Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 353: Giáp Tuất Hào mất liên lạc

Bên trong cứ điểm Giáp Tuất Hào, Lý Phàm cẩn thận xem xét danh sách bảng vàng được chiếu trong Thiên Huyền Kính bản nhỏ.
“Cái tên Quách Diệp Trọng này cũng tài thật đấy. Nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, vậy thì chính là công khai lười biếng trắng trợn trước mắt mọi người. Đúng là đang vả vào mặt Vạn Tiên Minh mà.”
Nhớ lại dáng vẻ Quách Diệp Trọng đã từng gặp trong đợt tập huấn ngày trước, trông hoàn toàn bình thường.
“Nếu như khi cuộc thi kết thúc, người này vẫn chỉ có không điểm, ta sẽ tôn trọng y như một nam tử hán.”
Bên tai bỗng lại bắt đầu vang lên tiếng nỉ non oán giận, sau hơn một năm tôi luyện, Lý Phàm đã quá quen thuộc với việc này.
Hắn mặt không đổi sắc châm ngọn đèn lưu ly trong phòng lên, ngọn lửa màu đen kỳ dị sáng lên, âm thanh đến từ vực thẳm trong nháy mắt biến mất không thấy dấu vết.
“‘Tịch Diệt Lưu Ly Trản’ này quả đúng là có hiệu quả.” Lý Phàm lại một lần nữa hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có, không khỏi khen ngợi.
Tịch Diệt Lưu Ly Trản, là một dị bảo dùng để cắn nuốt âm thanh kiểu mới do Diễn Võ đường đưa tới hai tháng trước.
Đến từ Phiêu Miểu châu ở phương tây.
Sau khi châm dây dẫn Tịch Diệt ở trong ngọn đèn, sẽ xuất hiện ngọn lửa màu đen, biến mọi âm thanh ồn ào xung quanh thành hư vô.
Đơn giản dễ dùng, hiệu quả rõ ràng.
Hơn nữa không giống với những dị bảo khác, sau khi thấp thu một lượng ma âm nhất định, sẽ có nguy cơ biến dị.
Đèn lưu ly này trước khi cháy hết, căn bản không bị bất cứ ảnh hưởng nào. Lúc không cần sử dụng còn có thể dập tắt đèn đi để kéo dài tuổi thọ sử dụng của đèn.
Trong số tất cả các dị bảo cắn nuốt âm thanh, Tịch Diệt Lưu Ly Trản này được xem như là nổi bật nhất.
Chỉ tiếc là nghe nói thành phần quan trọng nhất là dây dẫn Tịch Diệt cần phải được chế tạp đặc biệt, thời gian sản xuất tương đối dài, cực kỳ quý giá.
Vậy nên chỉ có những Trận pháp sư như Lý Phàm, Tiết Mạc mới được trang bị bên người.
Còn phía Thanh Huyền quân thì chỉ có vào thời khắc nguy cấp mới lấy ra để đối phó thôi.
Song, giờ phút này Lý Phàm châm Tịch Diệt Lưu Ly Trản, không phải là vì hắn quá mức lãng phí.
Kể từ mười lăm ngày trước, khi làn sóng ma âm của Vực Thẳm Gào Thét bỗng bùng phát, cứ điểm Giáp Tuất Hào này đã mất liên lạc với những cứ điểm khác và Tiên Lũy Vĩnh Hằng.
Thông Tấn Linh Phù, Pháp Thuật Truyền Tấn, thậm chí cả Thiên Huyền Kính, đều không thể nào kết nối được với thế giới bên ngoài.
Trên thực tế, danh sách vừa nãy Lý Phàm xem trong lúc nhàm chán, cũng chỉ là số liệu trước khi làng sóng kia bùng phát mà thôi.
Theo cách nói của những Thanh Huyền quân bảo vệ hắn, tu sĩ Nguyên Anh Lãnh Ưng Y, uy thế của làn sóng lần này mạnh đến mức, trăm năm mới gặp một lần.
Theo kinh nghiệm của Lãnh Ưng Y, thời gian kéo dài của làn sóng ma âm, gần như tỷ lệ thuận với uy thế của nó.
Sóng ma âm bùng phát đột ngột đều nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Những vật tư trong cứ điểm, bao gồm cả “Hắc Tử Phù” dùng để liên lạc khi sinh tồn trong sương trắng phệ nguyên, đều sắp cạn kiệt nguồn dự trữ, cần phải được bổ sung kịp thời.
Vì vậy, người phụ trách là Lãnh Ưng Y dẫn theo ba thủ hạ, liều mình với nguy cơ có thể bị tử vong, vào khoảng thời gian trống sau khi làn sóng ma âm bùng phát, quay trở về Tiên Lũy Vĩnh Hằng tìm kiếm nguồn viện trợ bổ sung.
Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa trở về.
Mặc dù Lý Phàm cảm thấy có chút buồn bực, không hiểu tại sao mình lại gặp phải làn sóng ma âm trăm năm khó gặp.
Nhưng theo tình hình hiện giờ, trong cứ điểm vẫn coi như là an toàn, cũng không cần phải hoảng sợ.
Chỉ là dưới ảnh hưởng kép của sóng ma âm và sương trắng, không chỉ thông tấn, ngay cả linh khí cũng trở nên rối loạn.
Tâm thần không thể tập trung, nếu như cưỡng ép điều động, còn sẽ khiến cho linh khí trong cơ thể chuyển động không theo quy luật, tổn hại khí huyết.
Không thể tu luyện, điều này khiến Lý Phàm vẫn luôn siêng năng cũng không có gì để làm.
Hắn cũng từng thử phát động nghi thức tiến vào trong Vẫn Tiên cảnh.
Nhưng ở trong sương trắng này, sự liên hệ với Vẫn Tiên cảnh cũng vô cùng yếu ớt.
Bao lần thử tiến vào cũng đều không thành công, ngược lại còn khiến thần hồn Lý Phàm chấn động, đầu váng mắt hoa.
Vậy nên hắn cũng không thể không từ bỏ.
Việc duy nhất có thể làm để giết thời gian, chính là tán gẫu, trò chuyện trên trời dưới đất với các tu sĩ khác trong cứ điểm.
Nhưng từng ngày trôi qua, thấy vật tư trong cứ điểm ngày một ít dần, mà Lãnh Ưng Y vẫn chưa có dấu hiệu trở lại.
Tâm trạng mọi người đều bắt đầu nặng nề hơn, cũng bớt tán gẫu dần.
Ánh lửa đen sáng tối không rõ, không ngừng nhảy nhót.
Khiến gương mặt của Lý Phàm trông cũng u ám hơn.
“Chắc kiếp này sẽ không kết thúc tại đây đâu nhỉ?”
Sau khi ở lại đây lâu rồi, trong lòng hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nảy ra suy nghĩ này.
Lý Phàm hít một hơi thật sâu, theo thói quen vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, ép những tạp niệm này xuống.
Vì chẳng có gì để làm, sau khi nghĩ ngợi một hồi, Lý Phàm quyết định dồn hết tâm trí vào việc tu hành Luyện Tâm Chú này.
Kể từ khi tu vi có chút thành tựu đến nay, mặc dù việc vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú đã trở thành bản năng như thể việc hô hấp của hắn rồi.
Nhưng dù sao toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ tu hành và tu luyện dần dần theo bản năng cũng có sự khác biệt.
Lúc này cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Lý Phàm nghiêm túc tu hành lại Luyện Tâm Chú.
Khi còn là một người phàm, Thanh Tâm Chú là hi vọng để hắn phá vỡ ranh giới giữa phàm nhân và tiên nhân.
Vậy nên hắn có thể quên ăn quên ngủ, kiên trì tu luyện hàng chục năm.
Nhưng đến khi thực sự đột phá đến Luyện Khí Kỳ, sau khi Thanh Tâm Chú chuyển hóa thành Luyện Tâm Chú.
Tác dụng của nó bắt đầu mờ nhạt dần.
Không thể đề cao chút tu vi nào, tác dụng ngoài mặt của nó chỉ có áp chế nghiền nát những tạp niệm trong lòng.
Điều này gần như tương đương với việc chẳng có bất cứ tác dụng gì ở giới tu tiên chỉ coi trọng tu hành không coi trọng tâm tính này.
Thêm vào đó, tâm lý của Lý Phàm vốn đã kiên cường vô cùng, gần như sẽ không gặp phải việc bị tâm ma quấy nhiễu.
Vậy nên với Lý Phàm, tác dụng của Luyện Tâm Chú lại càng không đáng kể.
Nếu như không phải nghe theo trực giác trong lòng và thứ tự xếp hạng công pháp đầu tiên trên màn hình Hoàn Chân giải thích giá trị của Luyện Tâm Chú từ khía cạnh khác.
Có lẽ Lý Phàm đã từ bỏ nó từ lâu rồi.
Dù sao thuật giết rồng có lợi hại đến đâu, nếu như ở trong một thế giới vốn không có rồng, thì cũng chỉ là một công pháp vô dụng, căn bản không đáng để lãng phí thời gian.
Song, vào lúc này, sau khi Lý Phàm tạm thời buông bỏ mọi thứ, một lần nữa đắm mình vào việc tu hành Luyện Tâm Chú, hắn dần dần đã có lĩnh ngộ.
“Luyện Tâm, Luyện Tâm.”
“Làm thế nào để luyện thì bản thân mình đã quá thành thục.”
“Nhưng muốn luyện đến mức thế nào, mục đích cuối cùng là gì, mình lại chẳng có chút đầu mối nào.”
“Có lẽ đây cũng là lí do tại sao bao nhiêu năm nay, tiến độ tu luyện Luyện Tâm Chú vẫn mãi không hoàn thành.”
“Vậy luyện vì cái gì đây?”
Vấn đề này có lẽ quá mức sâu xa.
Khiến Lý Phàm vốn cho rằng ngộ tính của mình cũng không đến nỗi nào, nhất thời gặp phải bài toán khó.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua trong quá trình này.
Tác dụng của việc xa rời thực tế là có hạn.
Ngày thứ ba mươi sáu sau khi làn sóng ma bùng phát, Lý Phàm vẫn luôn không nghĩ ra được đáp án, quyết định tạm thời dừng việc tu hành lại.
Hắn chỉ chậm rãi bước đi trong cứ điểm, lắng nghe, quan sát, cảm nhận, suy nghĩ.
So với mười mấy ngày trước, cứ điểm Giáp Tuất Hào, trong một khoảng thời gian ngắn, đã âm thầm xảy ra một số biến hóa.
Trong môi trường khép kín, tương lai mông lung không xác định, lúc nào cũng có thể bị làn sóng ma âm tập kích.
Vật tư sinh tồn ngày càng cạn kiệt.
Các tu sĩ trong cứ điểm sống một ngày như trôi qua một năm, đồng thời một cảm xúc khó có thể giải thích được cũng bắt đầu chầm chậm nảy sinh trong lòng mỗi người.
Mặc dù hiện giờ vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối, nhưng Lý Phàm vốn thấu hiểu lòng người, đã lập tức cảm nhận được điều này.
“Trừ mình ra, ba người Nguyên Anh, sáu người Kim Đan.”
“Thực lực của mình yếu nhất, nhưng lại nếu tẩm ngẩm tầm ngầm, ngồi làm ngư ông đắc lợi thì đến cuối cùng chắc cũng không thành vấn đề.”
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận