Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 401: Nội ngoại quang âm sự

Tu sĩ Dược Vương tông thấy ba người bọn Tiêu Hằng cung cung kính kính gọi mình là tiền bối thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Vội vàng khoát tay: “Chư vị đạo hữu sao lại nói vậy chứ? Chẳng nhẽ muốn đem ta ra làm trò cười à?”
“Đều là tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta xưng hô cùng bối phận là được.”
Hắn nói với Trương Hạo Ba và Tô tiểu muội.
“Tu sĩ Nguyên Anh?”
Quan sát kĩ càng, Tiêu Hằng bọn họ mới phát hiện, tu sĩ đã ngủ say mấy ngàn năm trước mắt này có vẻ thật sự chỉ có tu vi Nguyên Anh.
Nhưng lại cho bọn họ cảm giác rất khác biệt với tu sĩ Nguyên Anh hiện nay.
Vì vậy nên mới dẫn đến việc bọn họ không phân biệt được tu vi của hắn.
Không cần nói thế nào, tu sĩ Nguyên Anh thời thượng cổ có thể sống đến ngày nay tuyệt đối không đơn giản.
Tiêu Hằng bọn họ vẫn chưa hết cảnh giác, vừa nghĩ suy tìm đề tài để tiếp tục bắt chuyện, mong có thể moi ra chút tình báo nào đó.
Thế mà không ngờ đối phương cứ như cái loa, tự mình tiết lộ không ít thông tin.
“Tại hạ Lệnh Hồ Xương, nội môn đệ tử Dược Vương tông.”
“Lúc rơi xuống Huyền Hoàng giới, ta nhớ là tông chủ đã phong tỏa toàn bộ Dược Vương Đỉnh, đồng thời phát lệnh cứu viện ra bên ngoài.”
“Chư vị có thể vào Dược Vương Đỉnh, vậy có lẽ cứu viện thập tông tiên đạo đã đến rồi phải không?”
“Không rõ trạng thái những sư huynh đệ khác hiện giờ ra sao? Tông chủ đã thức tỉnh chưa?”
Lệnh Hồ Xương vừa nói vừa hưng phấn muốn đi về hướng cánh cửa đang mở.
Nhưng khi nhìn thấy thần sắc có chút quái dị của ba người bọn Tiêu Hằng, hắn không tránh khỏi có chút hoang mang.
“Không lẽ đã phát sinh biến cố gì?”
Nói vậy, hắn liền vội vã đi ra ngoài. Mấy người bọn Tiêu Hằng thấy vậy cũng vội vã đi theo.
“Ư? Chuyện gì thế này? Tại sao trận pháp Đại Mộng Xuân Thu vẫn đang vận chuyển?”
“Chỉ có một mình ta thức tỉnh trước?”
“Tu sĩ cứu viện của thập tông tiên đạo đâu?”
Âm thanh kinh nghi bất định của Lệnh Hồ Xương vang vọng trong Dược Vương Đỉnh trống rỗng này.
“Sinh tử môn đã đóng xuống rồi? Đã có chuyện gì phát sinh với tông chủ?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh của hắn không thể đè nén được sự hoảng loạn, sau khi nhìn quanh một vòng, hắn bay ngược trở lại trước mặt ba người bọn Tiêu Hằng.
Hắn nhìn chằm chằm ba người mà hỏi: “Các ngươi là ai, sao lại có thể vào Dược Vương Đỉnh?”
Tiêu Hằng trầm ngâm một lúc mới chậm rãi trả lời: “Chuyện này nói ra có chút phức tạp. Đạo Hữu có lẽ nên chuẩn bị tâm lý trước khi nghe.”
Lệnh Hồ xương híp mắt, im lặng lắng nghe những lời tiếp theo.
“Thực chất đạo hữu đã ngủ say vài ngàn năm. Dược Vương Đỉnh phá vỡ thế giới rời đi, đây đã là chuyện của thời thượng cổ…”
Không chờ Tiêu Hằng nói hết, Lệnh Hồ xương đã phất tay ngắt ngang.
Hắn tức giận đến phát cười: “Hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ rằng Đại Mộng Xuân Thu Trận của Dược Vương tông chúng ta chỉ để trưng bày thôi sao? Ngay cả ngủ say bao nhiêu năm cũng có thể xảy ra sai sót?”
“Hai mươi bốn năm bị ngươi nói thành vài ngàn năm, muốn gạt người cũng nên tìm một cái cớ hợp lý một chút chứ?”
Lệnh Hồ Xương lộ vẻ bất thiện, vỗ nhẹ, trong tay hắn ngay lập tức xuất hiện một cái hồ lô.
“Khó trách ngay khi nhìn thấy các ngươi, ta cứ cảm thấy các ngươi có chút quái lạ. Thì ra các ngươi đều là bọn tà ma ngoại đạo muốn lừa gạt ta.”
“Nhận chết đi!”
Theo sau lời của Lệnh Hồ Xương, từ trong miệng hồ lô lập tức xuất hiện vài chục đường ánh sáng xanh mỏng phun ra. Nhọn như đao kiếm, nhanh như sấm điện, chỉ tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt ba người bọn Tiêu Hằng.
“Tiêu Hằng cẩn thận!” Không ngờ đến Lệnh Hồ xương chẳng nghe giải thích đã ra sát chiêu, Trương Hạo Ba kinh hãi biến sắc.
Huyết Hải động thiên lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu, từng con sóng máu cuộn trào giải phóng ra những luồng sáng đỏ, chúng vọt ra đón lấy vài chục lưỡi dao xanh.
“Oành oành!”
Trong tiếng nổ kịch liệt, Lệnh Hồ Xương ngước đầu nhìn cảnh tượng huyết hải vô biên trên đỉnh đầu, trong mắt xoẹt qua một tia khó hiểu.
Nhưng điều này chỉ cần làm tăng thêm phán đoán của hắn.
Hắn chính khí ngút trời, tức giận mà mắng: “Quả nhiên là yêu nhân ma đạo, còn không nhanh chóng chịu…”
Lời vẫn chưa hết đã nghe thấy vài tiếng nói đồng loạt truyền đến từ bốn phương tám hướng.
“Ngươi thật là rắc rối á. Từ lúc nãy đã liên tục nói những việc kì lạ khiến người khác không thể hiểu được.”
“Có phải ngủ lâu quá rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn phải không?”
Lệnh Hồ Xương nhìn qua, chỉ thấy trong bất giác đã bị bao vây bởi vô số thân ảnh có khuôn mặt trống trơn đầy máu.
“Không sao, vừa hay để bọn ta giúp ngươi thanh tỉnh thanh tỉnh.”
Bọn vô diện nghiêng cái đầu đầy máu, phát ra những trận cười ngụy dị.
Sau đó, bọn chúng biến mất ngay tại chỗ, cùng lúc chộp tới Lệnh Hồ Xương. Lòng hắn thót lại nhưng vẫn không hoảng loạn.
Nhả ra một Tiểu Dược Vương Đỉnh từ trong miệng, nó liền lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Luồng sáng trút xuống như thác đổ, hình thành nên một màn bảo hộ.
Cùng lúc đó hắn vỗ vào hồ lô.
Hồ lô xanh liên tục xoay tròn giữa không trung, những đường sáng mỏng như đao lá liễu từ trên cao rãi xuống như mưa.
Chúng công kích về hướng Tô tiểu muội với Trương Hạo Ba.
Tiêu Hằng tự biết với thực lực trước mắt của mình, không thể nào nhúng tay vào cuộc chiến cấp bậc Nguyên Anh.
Nếu cứ miễn cưỡng gia nhập, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Vậy nên hắn im lặng rút lui nhằm tránh xa chiến trường.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại bất ngờ ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ.
Liên tưởng đến danh hiệu đệ tử Dược Vương tông của đối phương, trong lòng hắn liền trở nên hoảng loạn.
“Cẩn thận, hương thơm này dường như có chút cổ quái.”
Hắn vội vàng truyền âm nhắc nhở, đồng thời bế khí muốn chế ngự hương thơm đó.
Nhưng không hiểu hương thơm này thông qua phương thức nào tác dụng lên người, Tiêu Hằng bế khí cũng vô dụng. Hương thơm càng ngày càng đậm, Tiêu Hằng cảm thấy chóng mặt hoa mắt, ngay cả thân thể cũng trở nên yếu đuối không còn sức lực.
Trương Hạo Ba với Tô tiểu muội chỉ khựng lại một chút, sau đó đã khôi phục bình thường.
Những đường sáng xanh trong hồ lô cứ như vô cùng vô tận, còn phòng hộ của Tiểu Dược Vương Đỉnh chặt chẽ đến mức ngay cả giọt nước cũng không thể lọt vào.
Công kích của Trương, Tô hai người đánh lên trên đó cũng chỉ có thể gây ra những trận dao động, trong một lúc không thể nào đánh vỡ phòng ngự của tiểu đỉnh.
“Hạo Ba đừng nương tay nữa!” Tô tiểu muội dường như có chút tức giận.
Một quầng mặt trời đỏ mọc lên trên không, vọt lên bên trên biển máu. Vô số khuôn mặt máu bị đường sáng xanh xé nát liền bắt đầu tổ hợp thành một khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Khuôn mặt khổng lồ hung ác dữ tợn, dưới sự soi sáng của mặt trời, nó bất ngờ bốc cháy, phát ra những tiếng cười rùng rợn, xông thẳng vào Lệnh Hồ Xương đang được Tiểu Dược Vương Đỉnh bảo hộ.
Riêng vùng biển máu vô biên kia đang dần dần tách ra từ trung tâm, một cánh tay khổng lồ đã bị thối rữa vươn ra từ đáy biển, chộp về hướng Lệnh Hồ Xương.
Đối diện với công kích của hai người, vị đệ tử Dược Vương tông lộ ra nét cẩn trọng nhưng lại không hề hoảng loạn.
Tay phải phất nhẹ, một hàng hai mươi cây kim vàng lần lượt xuất hiện.
Trong miệng lẩm nhẩm nói gì đó, lập tức, kim vàng như kiếm, vạch ra những đường ánh sáng như tơ lấp lóa giao nhau giữa không trung.
Chúng vòng qua khuôn mặt máu và cánh tay thối rữa khổng lồ, bay thẳng đến bản thể của Trương Hạo Ba với Tô tiểu muội bằng tốc độ cực nhanh.
Trong chớp nhoáng, hai người không kịp phản ứng nên đã bị chúng xuyên thấu qua cơ thể.
Cơ thể bị đâm xuyên tạo nên khá nhiều lỗ hổng.
Nhưng một điều kỳ lạ là cơ thể hai người chẳng những không đổ máu mà ngay cả thế tấn công cũng không hề bị ảnh hưởng.
“Oành!”
Tiểu Dược Vương Đỉnh bị chấn động kịch liệt, Lệnh Hồ Xương bất ngờ phun ra một búng máu tươi. Khuôn mặt trắng bệch, hắn vội vàng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống.
Một lúc sau, sắc mặt Lệnh Hồ Xương trở nên hồng hào hơn.
“Loại bá pháp gì…”
Hắn nhìn hai người vốn bị Luân Hủy Kim Châm liên tục xuyên thấu nhưng vẫn có thể trả đòn, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh hãi.
Sau một lúc do dự, trong mắt hắn lóe ra một tia xót lòng.
Hắn tiếp tục lấy ra một tấm kính tròn. Tấm kính trong tay hắn bắn ra một đường ánh sáng trắng soi về hướng Tô tiểu muội.
Kính tròn từ từ hóa thành bột mịn, cùng lúc, phía sau lưng Tô tiểu muội dần dần xuất hiện một thân ảnh hư ảo. Hình dạng của nó có tám phần tương tự với nàng ta.
Nó phát ra một tiếng rống tức giận, mái tóc lập tức trở nên đỏ rực. Sau đó nó phân thân thành vài khuôn mặt máu, chúng đồng loạt phát động tấn công vào Tô tiểu muội.
Nghiễm nhiên lại có thể phục chế được thiên phú thần thông và chiêu thức công pháp của Tô tiểu muội.
Về phía Trương Hạo Ba, giữa biển máu lại tiếp tục vươn ra một cánh tay thối rữa khổng lồ khác.
Đồng thời, dưới đáy biển dường như có một ánh mắt đang quan sát thế giới bên ngoài.
Lệnh Hồ Xương thấy vậy, sau khi suy ngẫm, hắn lấy ra một đạo kiếm phù bằng gỗ để ứng phó.
Kiếm gỗ bay bên trên biển máu, cách không triệu hoán ra một đường sấm xanh, đánh thẳng xuống bên dưới.
Hai cánh tay khổng lồ chống đỡ liền bị sấm đánh nổ ra tiếng lách tách.
Sấm quang màu xanh không ngừng nhấp nháy vây quanh kiếm phù bằng gỗ.
Còn cánh tay thối rữa khổng lồ kia nhìn có vẻ rất thê thảm, cứ như không còn lực phản kháng. Nhưng thực chất, cho dù phải nhận lấy vết thương nặng đến mức nào đi nữa, nó cũng đều có thể nhanh chóng khôi phục như cũ.
Chiến đấu rơi vào trạng thái cân bằng.
Lệnh Hồ Xương nhờ vào số lượng lớn pháp bảo thần dị, và số đan dược bổ trợ bất tận kia, nên vẫn giữ được thế bất bại.
Tô tiểu muội với Trương Hạo ba dựa vào đặc tính pháp thuật mới động là thiên bất diệt, tu sĩ bất tử, tuy là có chút thảm hại nhưng lại không hề bị nguy hiểm.
Trong một lúc, chẳng ai làm gì được ai. Trong lòng của hai bên đều ngạc nhiên.
“Những người này có hai lịch thế nào, công pháp lại ngụy dị như thế. Trên người ta tuy có nhiều bảo vật, nhưng sợ là chỉ có thể kiên trì được mười ngày nửa tháng. Nếu như đến lúc đó vẫn không thể đánh bại bọn họ, e là chỉ có thể xông ra thế giới bên ngoài trước để tìm cứu binh.” Lệnh Hồ Xương thầm nghĩ.
“Thật là đáng tức, giống hệt Sóc Phong, cậy có pháp bảo tốt mà ức hiếp người khác. Chờ khi hắn tiêu hao hết pháp bảo, ta nhất định phải ra sức đập hắn một trận.” Tô tiểu muội không nén được tức giận, liên tiếp ra tay công kích nhưng trước sau vẫn không cách nào phá vỡ được lớp phong tỏa của pháp bảo.
“Tên Lệnh Hồ Xương này chỉ là nội môn đệ tử, nghe nói tông môn thượng cổ, trên đệ tử nội môn còn có cả đệ tử chân truyền và cả đạo tử nữa. Thật khó mà tưởng tượng được, bọn họ sẽ cường hãn đến mức độ nào nữa.” Trong lòng Trương Hạo Ba nghĩ vậy.
Khi ba người vẫn đang chiến đấu thành một đoàn, Tiêu Hằng bị mê hương ảnh hưởng lại đang dần dần tỉnh táo trở lại.
“Các ngươi đừng đánh nữa!”
“Lệnh Hồ đạo hữu, đều là nhầm lẫn thôi!”
“Ta có thể thề với trời xanh, tuyệt không có nửa lời dối trá!”
“Hiện tại, thật sự cách thời đại của ngươi đã vài ngàn năm. Thiên địa đại biến, ngay cả tiên đạo thập tông mà ngươi nói cũng đã sớm biến mất trong khói bụi lịch sử rồi.”
“Ngươi thử nghĩ đi, nếu như chúng ta thật sự gạt ngươi, tại sao phải bịa ra lý do ngu ngốc như vậy chứ?”
Tiêu Hằng một câu tiếp một câu hét lớn.
Khi nghe đến việc thiên địa đại biến, tiên đạo thập tông đều đã sớm tan thành khói bụi, thân thể Lệnh Hồ Xương không tránh khỏi run rẩy.
“Lệnh Hồ đạo hữu, dự cảm của Liễu tông chủ năm đó quả thật không say! Người đã cứu được toàn tông các ngươi!”
Nghe đến đây, thế công của Lệnh Hồ Xương dần dần chậm lại.
“Tiểu muội, Hạo Ba, các ngươi cũng ngừng tay đi!” Tiêu Hằng vội vàng nhắc nhở.
Tuy là trong lòng rất không cam tâm, nhưng Tô tiểu muội vẫn nghe theo mà ngừng tay. Chỉ là động thiên lĩnh thành của Trương, Tô hai người vẫn chưa thu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Xương.
“Lệnh Hồ đạo hữu, những lời của ta, câu câu đều thật.” Tiêu Hằng chân thành nói.
“Có khi nào do thời gian quá lâu, trận pháp Đại Mộng Xuân Thu của quý tông đã xuất hiện sai sót?” Hắn thử đặt vấn đề như vậy.
Nói xong hắn lấy ra một Tiểu Dược Vương Đỉnh từ trong nhẫn trữ vật.
“Tiểu Dược Vương Đỉnh này, trước kia được đào lên từ di tích của quý tông.”
“Chính là nhờ vào nó, bọn ta mới vào được nơi này.”
“Với nhãn quan của đạo hữu, tin rằng có thể phân biệt được thật giả.”
Tiêu Hằng nói thẳng vào vấn đề.
Lệnh Hồ Xương khi nhìn thấy tiểu đỉnh tỏa ra khí tức trầm luân, kinh ngạc đến mức tròng mắt rút nhỏ, gần như bị ngớ ngẩn ra rồi.
Hắn tất nhiên có thể phân biệt ra Dược Vương Đỉnh có chút lỗi kia, có lẽ chính là tàn thứ phẩm trước kia chưa kịp xử lý nên còn sót lại.
Nhưng những vết tích thời gian còn lưu lại trên đó, quả thật không thể nào làm giả được.
Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ thật sự do trận pháp ghi nhớ sai thời gian?
Lệnh Hồ Xương không trả lời, vội vã quay trở lại căn phòng của mình. Hắn xem xét kỹ càng thêm lần nữa.
Tuyệt đối không sai.
Từ lúc trận pháp Đại Mộng Xuân Thu phát động, toàn tông trên dưới rơi vào giấc ngủ sâu đến nay, đích thực chỉ mới qua đi hai mươi bốn năm mà thôi.
“Vậy là mấy yêu nhân bên ngoài đang nói dối?”
Trong lòng Lệnh Hồ Xương lại nổi lên sát khí.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại bất ngờ nghe đối phương nói tiếp: ” Đúng rồi, kỳ thực còn một cách đơn giản hơn để nghiệm chứng.”
“Sau thiên địa đại kiếp, công pháp không thể cùng tu luyện.”
“Nếu đạo hữu không tin, có thể thử tu hành công pháp của bản thân.”
“Kết quả như thế nào, chỉ cần thử là rõ.”
Lệnh Hồ Xương nghe vậy, ý niệm đầu tiên là cảm thấy hoang đường. Đâu phải là Trường Sinh Quả Vị trong truyền thuyết, sao lại có đạo lý không thể cùng tu luyện?
Nhưng hắn cảm nhận thấy chân thành trong lời nói của Tiêu Hằng, ôm thái độ thử xem sao, Lệnh Hồ Xương vận chuyển chân truyền của Dược Vương tông là Tế Thế Trường Sanh Kinh.
Lập tức, hắn thật sự ngốc ra rồi.
Linh khí vận chuyển vài tuần thiên, nhưng cứ như là một việc vô dụng vậy. Chẳng những không hề có chút tăng trưởng tu vi, mà lại có thêm một âm thanh vang lên trong thức hải:
“Tế Thế Trường Sanh Kinh: Công pháp Hợp Đạo.”
“Số lượng người tu luyện trước mắt: bốn trăm sáu mươi hai vị.”
“Đây là cái gì?”
Sắc mặt Lệnh Hồ xương trắng toát, từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trán của hắn.
“Không đúng, không đúng. Khẳng định là do ta bị trúng ảo giác.”
Trong lòng hắn hoàn toàn không thể tin tưởng.
Lấy ra vài viên đan dược, Lệnh Hồ Xương vội vàng nuốt xuống.
Cứ như bị ma nhập vậy, hắn lần nữa vận chuyển công pháp.
Một lần lại một lần, cứ như vậy đến trăm tuần thiên sau, tu vi vẫn không hề biến động, ngược lại trong lòng xuất hiện vài phần khó chịu.
Thậm chí trong não hải hắn còn sinh ra cảm ứng kỳ lạ. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phương vị của bốn trăm sáu mươi mốt sư huynh đệ khác đang cùng tu luyện Tế Thế Trường Xanh Kinh.
“Giết chết bọn họ! Đem bọn chúng đều giết hết!”
Một ý niệm bất ngờ tuôn ra trong não của hắn. Nhưng hắn lập tức phản ứng trở lại, liền rùng mình một cái.
“Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy…”
Tình cảnh lúc này hắn gặp phải đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức trước kia. Tuy vẫn không muốn tiếp nhận, nhưng trong lòng Lệnh Hồ Xương đã hiểu rõ. Những điều ba người bên ngoài nói rất có khả năng đều là sự thật.
Tông môn chúng ta chỉ ngủ một giấc, thời gian còn chưa bằng một lần bế quan, nhưng Huyền Hoàng giới lại đã qua đi vài ngàn năm.
“Nhưng mà…”
“Sao lại như vậy?”
Trong sự hoảng sợ, Lệnh Hồ xung rơi vào mê loạn vô cùng vô tận.
Không nghe thấy tiếng động trong phòng, bọn Tiêu Hằng mới bước vào.
“Đạo hữu, những lời nói của chúng ta, có phải là giả không?” Tiêu Hằng nhẹ giọng mà hỏi.
Lệnh Hồ xương không hồi đáp.
“Kỳ thực, bọn ta rất hiếu kỳ với tình huống lúc đó của Dược Vương tông.”
“Hay là đạo hữu kể rõ tận tường, năm đó. Liễu tông chủ lấy đỉnh làm thuyền, phá giới mà đi, sau đó đã phát sinh chuyện gì?”
“Nói không chừng, nhiều người cùng suy nghĩ lại có thể suy ra được nguyên do phát sinh của tất cả chuyện này.”
Tiêu Hằng tiếp tục khuyên.
Sau một lúc lâu yên tĩnh, Lệnh Hồ Xương có chút mê man nói: “Thật ra ta cũng không rõ là phát sinh chuyện gì.”
“Cứ giống như một giấc mộng vậy.”
“Lúc đó Liễu tông chủ nhờ vào đại thần thông, phá vỡ kết cấu Huyền Hoàng giới, điều khiển Dược Vương Đỉnh đi sâu vào vùng hư không.”
“Theo kế hoạch vốn có là sẽ đi tìm những tu tiên giới khác trong truyền thuyết, nhưng…”
Lệnh Hồ Xương ngập ngừng, như đang hồi ức về tình cảnh lúc đó.
“Không bao lâu sau, trong đỉnh phát ra cảnh báo.”
“Nói là bất ngờ gặp phải một lực hút nên đã mất đi phương hướng.”
“Liền lệnh chúng ta trở về căn phòng của mình chuẩn bị vào trận pháp Đại Mộng Xuân Thu để ngủ say.
“Sau đó Dược Vương Đỉnh rung động ngày càng kịch liệt. Ngay cả việc phát động Đại Mộng Xuân Thu cũng bị ảnh hưởng, không thể thành công.”
“Tiếp theo đó…”
Lệnh Hồ Xương hơi híp mắt.
“Tông chủ truyền âm, nói rằng kế hoạch phá giới đã thất bại, đành phải quay trở lại Huyền Hoàng giới.”
“Dược Vương chân đỉnh bị tổn hại nghiêm trọng, không thể điều khiển.”
“Để được an toàn, sẽ đem tất cả lực lượng còn sót lại dùng vào việc phòng hộ.”
“Để mặc Dược Vương Đỉnh tự do rơi về hướng Huyền Hoàng giới. “.
“Bắt đầu từ lúc đó, những công năng quan trọng trong đỉnh trước sau đều đóng lại, các sư huynh đệ cũng bị buộc rơi vào trạng thái ngủ say.”
“Lúc đó ta đang ở luyện đan phòng để luyện đan, chờ khi ta vội vàng trở về phòng, còn chưa kịp đóng kín cửa.”
“Dược Vương Đỉnh rúng động càng lợi hại hơn rồi.”
“Ta đã mất đi ý thức trong lần chấn động cường liệt đó.”
“Chờ đến khi ta tỉnh lại…”
“Gặp được… chính là các ngươi.”
Lệnh Hồ xương từ từ kể rõ.
“Tiêu Hằng với Trương Hạo Ba đối mặt nhìn nhau, đối với sự việc ngụy dị này quả thật có chút vô phương lý giải.
Ngược lại, Tô tiểu muội lên tiếng: “Không đúng, theo như lời ngươi nói, Các ngươi chỉ dạo một vòng quanh Huyền Hoàng giới là đã bị ép phải quay trở lại rồi?”
Lệnh Hồ Xương gật gật đầu: ” Đích thực như vậy.”
“Các người sau khi rơi trở lại Huyền Hoàng giới, mới rơi vào trạng thái ngủ say?” Tô tiểu muội lại hỏi.
“Đúng vậy.” Lệnh Hồ Xương khẳng định đáp.
“Đúng gì mà đúng chứ!” Âm thanh của Tô tiểu muội bất ngờ cao lên vài phần.
“Theo như bọn ta thấy, Dược Vương Đỉnh đã rời khỏi Huyền Hoàng giới vài ngàn năm rồi. Không lâu trước đây mới trở lại nơi này đó.”
“Lúc đó, tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có thể nhìn thấy Dược Vương Đỉnh hóa thành lưu hỏa rơi từ trên trời xuống.”
“Đúng rồi, việc đó có lẽ phát sinh vào khoảng hai mươi bốn năm trước.”
Nói xong, Tô tiểu muội ngẩn người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận