Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 625: Nghìn năm Trường Sinh tại

Lý Phàm suy xét một lát, sau đó vẫn đưa quyết định tạm thời từ bỏ.
“Ngươi có thể lựa chọn tiêu phí một vạn độ cống hiến để bảo lưu lại tiến độ thôi diễn tiến giới lần này.”
“Lần sau sẽ bắt đầu từ mốc ghi nhớ tiếp tục thôi diễn.”
“Trước mắt, ngươi có tổng cộng ba mốc ghi nhớ thôi diễn thần thông, có thể tiêu tốn độ cống hiến để mở khóa vị trí bổ sung.”
Lý Phàm không khỏi trầm mặc.
Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn phải bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn là bảo lưu lại tiến độ.
Sau đó tiến hành quán chú thần thông “Phá Thiên Tâm Kiếm”.
Chỉ thấy trên cơ thể nhỏ bé của Lý Phàm, trong nháy mắt bộc phát ra bảy tia sáng.
Sau đó hình bóng của hắn từ thực thể hóa thành hư ảo, chậm rãi ngưng kết lại. Sau cùng biến thành một cái lăng kính bảy màu, dần dần bay lơ lửng đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm giơ tay cầm lấy nó, một lát sau lăng kính giống như đang bị hắn hòa tan vậy, càng lúc càng nhỏ đi.
Mà trong đầu Lý Phàm lúc này cũng đồng thời hiện lên vô số cảnh tượng và cảm ngộ.
Đó là vì hắn đã đem Tùng Vân kiếm và Phiên Thiên Chưởng kết hợp hoàn hảo tạo nên một món thần thông mới.
Hiệu quả của việc tôi luyện thần thông thậm chí còn muốn tốt hơn cả hắn tự mình giác ngộ.
Sau khi lăng kính ở trong tay biến mất, Lý Phàm cũng đã hoàn toàn làm chủ được “Phá Thiên Tâm Kiếm” rồi.
“Chúc mừng ngài, thành công thu được một thần thông mới.”
“Xin hỏi ngài có muốn đem thần thông mới này ứng dụng lên trên nhân vật mẫu của bản thân không?”
Lý Phàm đương nhiên lựa chọn xác nhận.
Sau một lúc, một Lý Phàm nhỏ người hoàn toàn mới xuất ở trước mặt hắn.
Thần sắc trầm ổn, trên người mơ hồ lộ ra khí thế, mạnh hơn nhiều so với Lý Phàm nhỏ người phiên bản trước đây.
Lý Phàm sử dụng nhân vật mới này phát động khiêu chiến với những tu sĩ khác.
Trời đất đảo lộn, trong ánh kiếm bay nhảy lóe sáng, kẻ địch liền bại trận.
“Trước mắt đã tích lũy được một số kinh nghiệm chiến đấu, có muốn rút ra tôi luyện hay không.”
Trong nháy mắt gợi ý của Thiên Huyền Kính lại vang lên.
“Tạm thời không cần, kích hoạt chức năng tự động khiêu chiến.” Lý Phàm trầm giọng lên tiếng.
“Chế độ đại diện đã khởi động. Ở chế độ này, mẫu nhân vật được chỉ định sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu thích hợp để tiến hành đối chiến. Đại diện ở mỗi trận đối chiến tiêu phí một vạn điểm độ cống hiến.” Âm thanh máy móc của Thiên Huyền Kính không ngừng vang vọng bên tai Lý Phàm.
“Thu phí thế này đúng là hợp lí hơn nhiều rồi.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm nghĩ.
Nhìn thấy người nhỏ ở trước mắt tự động chiến đấu với tu sĩ mới, Lý Phàm thở dài một hơi tạm thời rút khỏi trạng thái “ngồi luận đạo”.
Tuy trên thực tế thời gian trôi qua chưa được bao lâu, nhưng hắn vậy mà lại sản sinh ra cảm giác như đã cách từ mấy đời.
Để đầu óc mình tỉnh táo một chút, Lý Phàm lại giao lưu một phen về thần thông thôi diễn của Thiên Huyền Kính với những tu sĩ khác.
Lúc này hắn mới rõ ràng, hành vi vừa rồi của mình thật sự có chút quá lãng phí.
Thông thường mà nói, tu sĩ bình thường muốn thôi diễn thần thông phần lớn vẫn phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Chỉ có thua kém ở thời khắc then chốt mà đến cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ được thì mới phải nhờ đến Thiên Huyền Kính trợ giúp.
Không còn cách nào khác, độ cống hiến mà Thiên Huyền Kính cần để thôi diễn thần thông thực sự là quá nhiều. Vượt xa giới hạn mà tu sĩ bình thường có thể thừa nhận được.
“Nhưng nghĩ theo một góc độ khác, cái gọi là độ cống hiến chẳng qua cũng chỉ là một loại tiền tệ mà Vạn Tiên Minh dùng để duy trì vận chuyển của bản thân, trên thực tế nó thật sự không hề có giá trị hiện thực.”
“Nếu như có thể chưởng khống quyền hạn của Thiên Huyền Kính, vậy không phải là muốn thôi diễn thần thông gì liền có thể thôi diễn thần thông đó ư?”
“Vạn Tiên Minh thành lập lại trong hai nghìn năm nay, những tu sĩ cao tầng kia không biết sẽ ngang ngược đến mức độ nào?”
Lý Phàm âm thầm cảm thấy kinh sợ.
Nhưng mà, Lý Phàm lại đột nhiên nghĩ tới suy đoán của hắn trước đây.
Thiên Huyền Kính mới là chúa tể chân chính của Vạn Tiên Minh.
Hiện tại xem ra, cho dù hiện thực có chút sai lệch, nhưng tu sĩ lại chưa chắc có được sức mạnh chưởng khống Thiên Huyền Kính một cách tuyệt đối.
Dùng cách nói một bên bị khống chế hoàn toàn, chi bằng nói là đôi bên cùng hợp tác và kiềm hãm lẫn nhau thì có vẻ đúng hơn.
Điểm này, có thể từ việc Vạn Tiên Minh muốn thao túng “Huyền Thiên Phong Linh trận”, nhưng vẫn phải đào bới truy tìm Pháp Vương của Huyền Thiên giáo để đoán ra một vài manh mối.
Lý Phàm nắm giữ được thần thông mới nhưng đã lâu chưa được giao thủ với người khác, lúc này không khỏi có chút ngứa tay ngứa chân.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, vậy mà nhất thời không tìm được đối thủ nào thích hợp.
May mà ông trời tác hợp, hắn rất nhanh đã tìm được một mục tiêu luyện tập hoàn hảo.
Liễu Tam phát động tin tức biểu thị rằng hắn đã về đến đảo Thân Hóa.
Trong lòng Lý Phàm vừa động, lặng lẽ rời khỏi thành Tùng Vân, hắn đồng dạng cũng là quay ngược về trên đảo.
Nhìn vào Liễu Tam đang ở trước mắt, dường như so với trước lúc rời đi hắn đã già hơn đôi chút.
“Xem ra Phổ Hiền Chân Chu , quả nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ đi ảnh hưởng của Sương trắng phệ nguyên.” Trong lòng Lý Phàm đột nhiên hiểu ra.
Nhưng trên mặt hắn lại không để lộ ra mình đã sớm biết trước, mà là nhìn chằm chằm vào Liễu Tam sững sờ một lúc.
Sau đó hơi biến sắc: “Lão Liễu, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Thọ nguyên giảm rồi ư?”
Liễu Tam gật đầu.
Lý Phàm vờ như vô cùng giận dữ lên tiếng: “Khốn kiếp, lúc ta mua cái Phổ Hiền Chân Chu kia, người đó rõ ràng thề hẹn son sắt, nói rằng nó hoàn toàn có thể cắt đứt hiệu quả thôn phệ thọ nguyên của Bạch Vụ.”
“Vậy mà lại dám lừa ta! Xem ta có đi tìm hắn tính sổ hay không!”
Lý Phàm không kiềm chế được cơn giận, quay người muốn đi tìm người bán tính sổ.
Mà Liễu Tam nhìn thấy Lý Phàm vô cùng quan tâm hắn, hơn nữa còn vì mình mà có vẻ mặt giận dữ như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia cảm động.
Hắn vội vàng ngăn cản Lý Phàm rồi lên tiếng khuyên nhủ: “Thiếu chủ, hay là bỏ đi. Chúng ta mới chân ướt chân ráo ra ngoài thế này, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”
“Cũng chỉ là mấy năm tuổi thọ ngắn ngủi mà thôi. Cái mạng tiện này của lão nô hi sinh vì sự phục hưng của Dược Vương tông, có gì đáng để nhắc tới đâu chứ?”
“Huống hồ, hắn là thương nhân mà. Chẳng qua là hắn muốn đem Phổ Hiền Chân Chu này bán ra nên mới có chút thổi phồng tác dụng của nó, không hẳn là có ý lừa gạt người ta.”
Thông qua sự khuyên nhủ của Liễu Tam, sắc mặt của Lý Phàm cũng thay đổi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng quyết định từ bỏ ý định trực tiếp đi báo thù.
“Chuyến đi này lão Liễu có thu hoạch được gì không?” Sau khi bày đủ tư thái, Lý Phàm mới chầm chậm hỏi Liễu Tam.
“May mắn không làm nhục mệnh!” Trên mặt Liễu Tam xuất hiện ý cười.
“Ông trời không diệt đường sống của Dược Vương tông chúng ta! Ta hầu như đã tìm khắp những địa điểm mà thiếu chủ đánh dấu một lượt nhưng đều không thu hoạch được bất cứ thứ gì cả.”
“Chính ngay lúc ta muốn từ bỏ thì ở một địa điểm cuối cùng, ta phát hiện ra dấu vết của Trường Sinh cốc!”
Lý Phàm nghe vậy ánh mắt phát sáng.
Vẻ mặt của Liễu Tam rất hưng phấn tiếp tục nói: “Ta đã tiến vào trong cốc xem qua rồi, nguyên do có lẽ là bởi vì Trường Sinh cốc ở trong rào chắn bạch vụ, trong bí cảnh dường như đã qua hàng trăm năm chưa từng có tu sĩ tiến vào.”
“So với năm đó lúc chúng ta cuối cùng rời đi, bên trong bất kể là mức độ nồng hậu của linh lực hay là mật độ sinh trưởng của linh thực, thảo dược đều muốn mạnh mẽ hơn rất nhiều!”
“Hơn nữa trận pháp mà lúc đó chúng ra bố trí hiện tại vẫn đang vận chuyển như cũ, những năm này nó không ngừng tự động thu thập hàng loạt thảo dược trưởng thành tiến hành tích trữ lại.”
Liễu Tam thao thao bất tuyệt, sau cùng đưa ra kết luận: “Lần nữa chiếm cứ được Trường Sinh cốc, Dược Vương tông chúng ta có hi vọng phục hưng rồi!”
Lý Phàm nghe Liễu Tam nói vậy, sắc mặt cũng trở nên phấn chấn: “Tốt lắm, lần này lão Liễu ngươi đúng là lập được đại công đấy!”
“Đợi qua vài ngày nữa, giải quyết ổn thỏa sự vụ ở biển Tùng Vân xong, chúng ta sẽ đi vào Trường Sinh cốc.”
Liễu Tam gật đầu bày tỏ đồng ý.
Nhưng mà ngay sau đó, Liễu Tam đột nhiên như là nhớ tới điều gì đó, đôi lông mày hơi chau lại.
Biến hóa nhỏ này của Liễu Tam lại không thoát khỏi tầm mắt của Lý Phàm, hắn lên tiếng hỏi: “Sao vậy, lão Liễu có điều gì đó đáng lo ngại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận