Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 616: Viết sách khó công bố

Nghe thấy Tây Môn Vũ chắc chắn như thế, Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
“Thời gian trôi qua, tăng giảm có thứ tự. Đây là biến hóa của bản thân Huyền Hoàng giới hay là do ngoại lực dẫn đến?”
Lý Phàm theo bản năng nghĩ đến vị Truyền Pháp thiên tôn thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bởi vì nếu như nói trong Huyền Hoàng giới có tu sĩ có thể dễ dàng thay trời đổi đất như vậy thì nhất định là người sáng tạo tân pháp này.
“Chỉ là nếu như suy đoán thật sự chính xác, Huyền Hoàng giới sắp rơi vào Tiên Khư, Truyền Pháp thiên tôn lại không chạy trốn trái lại cải tạo thế giới mấy ngàn năm như một ngày, đây lại là vì sao?”
“Lẽ nào là vì chỉ có hoàn thành cải tạo thế giới, Truyền Pháp thiên tôn mới có thể siêu thoát?” Lại nghĩ tới chuyện mười mấy năm sau Truyền Pháp thiên tôn rời khỏi Huyền Hoàng giới ở đời trước, Lý Phàm không nhịn được lại phỏng đoán.
Trong nháy mắt loé lên rất nhiều suy nghĩ, Lý Phàm tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng.
“Tây Môn huynh quả nhiên là kỳ tài kinh thiên vĩ địa, có thể nhìn thấy diện mạo vốn có của đất trời từ chỗ rất nhỏ, ta thấy cho dù là cường giả Hợp Đạo cũng xa xa không bằng ngươi!” Lý Phàm hết mực ca ngợi nói.
Sau đó lại chuyển chủ đề: “Nghiên cứu kinh hãi thế tục như vậy, không biết đạo hữu có tác phẩm phân tích tỉ mỉ không? Như vậy bên ta cũng tiện đọc thâu đêm!”
Tây Môn Vũ trước tiên là có phần đắc ý, song sau khi Lý Phàm hỏi có chuyện có liên quan tới công việc viết sách, trong lúc nhất thời lại hơi ấp úng, lộ ra vẻ vô cùng khó xử.
Dưới sự truy hỏi không ngừng của Lý Phàm mới không thể không nói ra tình hình thực tế.
Thì ra trước đó hắn đã cơ bản hoàn thành bộ sách “Sơn Hà Cổ Kim Khảo” toàn bản, lúc đang muốn công bố để danh tiếng lưu truyền thiên cổ.
Hắn lại nhận được cảnh cáo của Vạn Tiên Minh.
Phía chính phủ Tiên Minh cho rằng trong cuốn sách “Sơn Hà Cổ Kim Khảo” có rất nhiều nội dung không thích hợp công khai, cần tiến hành sửa bản thảo.
Nhưng không hề chỉ ra cụ thể nội dung nào phạm vào kiêng kỵ.
Tây Môn Vũ rơi vào đường cùng chỉ đành cắt giảm một phần, một lần nữa đưa lên tiến hành xét duyệt. Kết quả lại vẫn không thông qua được thẩm định.
Mãi đến cuối cùng xóa tan tác một tác phẩm thật dày, chỉ còn lại một phần trường văn lẻ loi trơ trọi may mắn sống sót.
“Ha ha, từ đó về sau ta cũng nản lòng thoái chí, chỉ dựa vào học thức của bản thân kiếm chút cống hiến độ. Thuận tiện đổi phương hướng nghiên cứu.”
“Phải rồi, gần đây ta đang dốc sức cho nghiên cứu có liên quan đến địa mạch lưu động, nếu đạo hữu có hứng thú thì có thể giao lưu với nhau.” Trong giọng nói của Tây Môn Vũ mang theo phiền muộn nói.
Lý Phàm trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng dò hỏi: “Không biết đạo hữu còn phần dự phòng bản thảo thư tịch không?”
Tây Môn Vũ cười ha ha: “‘Cổ Kim Khảo’ là sở học cả đời ta, đã khắc sâu vào trong đầu ta, còn cần phần dự phòng làm gì?”
“Nhưng mà không thể thông qua Thiên Huyền Kính chuyển phiên bản hoàn chỉnh. Nếu như đạo hữu ngươi thật sự muốn đọc thì có thể đến đảo Kỳ Hồng châu Nhạc Dương tìm ta.”
Châu Nhạc Dương nằm ở trung bộ lệch đông Vạn Tiên Minh, cách biển Tùng Vân chừng mười châu. Song cả hành trình truyền tống cũng không cần bao lâu.
Lý Phàm đồng ý ngay.
“Đúng rồi, Tây Môn đạo hữu, những địa điểm ta ủy thác ngươi tìm kiếm mà mãi không thể tìm thấy kia, ngươi nói có thể là đã rơi vào trong phạm vi tường chắn sương trắng.”
“Có thể đánh dấu ra vị trí chúng nó có thể tồn tại trên bản đồ giúp ta không?” Trước khi sắp ngắt truyền tin, Lý Phàm hỏi.
Tây Môn Vũ nghe vậy có phần kinh ngạc: “Lẽ nào đạo hữu ngươi muốn xâm nhập sương trắng tìm tòi hư thực?”
“Cũng không hẳn, chỉ là lưu lại tưởng niệm thôi. Dù sao sương trắng phệ nguyên hung mãnh, ai lại ngại sống quá lâu mà dở hơi vào trong đó chứ.” Lý Phàm bật cười, không thừa nhận: “Nếu có một ngày, chờ thọ nguyên của ta sắp hết, nói không chừng còn có thể vào trong đó thám hiểm du lịch một phen.”
“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng lại gặp phải một người điên chứ.” Tây Môn Vũ lẩm bẩm nói câu.
“Lại gặp phải một người điên? Tây Môn đạo hữu ngươi có ý gì?” Lý Phàm nổi lên hứng thú, vội vàng hỏi.
“Chuyện này không có gì đặc biệt. Chẳng là trước kia lúc thăm dò địa mạo thực địa từng nhiều lần tận mắt nhìn thấy một tu sĩ điên điên khùng khùng chạy ra chạy vào từ trong tường chắn sương trắng.”
“Lúc mới đầu hắn vẫn là dáng vẻ thanh niên. Sau đó đã trở nên từ từ già đi. Không biết hiện giờ hắn có còn sống hay không.”
“Đã từng khuyên hắn mà hắn lại không nghe. Chỉ không ngừng nói tường chắn sương trắng có bí mật lớn...”
“Đây không phải lời nói nhảm, nhưng ngươi phải có mạng đi nghiên cứu mới được.”
Tây Môn Vũ khịt mũi coi thường, giọng điệu khinh thường.
Vừa nói vừa truyền qua một tấm bảng đồ có mang mấy ký hiệu.
“Mấy ngày nay lại nghĩ vài cách xem thử có khả năng giải ra mấy cái còn lại này hay không. Nếu thực sự không được thì ta không liên hệ ngươi nữa.” Nói xong bên kia đã không còn âm thanh.
Lý Phàm xem xét tỉ mỉ bản đồ, phát hiện ký hiệu rải rác, phân bố ở khắp nơi lãnh địa Vạn Tiên Minh. Mà những địa điểm này, trước đây lúc Lý Phàm cố ý lựa chọn đều là chọn trong ký ức của Lệnh Hồ Xương, đối lập tập trung ở liền nhau một hai châu bên trong.
Bởi vậy có thể thấy được, nghiên cứu của Tây Môn Vũ không giả.
Quả nhiên Huyền Hoàng giới đã bị xé rách, tái tạo.
Nhìn chằm chằm bản đồ, Lý Phàm rất lâu không nói. Hồi lâu sau lại triệt để xóa bỏ tin tức bản đồ.
“Trước mắt vẫn nên mua nguyên liệu luyện chế Trường Sinh đan từ trong Thiên Huyền Kính trước. Chờ sau khi tích góp được một nhóm lại bảo Liễu Tam lái Phổ Hiền Chân Chu đi vào chỗ sâu sương trắng một chuyến. Xem có thể có phát hiện gì hay không.”
“Nếu thực sự không được cũng có thể cân nhắc trồng trong động thiên thuộc tính mộc trong Ngũ Hành động thiên của ta.”
Pháp vực Ngũ Hành động thiên Lý Phàm hiện tại chỉ là phôi thai mới sinh.
Bất kể là cỡ quy mô hay là mức độ dày đặc của linh khí, đều còn lâu mới có thể đánh đồng với cái gây nên đại chiến giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội lúc trước.
Nhưng may mà bản chất không khác nhau, tiền đồ vô hạn.
“Trồng linh thực, còn có lợi cho việc hoàn thiện pháp tắc trong động thiên thuộc tính mộc. Chỉ là thuật nghiệp có chuyên công...”
Lý Phàm chợt nhớ tới tu sĩ Nguyên Anh Dược đường biển Tùng Vân Trần Anh.
Từ sau khi hắn bị điều động vào Ngũ Hành động thiên vẫn bặt vô âm tín.
Nhưng khác với đời trước, bởi vì Lý Phàm lên tiếng cảnh báo trước, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa vẫn lạc.
Chỉ có điều là không liên lạc được thôi.
“Hẳn là còn ở trong Ngũ Hành động thiên, không biết đang bận việc gì.” Lý Phàm còn nhớ, ở đời trước sau đó không lâu, vào neo định năm thứ ba mươi tám, bởi vì trong Ngũ Hành động thiên bị rút lượng lớn tài nguyên dẫn đến ngũ hành mất cân bằng, quy nhất chôn vùi.
“Không biết đời này Vạn Tiên Minh có thể giẫm lên vết xe đổ nữa không.” Lý Phàm vẫn không rõ, vì sao Vạn Tiên Minh lại cướp tài nguyên từ trong Ngũ Hành động thiên khoa trương như thế. Nhưng nhìn từ việc Trần Anh vẫn chưa trở về, dường như hành động của Vạn Tiên Minh trong Ngũ Hành động thiên cũng không dừng lại.
Suy tư một lát, Lý Phàm khẽ lắc đầu, không nghĩ nữa.
Đang muốn xoay người trở về đảo Thân Hoá lại bỗng nhận được thông báo tin tức Thiên Huyền Kính truyền đến.
Tu sĩ Hóa Thần bị điều động vào tổng bộ Vạn Tiên Minh mấy năm, nguyên đảo chủ của đảo Vạn Tiên, Hồng Hi tiên quân.
Cuối cùng đã trở về.
Hắn ra lệnh cho “Bí Tự sứ” Lý Phàm lập tức đến gặp hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận