Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 597: Tam tôn giả chung hội

“Thiên…”
“Tuyệt…”
Ngư Phụ lão nhân hạ giọng thì thầm hai chữ này, thần sắc có chút hoang mang.
Hắn không ngừng lặp lại hai từ này trong miệng, như thể đã nhớ ra điều gì đó, một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của hắn.
“Ta là…”
“Thiên Tuyệt?”
Khi ký ức của Ngư Phụ dần dần khôi phục, sát khí màu đen trên người hắn không ngừng bốc lên ngày càng dày đặc nồng đậm.
Thậm chí, nó giống như là hắc triều cuồn cuộn đang bắt đầu khuếch tán và tràn ra ngoài thân thể.
Tuy nhiên, toàn bộ sát khí màu đen đều tự động tránh xa Thiên Y trước khi chạm tới hắn.
Một khu vực trống trải rộng lớn được hình thành giữa hai người.
Thiên Y tỏ ra thờ ơ với sát khí xung quanh nhưng lại có chút ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng mơ mơ hồ hồ của Thiên Tuyệt.
“Ký ức còn chưa khôi phục ư? Vậy làm sao mà…”
Ánh mắt Thiên Y lóe lên, chuẩn bị ra tay.
Chợt nghe thấy tiếng đọc sách vang vọng từ phía xa truyền đến.
“Thiên pháp sâm nhiên, tôn quy thủ củ.”
“Ngô kim đắc pháp, biến truyện chúng sinh.”
“Thiên pháp bất khả vi.”
Cuối cùng, sắc mặt của Thiên Y cũng có thay đổi rõ ràng.
Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn về hướng âm thanh đang truyền tới.
“Mu !”
Không hề báo trước, một con thanh ngưu to như ngọn núi nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Sừng bò hếch nhẹ, bốn vó phi động như thể đang cấp tốc chạy.
Nó muốn húc chết Thiên Y đang đứng trước mặt.
“Nghiệt súc!” Thiên Y hừ lạnh lùng.
Thân hình hắn không hề né tránh, chỉ là như có ánh sáng bạc xuất hiện trong lòng bàn tay phải.
Ánh sáng bạc hóa thành một sợi dây nhỏ, bay xuyên qua thanh ngưu như một tia chớp.
Trong chớp mắt.
Toàn thân thanh ngưu bị xuyên thủng.
Trong khoảnh khắc, thanh ngưu bị cắt thành vô số mảnh vụn không thấy rõ vẫn xông về phía trước như cũ.
Những mảnh vụn rải rác khắp bầu trời.
“Ngưng!”
Một tiếng gầm thét chợt vang lên.
Một lúc sau, Thanh Ngư vốn đã bị Thiên Y cắt thành trăm mảnh lại “khởi tử hoàn sinh”, từ những mảnh máu thịt bỗng nhiên trở lại hình dạng ban đầu.
Nó vọt lên đỉnh đầu Thiên Y, bốn vó sắp đạp xuống.
Thiên Y vẫn không tránh né.
Ngay trước khi thanh ngưu chuẩn bị chạm vào Thiên Y thì cơ thể nó đột nhiên biến nhỏ lại.
Từ một con bò trưởng thành khỏe mạnh, chỉ trong chớp mắt nó biến thành một con nghé vừa mới ra đời không lâu.
Cuối cùng, nó biến thành sợi tinh khí tan ra trong đất trời.
“Thiên Dụ…” Thiên Y nhìn về hướng mà thanh ngưu xuất hiện và lộ ra một tia thích thú.
Một thân hình trong suốt với mái tóc trắng và thân hình lọm khọm vừa xuất hiện ở nơi đó.
“Phu tử!”
“Phu tử!”
Tất cả mọi người ở Vân Thủy Thiên Cung vốn đang khúm núm, không dám lỗ mãng dưới áp lực của Thiên Y và Thiên Tuyệt, giờ đây với sự xuất hiện của Thiên Dụ, bọn họ như tìm được chỗ dựa vậy.
Bọn họ không chút lo lắng mà hô hào lên.
“Ai dà…”
Thiên Dụ khẽ thở dài, phất tay áo như muốn trấn an bọn họ.
Tiếng kêu thảm thiết trong Vân Thủy Thiên Cung tạm thời giảm xuống, sau đó hắn mới chuyển sự chú ý sang Thiên Y và Thiên Tuyệt.
Bốp, bốp, bốp.
Thiên Y nhẹ nhàng vỗ tay.
“Thật…”
“Đúng là trùng hợp.”
Thiên Y không nhìn hai người đang vây quanh mình mà chỉ ngẩng đầu lên, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Trên mặt hắn lộ vẻ suy tư.
“Thiên Y!”
Một lúc sau, cuối cùng vẫn là Thiên Dụ không nhịn được nữa mà lên tiếng trước.
“Ngươi ẩn náu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi?”
Giọng nói như sấm sét, ẩn chứa sự phẫn nộ vô tận không ngừng vang vọng trong Vân Thủy Thiên Cung.
“Hừ.”
Thiên Y chỉ hừ lạnh lùng chứ không trả lời.
Thái độ khinh thường này khiến Thiên Dụ giận tím mặt.
“Nếu đã như thế thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Ngươi chịu chết đi!”
“Thiên Tuyệt, ngươi còn chưa động thủ đi!”
Ngay lúc này, Ngư Phụ lão nhân vẫn còn đang hoang mang.
Nhưng khi phu tử giận dữ hét lên, hai người như thể chiến hữu cũ đã phối hợp với nhau nhiều năm.
Với sự ăn ý của hai người, khoảnh khắc tiếp theo, kiếm Thiên Tà được rút ra khỏi vỏ.
Tuy nó chỉ là một thanh kiếm gãy nhưng sát khí áp đảo không ngừng tuôn ra từ bên trong thanh kiếm, nó không hề tan ra mà ngưng tụ lại tạo thành hình thanh kiếm.
Một chấn động lớn phát ra từ nơi sâu thẳm trong Vân Thủy Thiên Cung.
Quy xà Thái Nhất phát ra tiếng kêu rên đau đớn, chuôi Thiên Sát kiếm cảm nhận được triệu hoán của chủ nhân và sắp thoát ra khỏi thân thể của quái vật quy xà.
Vào lúc này, ánh sáng xanh thẳm bao phủ toàn bộ tòa Vân Thủy Thiên Cung.
Một bàn tay khổng lồ màu xanh lam ấn giữ lại chuôi Thiên Sát kiếm đang động đậy dịch chuyển.
Thái Nhất lại phát ra tiéng rú thảm thiết, chấn động trời cao.
Sau đó, tiếng hét như bị trấn áp ngày càng nhỏ lại và chìm vào ngủ say một lần nữa.
“Hãn Hải tổ sư?”
Từ khắp nơi trong Vân Thủy Thiên Cung, người ta loáng thoáng nghe thấy những tiếng kinh hô kinh ngạc nối tiếp nhau.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Thiên Y lạnh lùng nói.
Khoảnh khắc tiếp theo, hải dương xanh thẳm trên bầu trời bỗng nhiên co rút vào, ngưng tụ thành một bóng đen không ngừng lắc lư, tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Bóng đen đi đến trước mặt ba người Thiên Y.
“Bái kiến các vị tôn giả.”
Hắn nói một cách không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Hãn Hải, ngươi có ý gì hả?’.
Nhìn thấy thái độ kỳ lạ của Hãn Hải, Thiên Dụ đè nén cơn tức giận và trầm giọng hỏi.
“Hung thủ đang ở trước mắt, huyết hải thâm thù năm đó vì sao ngươi lại không báo thù?”
“Phu tử nói không sai, nợ máu tất nhiên phải trả bằng máu. Nhưng…”
Hãn Hải không nhìn Thiên Y mà quay đầu nhìn về phía Ngư Phụ lão nhân đang hoang mang, tay cầm kiếm.
“Nhưng năm đó kẻ tàn sát Vân Thủy Thiên Cung ta không phải là Thiên Y.”
“Mà là Thiên Tuyệt!”
Trong lời nói của hắn như thể chứa đầy oán niệm.
Tàn ảnh màu lam Hãn Hải đung đưa kịch liệt.
Hắn trợn mắt nhìn thẳng đối phương, trong cơ thể như có sóng lớn không ngừng cuồn cuộn.
“Hửm?” Thiên Dụ hơi giật mình, sau đó lại lắc đầu thở dài.
“Hãn Hải, chung quy ngươi khó thoát khỏi ảnh hưởng của thời gian, ngay cả ký ức của năm đó cũng trở nên rối loạn rồi.”
“Năm đó, kẻ đao phủ nhân lúc hậu phương trống không, tàn sát hầu hết các tông môn lớn nhỏ không phải là phản đồ này thì còn ai được nữa?”
Thiên Dụ nhìn về phía Thiên Y, ngọn lửa hận thù trong mắt hắn lại bùng lên.
“Một người sẽ nhìn lầm nhưng chẳng lẽ các vong hồn vẫn lạc năm đó đều nhìn lầm hay sao?”
Hãn Hải vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Môn phái khác ta không biết cũng không quan tâm.”
“Nhưng năm đó, kẻ diệt Vân Thủy Thiên Cung ta chính xác là Thiên Tuyệt tôn giả.”
Hắn nói một cách chắc chắn.
“Tuy vẻ ngoài của hắn nhìn qua giống dáng dấp của Thiên Y tôn giả, ngay cả khí tức cũng y hệt.”
“Nhưng bất luận là phong cách hành sự tiêu diệt hết thảy, cùng với thần thái lãnh khốc không nói lời nào, tuyệt đối không phải là thứ có thể ngụy trang thành Thiên Y.”
“Điều quan trọng nhất, hung khí năm đó chính là chuôi kiếm ‘Thiên Sát’ hiện đang bị trấn áp trong thân thể của Thái Nhất.”
“Trọng khí Thiên Sát, ngoại trừ Thiên Tuyệt tôn giả ra thì không ai có thể sử dụng được.”
Lời vừa nói ra khiến phu tử không nhịn được có chút do dự.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Tuyệt.
Có vẻ như vừa rồi Hãn Hải đã khơi gợi lên một chút hồi ức ẩn giấu sâu bên trong đầu của Thiên Tuyệt.
Hắn sững sờ cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình.
Một lúc sau, hắn chợt lên tiếng.
“Đúng vậy, chính là ta giết…”
“Cái gì!” Thân thể lọm khọm của phu tử lập tức đứng thẳng dậy, hắn không tin nổi mà nhìn vào Ngư Phụ lão nhân ở trước mặt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận