Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 505: Tiền tài có thể sai thần

Cứ như có một cơ quan vừa được mở ra vậy, Lữ Phạm cực kỳ hưng phấn, lẩm bẩm một mình: ” Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!”
Nhưng chỉ một chút sau hắn lại trở nên có chút chán nản: ” Kim Đan thắng Nguyên Anh, ta làm không được á!”
Ánh mắt có chút lạc lõng, nhìn đôi tay mình mà miệng cứ lải nhải: ” Không được, ta nhất định phải gặp Thiên Tôn đại nhân. Phải tìm một biện pháp…”
Lý Phàm thấy hắn ngày càng trở nên điên dại, không nhịn được mà phải mở lời nhắc nhở: ” Lữ đạo hữu…”
Lời vẫn chưa dứt thì đã thấy hắn đứng phắt dậy. Cũng không thèm để ý đến Lý Phàm đang ngồi bên cạnh, bay thẳng ra khỏi tửu lâu, hét lớn: ” Lữ Phạm thuộc Diễn Võ đường, ở biển Tùng Vân, Vạn Tiên Minh đang ở đây, ai dám đến đây cùng ta chiến đấu!”
Nghe thấy vậy, Lý Phàm cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Con đường lớn ở thành Vị Xương vốn đang huyên náo ồn ào bất ngờ trở nên tĩnh lặng như tờ. Chỉ còn thân hình hiên ngang của Lữ Phạm đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Sau một lúc tĩnh lặng ngắn ngủi, đoàn người cứ như chảo dầu nóng bị xối nước:
“ Một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé cũng dám nói xằng nói bậy!”
“ Tu sĩ Vạn Tiên Minh đều dũng mãnh như vậy sao?”
“ Từ lúc nào mà thứ chó của Vạn Tiên Minh lại dám phách lối ở chỗ Ngũ Lão hội chúng ta như vậy.” Một vị Nguyên Anh râu quai nón đầy mặt, thân hình vạm vỡ tức giận nói, lúc này đã bay đến trước mặt Lữ Phạm, muốn ra tay giáo huấn hắn một trận.
Lữ Phạm cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, cao giọng đáp: “Ta Kim Đan, ngươi Nguyên Anh, Ngũ Lão hội đều giống ngươi như vậy, thích ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”
“ Muốn đánh cũng được, để tu sĩ Kim Đan tới đây!” Lữ Phạm cố ý khiến giọng nói vang vọng khắp thành Vị Xương.
“ Ngươi…” vị tu sĩ Nguyên Anh kia bị cứng họng, biểu tình trên mặt liên tục biến đổi, cuối cùng lại chỉ hắng giọng một tiếng rồi thôi chứ không chọn cách cưỡng chế động thủ.
Đáp xuống mặt đất, hắn quay qua đám người xung quanh, tức giận hỏi: ” Tu sĩ Kim Đan châu Tàn Hồng chúng ta đâu, điều chết hết rồi hả!”
Mọi người lúc này mới đồng loạt sực tỉnh. Một vị tu sĩ trẻ áo xanh bay đến: ” Tại hạ Khưu Giác Mạch của La Nhân Bang, mong được Lữ đạo hữu chỉ giáo!”
Hắn chắp tay chào, rồi cũng không chờ Lữ Phạm hồi đáp, trực tiếp phát ra một ngọn phi kiếm xông thẳng về phía đối phương. Kiếm quang màu xanh vô thanh vô thức, gần như lập tức đã đến trước mặt Lữ Phạm.
May là Lữ Phạm phản ứng thần tốc, né người, vừa vặn tránh khỏi đường công kích của phi kiếm.
“ Ngươi đánh lén!” Lữ Phạm tỏ ra tức giận.
“ Sinh tử tương đấu, tất nhiên là phải dồn toàn lực. Làm gì có chuyện đánh lén mà nói! Đạo hữu cẩn thận!” Sau tiếng hét lớn của Khưu Giác Mạch, ba mươi ba đường kiếm quang được phân ly từ phi kiếm sau lưng Lữ Phạm, chúng cứ như vật có sự sống, ngay lập tức hợp thành kiếm trận mang hình dạng mãnh hổ, tấn công về hướng Lữ Phạm.
Lữ Phạm hừ lạnh một tiếng, toàn thân phát ra ánh sáng nhạt màu đồng, thân thể cũng lập tức bành trướng ra gấp mấy lần.
Một bàn tính xuất hiện trong tay hắn, Lữ Phạm gạt nhẹ, phát ra âm thanh lách cách.
“ Thiên hạ đông đảo, tất cả đều hướng về lợi nhuận!” Miệng lẩm nhẩm, mỗi lần tay gạt hạt châu, đều xuất hiện một đồng tiền tròn lỗ vuông.
Trong tích tắc, ba mươi ba đồng tiền thành hình, vạch ra những đường sáng xanh lục giữa không trung, trước sau đón lấy Phi Hổ Kiếm Trận.
Khưu Giác Mạch biến sắc, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, muốn điều khiển kiếm trận tránh khỏi những đồng tiền có chút Quỷ Dị đó.
Nhưng ánh sáng lục kia nhanh vô cùng, gần như lập tức đã chia ra đập vào ba mươi ba ngọn phi kiếm. Không hề phát ra âm thanh va chạm, khi đồng tiền tiếp xúc với phi kiếm liền bất ngờ biến mất không thấy nữa.
Nhưng ngay sau đó…
“ Không…!” Khưu Giác Mạch còn chưa kịp nói chữ “ ổn “ thì đã thấy ba mươi ba ngọn phi kiếm đồng loạt chuyển phương hướng.
Kiếm trận vốn do hắn điều khiển, giờ đây đang công kích ngược lại hắn. Đồng thời, tốc độ so với lúc hắn điều khiển còn nhanh hơn vài phần.
Do không kịp chuẩn bị, hắn bị ba mươi ba đường kiếm quang đi xuyên qua người. Máu tươi tuôn trào, thân thể Khưu Giác Mạch nghiêng ngả, cuối cùng vẫn không thể kiên trì, rơi xuống mặt đất. Phi Hổ Kiếm Trận cũng theo đó mà mất đi khống chế, liên tục rơi rớt.
Mọi người xung quanh phát ra một loạt kinh hô.
“ Nhường nhịn rồi!” Lữ Phạm đeo bảng tính sau lưng, ngạo nghễ nói.
“ Khưu huynh!” Bằng hữu của Khưu Giác Mạch vội vàng đến kiểm tra trạng thái của hắn, phát hiện Lữ Phạm vào lúc quan trọng đã nương tay, giữ cho hắn một mạng.
“ Nhục nhã! Còn không mau kéo hắn đi!”
“ Đúng á, thua như vậy cũng quá nhanh rồi!”
Khưu Giác Mạch bị trọng thương, lại không hề nhận được sự đồng tình của những người khác. Ngược lại, bọn họ còn không ngừng chê trách, ánh mắt mang đầy sự chế nhạo.
Bằng hữu của Khưu Giác Mạch đỏ mặt, nhưng cũng không dám khiến mọi người tức giận, đành lủi thủi đỡ lấy Khưu Giác Mạch nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“ Ta lại!”
Một tu sĩ áo xám bay lên, lời nói lộ ra chút tức giận.
Có bài học trước mắt, lần này hắn không sử dụng pháp khí. Hắn triển hiện Kim Đan pháp tượng, không ngừng triệu hoán liệt hỏa để công kích.
“ Tiền tài có thể sai thần!”
Ai ngờ sau khi Lữ Phạm khẩy bàn tính, những đồng tiền thi nhau rơi vào trong ngọn lửa. Nó vốn đang bừng cháy đỏ rực, giờ đây lại bị nhiễm chút màu xanh lục Quỷ Dị. Sau đó, ngọn lửa thần thông của hắn mất đi khống chế, phản phách chính mình. Cuối cùng sau tiếng kêu thảm, tu sĩ áo sáng cũng bại một cách thê thảm.
Kẻ thứ hai ứng chiến cũng nhanh chóng bại trận, khiến âm thanh khiển trách của những người nơi đây trở nên nhỏ hơn nhiều.
“ Vị Lữ đạo hữu này, quả là cũng có chút bản lãnh.” Lý Phàm lúc này đang theo dõi cuộc chiến, không tránh khỏi cũng có chút bất ngờ.
Sau một hồi vắng lặng, lại xuất hiện một vị ứng chiến.
“ Âu Thiên Diệp ở châu Tàn Hồng xin được chỉ giáo!”
Lần này Lữ Phạm không trực tiếp động thủ, mà lại lớn tiếng chất vấn: ” Ngũ Lão hội các ngươi đánh không lại nên định xa luân chiến phải không?”
Khí thế Âu Thiên Diệp bất ngờ ngưng đọng, cưỡng hành đem chiêu thức vốn đã ra tay thu hồi trở lại, hắn trầm giọng, nói: “ Đạo hữu nghỉ ngơi một lúc, chờ khi hoàn toàn khôi phục, chúng ta mới tiếp tục chiến đấu!”
Lữ Phạm không thèm để ý hắn, chỉ nhắm mắt vận khí tu luyện hồi sức.
Không bao lâu sau, hai người mới đồng loạt ra tay giao đấu.
Kết quả vẫn là Lữ Phạm đoạt được thắng lợi. Nhưng Âu Thiên Diệp cũng không phải đơn giản, chiêu thức, pháp thuật vô cùng vô tận. Mỗi một chiêu khi bị Lữ Phạm hóa giải, hắn sẽ lập tức sử dụng một chiêu pháp thuật khác. Lữ Phạm phải mất khá nhiều công phu mới may mắn đoạt thắng.
“ Đạo hữu rất có bản lĩnh!” Sau khi dùng hết các chiêu thức, tự biết mình không thể địch lại, Âu Thiên Diệp mới chấp tay chủ động nhận thua.
“ Như nhau như nhau…” lần này giọng nói của Lữ Phạm hòa thiện hơn nhiều.
Tiếp đến, tu sĩ Kim Đan ở thành Vị Xương, người này kiếp người kia ứng chiến với Lữ Phạm, nhưng không ai khác biệt, toàn bộ đều bại trận.
Cho dù giữa chừng có khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng phải liên tiếp đại chiến khiến sắc mặt Lữ Phạm cũng hiện lên chút bơ phờ nhợt nhạt. Dù vậy, dường như hắn không phát giác được mệt mỏi, trên mặt chỉ có nét hưng phấn không thể che đậy.
Trong khi sự chú ý của thành Vị Xương đều tập trung vào cuộc chiến của Lữ Phạm, Lý Phàm lúc này đã không còn hứng thú để quan sát cuộc chiến, hắn đã đi đến một gian hàng nhỏ ven đường.
Bí sử tu luyện thượng cổ.
Hắn cầm lên một quyển sách có họa tiết, đang mở ra xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận