Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 119: Lý Phàm muốn chức pháp

Mấy năm nay, phân thân bên kia cũng không nhàn rỗi.
Vẫn đang một mực xem qua các loại tri thức bí ẩn của tu tiên giới như đói như khát.
Điểm cống hiến cũng đang bị tiêu hao nhanh chóng.
Hiện tại chỉ còn lại hơn bảy vạn ba ngàn điểm.
Mức độ dự trữ kiến thức cỡ này đã đủ để ứng phó với hầu hết các tình huống hiện nay.
Vậy nên, Lý Phàm tạm thời dừng lại.
Một quãng thời gian dài kế tiếp, Lý Phàm tính đặt tinh lực lên việc nghiên cứu công pháp.
Đã sắp đột phá Trúc Cơ kỳ, mấy môn công pháp trên người hắn cũng phải được nâng cấp.
"Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương" có thể tu đến Nguyên Anh cảnh, tạm không cần quản đến nó.
"Vân Thủy Huyễn Mộng Công" cũng vậy.
"Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết", dựa theo ghi chép trong công pháp, vào thời thượng cổ, cảnh giới cao nhất có thể tu luyện đến là Hợp Đạo cảnh. Nhưng không biết vì sao, Thâu Thiên Hoán Nhật tông truyền thừa nhiều năm như vậy, đời sau lại không bằng đời trước.
Chỉ có một truyền nhân từng đạt đến Hoá Thần kỳ vào hơn hai ngàn năm trước. Còn những người khác, cao nhất cũng chỉ đến Nguyên Anh cảnh liền không tăng thêm được nữa.
Nhớ tới Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh vẫn còn đang nằm trong nhân trữ vật, loại dự cảm vô danh vốn đã xuất hiện trong lòng của Lý Phàm từ trước lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn quyết định, sau khi Trúc Cơ, sẽ tìm cơ hội để thử nghiệm một phen.
"Như Ảnh Tùy Hình Quyết" chẳng qua chỉ là một môn thân pháp tương đối bình thường, cũng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, thay bằng một môn độn pháp Trúc Cơ kỳ.
Tuy nhiên, sau khi quan sát thân pháp như gió mát thổi qua kia của Trương Hạo Ba, Lý Phàm đã có vài lĩnh ngộ.
Có lẽ, hắn có thể suy nghĩ phương pháp kết hợp áo nghĩa tinh tuý của thân pháp đó với "Như Ảnh Tuỳ Hình Quyết" để tạo nên một loại thân pháp hoàn toàn mới.
"Minh Linh Huyễn Công" thì hết sức quan trọng đối với Lý Phàm.
Lam Viêm huyễn linh có đủ loại hiệu quả thần kỳ, lại càng có thể chống cự tham niệm do thiên địa chi phách mang lại.
Vì thế, Lý Phàm tìm kiếm trong Thiên Huyền kính xem có công pháp Trúc Cơ kỳ nào có thể bồi dưỡng huyễn linh hay không.
Quả thật, hắn tìm được không ít pháp môn.
Đến cả công pháp liền mạch tiếp nối tiếp "Minh Linh Huyễn Công" cũng có, tên là "U Minh Huyễn Công".
Đây chính là phiên bản thăng cấp cao hơn của "Minh Linh Huyễn Công".
Tuy nhiên, Lý Phàm vẫn không vội đổi làm gì.
Cũng vì đã có cảm ngộ khi quan sát Trương Hạo Ba ngưng tụ kiếm ý, Lý Phàm cảm thấy chính mình cũng có thể thử một phen, muốn dung hợp cảm ngộ này vào "Minh Linh Huyễn Công".
Từ đó thôi diễn ra công pháp mới.
Đúng vậy.
Lý Phàm, muốn thử làm chức pháp sư một lần.
Lý Phàm biết thôi diễn công pháp mới cực khó, nhưng rốt cuộc khó bao nhiêu, hắn còn chưa thể nào nhận thức được cụ thể.
Đây gọi là muốn biết rõ thì phải tự mình thực hành.
Đúng lúc, có thể nhân cơ hội này xem rõ ngọn ngành.
Phân thân Lâm Phàm lại tiến vào trạng thái gia trì kép của Khải Linh và Linh Lung Lưu Ly Châu, hiệu suất lĩnh ngộ được tăng đến gấp hai mươi bảy lần bình thường.
Số điểm cống hiến còn lại trên người cũng chỉ có thể duy trì được mười hai năm bế quan không ngừng.
Tương đương với việc hắn có hai trăm bảy mươi năm để thôi diễn hai môn công pháp Trúc Cơ kỳ này.
Lý Phàm cân nhắc, tuy mình chỉ là hạng người có tư chất trung bình, nhưng xác suất thành công cũng rất cao.
Dù sao, tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng chỉ có thể sống được từng ấy năm mà thôi.
Nếu như thành công, hắn sẽ có thể thoát khỏi trói buộc về công pháp của Vạn Tiên Minh, kiếp sau có thể trực tiếp tu hành.
Càng quan trọng hơn, chính là khai phá ra được một con đường có thể đạt được công pháp hoàn toàn mới.
Dùng công pháp đổi được từ Vạn Tiên Minh làm bản gốc để dung hợp với cảm ngộ của thiên kiêu quan sát được qua Vô Tướng sát cơ và Thiên Thị Địa Thính. Sau đó, lại dùng tinh huyết của thiên kiêu để một lần nữa ngưng luyện phân thân có thiên phú hơn người, để cho nó trường kỳ thôi diễn ra công pháp mới trong Thiên Huyền cảnh.
Cung cấp cho bản tôn tu hành.
Chuỗi "dây chuyền công nghiệp" này nếu thực sự khả thi thì Lý Phàm hắn miễn cưỡng cũng có thể vỗ ngực tự xưng là một tên chức pháp sư.
Đã hạ quyết tâm, Lý Phàm cũng không do dự nữa.
Tâm thần của phân thân đắm chìm vào trong bế quan cảm ngộ.
Trương Hạo Ba bên kia vẫn tu luyện không ngại vất vả mỗi ngày.
Sau khi bước vào Trúc Cơ kỳ, tốc độ tu hành của Trương Hạo Ba không những không chậm lại, mà còn ngày một nhanh hơn.
Về phần bản tôn Lý Phàm bên này, vì muốn chờ Thương Hải châu xuất thế rồi mới Trúc Cơ, đành phải tạm đình chỉ việc tu hành.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không tìm được việc gì để làm, ngược lại, trải qua một đoạn thời gian nhàn nhã hiếm thấy trên Vạn Tiên đảo.
Mỗi ngày, hắn đều đi dạo trên đảo, kết giao với không ít tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ kỳ.
Những tu sĩ này tuy rằng có thực lực khá bình thường, nhưng đều là thành viên trụ cột của Vạn Tiên Minh trong Tùng Vân Hải.
Phần lớn đều có kiến thức rộng rãi, không phải hạng người tầm thường.
Giao lưu với bọn họ, Lý Phàm cũng thu hoạch được rất nhiều điều.
Cứ như vậy, qua một đoạn thời gian, Lý Phàm lại đột nhiên nhận được một tin nhắn hình ảnh.
"Trần An?"
Lý Phàm nhìn tên đối phương, cau mày.
Nhưng rất nhanh, hắn đã kịp nhớ ra Trần An là người nào.
Chính là tên tu sĩ Luyện Khí đã thỉnh giáo hắn hồi còn đang trong thí luyện của Tần Đường ở Vân Thuỷ Thiên cung.
Sau khi may mắn sống sót từ trong tay tượng đá Tần Đường, người này thấy nước xiết liền lui, trực tiếp rời khỏi Vân Thuỷ Thiên cung.
Cũng xem như có vài phần nhạy bén.
Những năm gần đây, hắn ta vẫn không liên lạc với Lý Phàm lần nào nữa.
Lại chẳng biết, lúc này tìm Lý Phàm để làm gì?
Ngay lập tức, Lý Phàm ấn mở tin nhắn.
"Lý Phàm đạo hữu, gần đây có tốt không?"
"Ngày đó từ biệt Vân Thuỷ Thiên cung, đến nay đã hơn năm năm. Phong thái đạo hữu vừa nói vừa cười lại có thể phá giải bí ẩn quỷ dị của tượng đá Tần Đường ngày xưa, ta đến nay vẫn còn nhớ rõ mồn một, khó thể nào quên."
"Gần đây, trong Tùng Vân Hải có một chuyện xảy ra, có lẽ đạo hữu sẽ cảm thấy hứng thú."
...
Nghe tin nhắn của Trần An xong, Lý Phàm mới biết được nguyên nhân vì sao hắn lại đột nhiên tìm mình.
Thì ra, gần đây, trong Tùng Vân Hải, có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Có một đoàn sương trắng khổng lồ không ngừng di động, đột ngột xuất hiện trong Tùng Vân Hải.
Có tu sĩ tò mò bay vào trong sương trắng, phát hiện ra bên trong có một con Thanh Ngưu với thân hình khổng lồ, tựa như ngọn núi, đang kéo lấy một chiếc xe đẩy, vượt biển mà đi.
Trên chiếc xe đẩy có một ngôi nhà tranh rách nát.
Bên ngoài có hai con quái vật canh cửa.
Một con không có miệng nhưng lại có khuôn mặt đáng sợ.
Con còn lại thì thân hình khôi ngô, cường tráng lực lưỡng, cầm một cây gậy gỗ trong tay.
Trong nhà tranh, mơ hồ có tiếng đọc sách vang lên.
Một loạt cảnh tượng kỳ dị như vậy hiển nhiên đã khiến vị tu sĩ kia chú ý.
Người này cũng hết sức gan dạ.
Hắn cho rằng trong đó ắt có cơ duyên nên bay đến trước nhà tranh, muốn tìm hiểu hư thực.
Nhưng, hắn lại bị hai tên thần giữ cửa ngăn chặn ở bên ngoài.
Tu sĩ lễ phép hỏi thăm một phen, tỏ ý muốn tiến vào trong nhà.
Ai ngờ, hắn chẳng những không nhận được câu trả lời, ngược lại, còn bị gậy gỗ đánh loạn xạ, bị đá ra khỏi phạm vi kéo xe của Thanh Ngưu.
Khi muốn tiến vào lần thứ hai, hắn lại phát hiện rằng, dù hắn có thử cách nào đi chăng nữa, cũng không thể đến gần nhà tranh.
Vì thế, hắn chỉ có thể từ bỏ trong bất lực.
Sau khi quay về, hắn kể chuyện này cho hảo hữu nghe, vị hảo hữu kia nghe xong cũng nảy sinh hứng thú.
Thế nên bọn hắn kết bạn mà đi, hôm sau, lại đến gần Thanh Ngưu đang kéo xe đẩy.
Tu sĩ này kinh hỉ phát hiện, bản thân mình lại có thể đến gần nhà tranh kia một lần nữa.
Thế là hai người họ cẩn thận tới gần từng li từng tí, nhưng lại ăn một chầu gậy rồi bị đánh bay.
Kết quả không thay đổi.
Thế nhưng, bọn họ không những không nản lòng, trái lại còn kinh hỉ.
Bởi vì, nếu không có gì nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ có thể tập hợp nhiều người hơn.
Cuối cùng thì cũng sẽ có cách để vào được nhà tranh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận