Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 373: Thanh Hà chảy vực sâu

Có lẽ đã quá quen thuộc với sự hiểu biết rộng rãi của Lý Phàm, nên khi hắn đặt câu hỏi hóc búa Như vậy vẫn không làm Hoàng Phủ Tùng ngạc nhiên. Hắn cười hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai? Nếu ngươi hiếu kỳ như vậy hay là chút nữa tự thân đi cảm nhận thử là được.”
Bị Hoàng Phủ Tùng hỏi ngược lại, Lý Phàm cũng không để tâm. Theo sự hiểu biết của hắn, Thiên Huyền Kính có liên quan đến bảo vật của Huyền Thiên giáo thời thượng cổ - Huyền Thiên Bảo Kính, thì Hóa Linh thạch với Tuyệt Tiên Thạch rất có khả năng chính là cùng một thứ.
Những lời nói đùa của Hoàng Phủ Tùng lại trở thành sự thật, hắn đã từng sử dụng qua Tuyệt Tiên Thạch ở trong Đoạn Tiên Cảnh, chờ khi gặp được Hóa Linh Thạch, tất nhiên sẽ có thể phân biệt được hai loại này có rốt cuộc có phải là một hay không.
Bãi Viêm Thần vạn dặm, quả thật xứng với danh vạn dặm đất đỏ. thuyền Độ Trần bay với tốc độ nhanh chóng trong vài ngày nhưng Lý Phàm chỉ có thể nhìn thấy được cảnh sắc hoang tàn không thay đổi. Cả vùng trời đất chỉ có ngọn lửa thiêu đốt trường tồn, không thấy bất cứ tung tích của một sinh linh nào khác.
Trong hành trình, đôi lúc sẽ bất ngờ xuất hiện nham thạch trào ra từ vết nứt vỡ. Trông cứ như phi long màu đỏ vọt khỏi vực thẳm, khuấy động không khí xung quanh khiến chúng trở nên náo động, hỗn loạn. Đối mặt với tình cảnh khủng khiếp như vậy, thuyền Độ Trần buộc phải đi đường vòng.
Nguy hiểm không phải chỉ đến từ dưới mặt đất mà luôn có thể xuất hiện từ trên đỉnh đầu. Không hề có gì báo trước, từ trên trời sẽ bất ngờ giáng xuống phi tinh lưu hỏa. Chúng va chạm với mặt đất, bộc phát ra năng lượng khủng khiếp có thể hủy thiên diệt địa. Sự va chạm đó sẽ tạo ra dòng chảy nóng bỏng thổi bay thuyền Độ Trần đến mức mất hẳn sự khống chế, cứ như lục bình phiêu dạt giữa ngọn gió.
“Đây rốt cuộc là địa điểm quỷ quái gì vậy…”
Trong Bãi Viêm Thần vạn dặm vạn phần nguy hiểm, một bước đi sai hoặc một chút lơ là có khi phải trả giá bằng sinh mạng.
Lần đầu tiên thấy được nơi hiểm ác như vậy, Lý Phàm không tránh khỏi có chút hồi hộp cẩn trọng.
May là người điều khiển là Hoàng Phủ Tùng có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này rồi.
Mất khoảng năm ngày, cả đoàn người có nguy nhưng không hiểm đã đến được Hóa Linh Giản.
Không cần Hoàng Phủ Tùng thông báo, khoảng cách vẫn còn khá xa là Lý Phàm đã nhận ra được rồi. Thực sự là do Hóa Linh Giản này thật sự quá khác biệt với cả vùng Bãi Viêm Thần vạn dặm.
Một khe rãnh thanh mảnh màu xanh lục uốn lượn đột ngột vắt ngang qua vùng đất đỏ rộng lớn. Trông cứ như một vết thương ăn sâu vào lòng đất.
Những nguy hiểm có thể hủy diệt tất cả thấy qua trên hành trình giờ đây liên tục công kích, xâm lược vào khe rãnh xanh lục kia nhưng ngay khi nó đến gần liền bất ngờ bị chuyển đổi từ màu đỏ sang màu xanh. Từ dung nham biến thành luồng khí xanh đen, phun cao vượt khỏi tầng mây.
“Cẩn thận một chút, tiếp đến rất có thể sẽ bị xóc nảy lắc lư một chút.”
Vào thời khắc thuyền Độ Trần xông vào Hóa Linh Giản, Hoàng Phủ Tùng “thiện ý “nhắc nhở Lý Phàm. Âm thanh vừa dứt, thuyền Độ Trần đang bay lượn bất ngờ mất đi động lực. Thậm chí ngay cả quán tính trượt về phía trước cũng không còn nữa, nó trực tiếp rơi thẳng xuống khe rãnh kia.
Và lúc này Lý Phàm cũng cảm nhận được thứ lực lượng cường hãn có thể hủy diệt tất cả những linh lực khác kia, Lý Phàm lập tức như trở thành phàm nhân, trái tim như luôn bị bóp chặt trong quá trình rơi xuống.
Trong thuyền Độ Trần mơ hồ truyền lại những âm thanh hoảng hốt.
Ngay khi Lý Phàm nghĩ rằng sắp phải chịu cảnh thuyền vỡ người chết thì từ dưới đáy Hóa Linh Giản bất ngờ tuôn ra một luồng khí cường đại đón lấy thuyền Độ Trần. Con thuyền bị lắc lư mạnh như cuồng phong cuốn qua, tốc độ rơi dần dần chậm lại. Luồng khí biến mất ngay khi thuyền Độ Trần vừa kịp tiếp đất một cách đầy khó khăn.
“Toàn bộ ra đây.”
Theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tùng, mọi người bước ra khỏi khoang thuyền, tập hợp ở boong thuyền.
“Ha ha ha, Hoàng Phủ huynh, đã lâu không gặp!”
Tiếng cười hào sảng vang lên, không lâu sau một nam nhân ở trần có thân hình rắn chắc nhảy lên thuyền Độ Trần. Bùm, tiếng động do hắn gây ra rất lớn, cả thân thuyền đều bị dao động nhẹ.
“Đông Phương huynh, đã lâu không gặp!” Khuôn mặt mập mạp của Hoàng Phủ Tùng mang đầy nét cười, nhiệt tình tiến tới ôm chầm lấy Đông Phương.
“Từ khi cách biệt ở Thiên Diệp Thư Lâm đến nay đã hai mươi ba năm, Đông Phương huynh phong thái vẫn như cũ, không thua kém năm đó á!”
Sau khi buông tay, Hoàng Phủ Tùng quan sát Đông Phương, khen ngợi tán thưởng như vậy.
“Sánh không được với sự tăng tiến tu vi của Hoàng Phủ huynh, thật làm ta ngưỡng mộ!” Đông Phương vỗ vỗ cái bụng phệ của Hoàng Phủ Tùng không chút kiêng kỵ.
Hoàng Phủ Tùng cũng không tức giận chút nào: “Như nhau như nhau thôi!”
Khi hai người đang chào hỏi nhau, Lý Phàm cũng đang âm thầm quan sát vị Đông Phương tu sĩ này.
Từ trên người hắn, Lý Phàm không cảm ứng được chút tung tích dao động linh lực nào.
Lúc nãy hắn nhảy từ bên dưới lên đến thuyền Độ Trần dường như toàn bộ đều dựa vào sức lực của thân thể.
Cơ thể nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng những đường nét cơ bắp góc cạnh rõ ràng, đã biểu hiện được sức bùng phát bên trong cơ thể đó.
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nhìn thấy người có thân thể cường hãn như vậy.
“Hoàng Phủ huynh cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày. Lâu nhất nửa tháng là đại trận nơi đây sẽ hoàn thành.” Đông Phương nói với Hoàng Phủ Tùng.
Nói xong từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Lý Phàm híp mắt, mơ hồ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc.
Bất ngờ, “mặt đất” bên dưới thuyền Độ Trần bất ngờ cử động.
Có tiếng kêu vang vọng từ sâu bên dưới truyền đến. Sau đó vùng đất rộng lớn này bắt đầu bay lên, tiếp tục đi sâu xuống bên trong Hóa Linh Giản.
“Đây là…”
“Liệt Giới Kình?”
Lý Phàm có hơi bất ngờ.
Trong tiếng hô hoán ngạc nhiên của mọi người, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ được thứ đang chở thuyền Độ Trần vốn không phải là mặt đất, mà là một con dị thú màu đen to lớn.
Nhìn dáng vẻ rất giống với Liệt Giới Kình từng phong tỏa tiểu thế giới phàm nhân mà Lý Phàm đã từng gặp qua.
“Luồng khí vừa đỡ lấy thuyền Độ Trần khi rơi xuống dường như là do Dị Kình này phát ra.”
Trong quá trình dị thú không ngừng đi sâu xuống, Lý Phàm luôn tỉ mỉ quan sát và suy ngẫm.
“Không phải Liệt Giới Kình, kích thước nhỏ hơn nhiều, chỉ là trông có vẻ giống mà thôi.”
Hóa Linh Giản không phải thật sự là vực thẳm không đáy, qua khoảng gần nửa ngày sau, sau khi cự kình phát ra một tiếng kêu vui mừng, mọi người cuối cùng cũng đến được đáy vực của Hóa Linh Giản.
Một dòng sông dài màu xanh lục chảy ngang qua vực sâu thăm thẳm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận