Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 940: Mọi việc đều chuẩn bị

Không thể không nói, lúc này Diêm Phương Châu giống như thật sự ngây người vậy.
Ngay cả một người dày dạn kinh nghiệm như Lý Phàm cũng nhất thời không phân biệt ra hắn có phải đang giả bộ hay không.
“Không sao cả, cứ thử là biết.”
Tâm niệm vừa động, trong thoáng chốc hàng ngàn vạn quỷ thần dữ tợn và đáng sợ giáng xuống bên trong trận pháp.
Bóng tối bao trùm toàn bộ không gian.
Ngay lúc này, từng quái vật dị dạng đều đồng loạt nhìn vào Diêm Phương Châu.
Con nào con nấy đều lộ vẻ mặt đáng sợ và lao về phía Diêm Phương Châu.
Trong phút chốc, tiếng quỷ khóc và tiếng sói tru vang đội.
Ở trung tâm vạn quỷ, Diêm Phương Châu vốn đang ngồi yên bất động, đột nhiên nhảy dựng lên.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không khỏi run sợ khi nhìn vô số quỷ vật xung quanh.
Nhưng khi nhìn thấy những quỷ vật này sắp tới, Diêm Phương Châu cắn răng, tuyệt vọng quát lên: “Ta liều mạng với các ngươi!”
Sau đó, hắn điều động một tia tu vi cuối cùng trên người, ra sức chém giết những quỷ thần kia.
“Quả đúng là vậy, diễn cũng giống thật đó chứ. Suýt chút nữa ta đã bị lừa rồi.”
Lý Phàm không khỏi tán dương hắn.
Nhưng theo tín hiệu của hắn, đòn tấn công của quỷ thần dữ tợn kia càng thêm hung ác.
Bởi vì chúng đều là tạo vật thần niệm nên mỗi một đòn công kích rơi rơi vào người Diêm Phương Châu, ngoại trừ thân thể bị thương đau đớn thì thần hồn cũng sẽ cảm thấy đau đớn tương ứng.
Mà những quỷ thần kia dường như đang đùa bỡn với hắn vậy, chúng không trực tiếp xé Diêm Phương Châu thành từng mảnh.
Chỉ là hết lần này đến lần khác, mỗi lần phảng phất chỉ xé một mảnh nhỏ thần hồn của hắn mà thôi.
Nó không gây vết thương chí mệnh nhưng cơn đau đớn lại gia tăng gấp trăm ngàn lần.
“A a a a á!”
Diêm Phương Châu rống lên một cách tuyệt vọng và bất lực, cuối cùng hắn bị vô số quỷ vật bao phủ.
“Trời giao cho ngươi một nhiệm vụ lớn lao, trước tiên ngươi phải nỗ lực hết mình bằng cả thể xác lẫn tinh thần…”
“Tiểu tử, ta rất coi trọng ngươi.”
Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Thân hình hắn lóe lên biến mất khỏi nơi này, chỉ để lại hàng vạn hàng ngàn quỷ vật rèn luyện cùng với Diêm Phương Châu.
Trở lại mật thất tu hành, Lý Phàm thầm nghĩ ngợi: “Bây giờ công pháp của ta mới bắt đầu hình thành, thanh thế đủ để ngụy trang thành pháp vương Tôn Hưng Vượng năm đó.”
“Những thứ như tướng mạo, trí nhớ có thể dùng ‘Tọa Vong Bí Điển’ để che giấu.”
“Có thể nói là mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bên phía Mặc Nho Bân tìm tới cửa thôi.”
“Không biết tình hình bên Hà Chính Hạo thế nào rồi…”
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của tượng đá vô diện, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Gần đây số lần Hà Chính Hạo cầu nguyện đã ít đi.
Không phải tín ngưỡng của hắn đối với Hồng Trần Từ Bi Tiên trở nên yếu đi mà là gần đây hắn thật sự quá bận rộn.
Ngay cả khi ý niệm thầm cảm ơn trong lòng chưa kịp hình thành thì đã bị việc chính làm gián đoạn.
Cái gọi là “việc chính” là việc thúc đẩy toàn diện ‘Huyền Thiên Phong Linh’.
Lúc trước, nhờ chỉ điểm của Lý Phàm, Hà Chính Hạo đã nắm giữ toàn bộ trận đồ Huyền Thiên Phong Linh cùng với lý giải về trận pháp.
Sau khi trải qua một phen xét duyệt, Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh cũng đã công nhận tính khả thi của Huyền Thiên Phong Linh.
Quyết nghị nhanh chóng được đưa ra, khác hẳn với sự cẩu thả, bê tha thường ngày.
Cấp trên cũng rất nhanh thông qua phê duyệt, nhiệm vụ được ban hành: Kiến tạo ra Huyền Thiên Phong Linh pháp trận chân chính càng sớm càng tốt.
Đồng thời, tổng bộ Tiên Minh cũng cung cấp một phiên bản con của Thiên Huyền Kính, làm đối tượng thí nghiệm uy lực của trận pháp.
Thí nghiệm này gần như là cơ mật tối cao của Tiên Minh.
Hà Chính Hạo được điều từ tổng bộ của Sách Trận đường đi đến một địa điểm không xác định.
Hiển nhiên là nơi cực kỳ bí mật bày rất nhiều biện pháp phòng vệ, ngay cả hình ảnh cảm ứng từ tượng đá vô diện cũng có phần mơ hồ.
Nhưng suy cho cùng, tầng cấp lực lượng của ngài cao hơn Huyền Hoàng giới.
Thế nên, Vạn Tiên Minh không thể hoàn toàn ngăn Lý Phàm nhìn trộm.
Am hiểu về trận đồ và có thể độc lập kiến tạo trận pháp, căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trên lý luận Hà Chính Hạo có thể nói bốc phét được, nhưng trên thực tế hắn lại gặp phải vô vàn khó khăn không thể tưởng tượng được.
Có điều, Vạn Tiên Minh cũng biết muốn tạo ra một trận pháp rất khó khăn nên đã phái thêm sáu trận pháp sư có tài năng tuyệt thế như nhau đến hỗ trợ.
Cùng nhau khám phá và thảo luận.
Ngay cả, thủ tịch Lục Khê Thiền của Sách Trận đường cũng sẽ thường xuyên đến để hỏi thăm tiến độ gần đây của trận pháp.
Tuy điều này khiến Hà Chính Hạo cảm thấy áp lực rất lớn nhưng trong lòng hắn cũng có một sự kích động nhiệt huyết cuồn cuộn.
Hắn đã khai quật thiên phú trận pháp của bản thân đến mức tột cùng và đã bước đầu thành công sáng tạo ra Huyền Thiên Phong Linh trận pháp mà không cần cầu xin Hồng Trần Từ Bi Tiên chỉ dẫn.
Một ánh sáng âm u chiếu thẳng vào tiểu kính cổ xưa ở phía trước.
Một vòng sóng gợn theo bản năng phát ra từ tiểu kính, dường như muốn ngăn cản sự ăn mòn của ánh sáng âm u.
Hai bên đối kháng qua lại một lúc, cuối cùng phần thắng thuộc về tiểu kính cổ xưa.
Trên mặt Hà Chính Hào không khỏi tràn đầy thất vọng.
Hơi thở mà hắn đang cố kìm nén muốn chứng tỏ bản thân không thoát ra được, hắn ngất đi ngay tại chỗ.
Điều này khiến các tu sĩ có mặt hoảng sợ, luống cuống tay chân.
Tuy lần thử nghiệm đầu tiên thất bại nhưng Tiên Minh cũng không trách tội.
Ngược lại, hắn được an ủi bằng những lời nói tử tế.
Thậm chí còn đồng ý hứa hẹn với hắn, nếu Thiên Huyền Phong Linh trận thật sự nghiên cứu phát minh thành công, tổng bộ Tiên Minh sẽ ra mặt làm mai cho Hà Chính Hạo.
Để cho hắn và Hoành Như Thủy quay lại với nhau.
Nghe vậy, Hà Chính Hạo vừa nãy còn đang hấp hối.
Một giây sau, hắn lập tức nhảy bật dậy, bắt tay vào tiến hành thí nghiệm tiếp theo.
Hà Chính Hạo biết, tuy thế lực Hoành gia to lớn nhưng ở trước mặt Vạn Tiên Minh, căn bản không đáng nhắc đến.
Nếu như tổng bộ Tiên Minh ra mặt, nhất định gia trưởng sẽ không có lý do để cản trở hôn sự của hai người bọn họ.
Tưởng tượng khung cảnh sắp được trở về Hoành gia, Hà Chính Hạo đột nhiên cảm thấy có động lực.
Hắn quên hết tất cả mệt nhọc và cực khổ.
Cảnh tượng này khiến Lý Phàm liên tục lắc đầu.
“Nếu ngay cả thông tin trước đây của Hà Chính Hạo cũng đã được bọn họ điều tra rõ ràng, thiết nghĩ sự thăng tiến vượt bậc của hắn sau khi gia nhập Hội hỗ trợ biển Tùng Vân cũng không thể che giấu được rồi.”
“Phải xem khi nào Mặc Nho Bân tới tìm.”
Một tia sáng chớp động trong ánh mắt Lý Phàm.
Nhưng từ trước đến giờ, việc thụ động chờ đợi không phải là phong cách làm việc của Lý Phàm.
Hắn quyết định chủ động tìm chuyện gì đó gây sự chú ý của Mặc Nho Bân.
Thân hình chớp động, Lý Phàm ra khỏi Linh Mộc giới.
Hắn nhanh chóng phi độn, nửa ngày sau đã tới biên giới châu Cửu Sơn.
Tại thời điểm này, châu Cửu Sơn đã không còn là bình nguyên rộng rãi trống trải, không một bóng người nữa rồi.
Kể từ sau khi Ngũ Lão hội chủ động tạ lỗi, châu Cửu Sơn đã quay trở lại dưới sự thống trị của Vạn Tiên Minh.
Đây là nơi lần đầu tiên pháp tướng thiên tôn bày ra thần uy, thế nên nó đã thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây quan sát.
Thậm chí còn có tu sĩ cố gắng nghiền ngẫm để ngộ ra thần thông sát thương của pháp tướng thiên tôn từ nơi này.
Hơn nữa, Vạn Tiên Minh đã đạt được lợi thế chiến lược tuyệt đối, trong một khoảng thời gian sẽ không bị quấy nhiễu bởi sự tiến quân của Ngũ Lão hội.
Thế nên nơi vốn là vùng đất hoang dã biên cảnh, nay lại trở nên hết sức náo nhiệt.
Việc xây dựng thiên thành huyền không mới vẫn chưa được hoàn thành, hầu hết các tu sĩ đang nghỉ ngơi trong một pháo đài phòng thủ trên mặt đất.
Các tu sĩ vẫn vô cùng phấn khích khi kể về trận đại chiến trước đó với Ngũ Lão hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận