họa lớn sắp xảy ra.
“Vù!”
Một trận yêu phong thổi qua, gió dữ dội đến mức Kim Kiếm tiên tôn khó có thể giữ được thân thể.
Tuy trận yêu phong chớp mắt đã biến mất, nhưng ý nghĩa đằng sau của nó lại khiến vị tiên tôn Hợp Đạo này không khỏi cảm thấy buốt lạnh trong lòng.
Bên tai hắn lại dường như có tiếng gió nhẹ mà dày đặc thổi tới.
Nhưng Kim Kiếm không cảm nhận được dấu hiệu của gió.
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc không thôi, vô số hắc trùng bay tựa như những đợt sóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ bên dưới.
Thuận theo cơn gió, lao ra khỏi Bách Thạch động thiên.
Cơn lốc chín ngày, nó giống như một đám mây hủy giới, không ngừng lan rộng tới tất cả các châu trong Huyền Hoàng giới.
Trước biển hắc trùng vô tận, linh lực hộ thể của Kim Kiếm dễ bị tổn thương như một cây non yếu đuối trong cơn bão, nguy hiểm trùng trùng.
Kim Kiếm tiên tôn ngạc nhiên, không nghĩ tới việc ngăn chặn hiểm họa nữa.
Chỉ cố gắng nỗ lực bảo toàn cho sự an nguy của bản thân thôi.
Những con hắc trùng trong hang động dưới lòng đất dường như vô tận. Ngay khi Kim Kiếm lọt vào tầm mắt của hắn, hắn không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào khác nữa.
Rơi vào cơn ác mộng thủy triều đen, việc cử động và hít thở đều trở thành mộng tưởng hão huyền.
Ngay cả khi không phải là đối tượng tấn công trực tiếp của hắc trùng, chẳng qua cũng chỉ là những kẻ bị chúng thuận tiện đè bẹp trên đường đi.
Quét qua thủy triều hắc trùng vô tận, tiên tôn Hợp Đạo này dần dần mất đi ý thức.
“Tiêu rồi...”
Khoảnh khắc trước khi hôn mê, điều đầu tiên mà Kim Kiếm tiên nghĩ đến không phải là sự an nguy tính mạng của bản thân.
Đó là về trách nhiệm lũ lượt kéo đến của Vạn Tiên Minh sau khi bệnh dịch trùng được giải quyết trong tương lai.
“Mẹ kiếp, nếu biết sớm thì nói thế nào ta cũng không đồng ý cái việc tán gia bại sản này!”
Hình bóng đó từ từ mờ đi, cuối cùng biến thành một thanh trường kiếm màu vàng dường như được tạo thành từ hàng ngàn thanh kiếm nhỏ, rơi xuống đất với một tiếng vang.
Quả thật, với thực lực của hắc trùng, nhiều nhất có thể khiến các tu sĩ Hợp Đạo có thể bị kiệt sức và tạm thời hôn mê.
Muốn giết bọn họ, quả thật vẫn chưa đủ.
Nhưng…
Bóng dáng của Lý Phàm nổi lên từ làn thủy triều đen.
Nhặt thanh kiếm vàng, trên môi mang một nét cười.
Sau đó, hắn tiện tay tạo ra hàng vạn trận pháp ngăn chặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận