Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 744: Kiếm của Bạch tiên sinh

“Chúng ta đều đến từ những tiểu thế giới khác nhau, so với Huyền Hoàng giới có sự chênh lệch đẳng cấp tự nhiên. Thế nhưng chúng ta cũng có những ưu thế không thể khinh thường.”
“Đó chính là tính đa dạng.”
“Giống như Đế quốc các ngươi có khả năng khống chế dị thú để chiến đấu vậy. Những năm gần đây, các tiểu thế giới khác cũng phát triển ra năng lực kỳ dị khác nhau.”
“Dù cho yếu hơn một bậc so với tiên pháp của Huyền Hoàng giới, song nếu như chúng ta có thể tập trung toàn bộ lực lượng và sức mạnh của cả vạn giới, chưa chắc không thể tổng kết, nghiên cứu ra một hệ thống sánh được với tiên pháp.”
Hứa Bạch chậm rãi nói.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thanh là lắc đầu.
Song không đợi nàng nói ra, Hứa Bạch đã mở miệng ngắt lời, nghiêm nghị nói: “Vạn sự đều do con người mà ra. Ai cũng biết hy vọng mong manh xa vời, nhưng đến thời điểm hiện tại, chỉ có liều mạng chiến đấu tới cùng mà thôi.”
“Người phàm dưới sự thống trị của tu sĩ sống cuộc sống như thế nào, hẳn là đạo hữu biết rõ hơn ta đúng chứ?”
“Thành viên Vạn Giới Liên Hợp hội đều là thống trị một giới. Dù cho bỏ mình, chỉ e cũng không bằng lòng làm trâu làm ngựa mãi.”
“Vạn giới liên hiệp chính là xu hướng tất yếu. Những kẻ nào không muốn...”
Khuôn mặt Hứa Bạch lạnh dần đi: “Tuy không đến mức nổ ra chiến tranh với các ngươi. Nhưng còn muốn chúng ta bảo vệ các ngươi thì không thể.”
Tiểu Thanh nhẹ giọng nói: “Đạo hữu không cần lo ngại, Đế quốc bọn ta không có khả năng ngả về phía Huyền Hoàng. Chỉ có điều, mọi sự của Đế quốc cũng không phải một lời của ta quyết định.”
“Xin đạo hữu chờ một chút ở đây, ta cần tiến hành thảo luận với Đế nữ bệ hạ và hội nghị Đế quốc.”
Hứa Bạch nghe vậy, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đồng thời, hắn cũng đưa ra yêu cầu của mình: “Ta từng nghe nói, Đế quốc xây dựng trên xác của một con thần điểu ba đầu.”
“Mà năm đó đầu của thần điểu bị tiên nhân nào đó một kiếm chém rụng.”
“Kỳ cảnh như thế, ta lại đến nơi đây rồi, nếu không thể tận mắt chứng kiến thì thật là đáng tiếc. Không biết đạo hữu có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này không?”
Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt tươi cười của Hứa Bạch, ánh mắt chớp loé.
Chốc lát, nàng đáp ứng: “Chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Đạo hữu đã có hứng thú, vậy lát nữa ta sẽ sai người dẫn ngươi đi. Có điều, nơi đầu lìa có để lại tàn niệm, đạo hữu nên cẩn thận một chút.”
Mặt Hứa Bạch lộ vẻ kinh sợ, sau đó càng vui vẻ: “Thời gian dài như vậy mà kiếm khí vẫn tồn tại, đủ để thấy được phong thái năm đó. Đạo hữu vừa nói như vậy, ta càng thêm mong đợi.”
Tiểu Thanh mỉm cười.
Sau khi nàng rời đi, không lâu sau có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám, mặc váy lụa bước vào.
“Mời đại nhân đi theo ta.”
Nói xong, thiếu nữ mặc váy lụa triệu hồi một con dị thú căng tròn như quả bóng.
Trong quả cầu nứt ra một khe hở, nàng bước vào trong đó.
Hứa Bạch cũng có chút tò mò đi vào theo nàng.
Bên trong quả cầu có chỗ cho hai người ngồi, hai người vừa tiến vào trong, nó lại tiếp tục mở rộng.
Từ từ bay ra khỏi tháp nhọn, nó nhanh chóng bay về phía “thánh địa Đế quốc” ở phía xa.
Cơ thể dị thú hình tròn dần dần trở nên trong suốt, khiến Hứa Bạch có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
“Đây là Phi Cầu thú, sau khi phồng lên có thể bay cao chín tầng mây, đạp gió mà đi, tốc độ cực nhanh. Dân chúng Đế quốc đi đến tham quan thánh địa, đa số đều lựa chọn phương thức này.” Thiếu nữ mặc váy lụa nhẹ nhàng giải thích cho Hứa Bạch.
“Chỉ có điều do đại nhân muốn đến tham quan nên Thanh thánh đã phân phó tạm thời giải tán người dân đi hết. Tránh quấy rầy sự yên tĩnh của đại nhân.”
Nữ tử từ tốn giải thích, rất nhanh đã đến nơi một đầu của Xích Cửu Đầu bị chặt.
“Nơi này chính là một trong chín thần miếu.”
Hứa Bạch đi theo nữ tử vào bên trong kiến trúc yên tĩnh, mới bước vào một bước đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc than, kêu rên thảm thiết.
Mặt đất, vách tường đều được ốp bằng những phiến đá đen như mực, khiến thần miếu trở nên trang nghiêm, u tối.
Không cần nữ tử dẫn đường, Hứa Bạch lần theo phương hướng âm thanh truyền tới, hướng đến nơi sâu nhất của miếu thờ.
Càng đi vào sâu bên trong, tiếng rên rỉ của dị thú vang dội vào tai càng rõ ràng.
Thông qua giới thiệu của nữ tử váy lụa, hắn biết những thứ này không chỉ là tiếng kêu của Xích Cửu Đầu trước khi chết.
Mà là những năm gần đây, để giảm bớt lệ khí của quái điểu, Đế quốc đã hiến tế vô số dị thú, tất cả tạo nên tiếng rên rỉ.
Mỗi một thần miếu, cũng không biết có bao nhiêu con dị thú chết thảm.
Vô số oan hồn đeo bám đủ để khiến cho khu vực bình thường trở nên giống như âm ty địa phủ vậy.
Có điều trong thần miếu nơi này tuy có chút lạnh lẽo.
Nhưng không xuất hiện bất kì dấu hiệu oan hồn quấy phá nào.
Bởi vì có một kiếm khí cường đại vững vàng trấn áp chúng từ đầu đến cuối.
“Vụt...”
Một chòm tóc tự dưng bay xuống, Hứa Bạch lập tức dừng lại.
Ở phía trước, máu thịt đen ngòm giống như giống như dây leo rối rắm cuộn tròn thành một cục.
Thỉnh thoảng còn có thể nhúc nhích chốc lát, rất khó để cho người ta tin rằng đây là thi thể yêu thú đã chết đi mấy ngàn năm.
Mà ở ngay phía trên khối thịt màu đen tồn tại một kiếm khí màu đỏ.
Giống như những dải dây dài trôi bập bềnh trong không trung.
Trên thực tế, tu sĩ tầm thường đúng là không thấy được kiếm khí màu đỏ này.
Càng không nói đến người phàm tầm thường của Đế quốc.
Bọn họ chỉ có thể nhìn từ đám máu thịt đen ngòm chưa bao giờ ngừng bị trấn áp cùng với chút ánh sáng kiếm khí thỉnh thoảng xuất ra ngoài, suy đoán ra có “kiếm khí tiên nhân” lưu lại.
Thế nhưng Hứa Bạch có thể nhìn thấy hết thảy một cách rõ ràng.
Thậm chí...
Hứa Bạch nhắm mắt.
Một hình ảnh chợt xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Đó là tia sáng màu đỏ chiếu sáng trời đất, hình như còn nhanh hơn tia chớp mấy phần.
Sự lợi hại ẩn chứa trong đó càng dường như có thể khai thiên trảm địa.
“Như dây thừng, thật ra là...”
“Kiếm.”
Hứa Bạch nhìn chăm chú vào luồng ánh sáng đỏ trước mắt, không biết qua bao lâu, như có điều suy nghĩ nói.
“Dây đỏ Bạch tiên sinh tặng cho à...”
“So với kiếm gỗ hắn tiện tay cầm ta nhìn thấy trong Vẫn Tiên cảnh, dây đỏ này có ý sát phạt mạnh hơn.”
“Cùng với nói là kiếm thuần túy, càng giống như mang theo chút mùi vị trừng phạt.”
Vô số cảm ngộ không ngừng cuồn cuộn tuôn ra trong đầu Hứa Bạch.
Hắn dường như thấy được bóng dáng của Bạch tiên sinh nhẹ nhàng bắn ra một sợi tơ.
Sau đó hung thú tuyệt đại ngông cuồng tự đại Xích Cửu Đầu chết một cách bi thảm tại chỗ.
Cứ như vậy, Hứa Bạch đắm chìm trong dòng cảm ngộ, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Nữ tử váy lụa cũng không dám quấy rầy, một mực yên lặng đứng ở phía sau Hứa Bạch.
Mà cách Hứa Bạch không xa, phía sau một bức tường của thần miếu.
Tiểu Thanh và một thiếu nữ vóc dáng uyển chuyển đang nhìn chằm chằm Hứa Bạch thông qua một bức tường trong suốt.
“Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?” Tiểu Thanh hỏi, trong ánh mắt hiện lên một chút lo lắng hiếm thấy.
Thiếu nữ còn lại là từ đầu đến cuối nhắm mắt lại.
Lông mi không ngừng run rẩy, trên mặt có mồ hôi hột chảy xuống.
Hồi lâu sau, nàng mở choàng mắt.
“Tại sao có thể như vậy?”
Thiếu nữ tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Lúc ta nhìn hắn giống như là đang nhìn chính ta vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận