Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 526: Thiên địa bất đồng thọ

“Nhưng con đường trường sinh mà sư tỷ nói, lại trả giá bằng chính ta…”
“Ta lại không muốn!”
“Từ nay về sau, ta cũng sẽ không để sư tỷ cô đơn như vậy!”
Tiếng cười của Lý Phàm vang vọng đất trời.
“Những năm gần đây, sư tỷ lĩnh ngộ được ‘Vạn chúng một lòng’. Sư đệ ta đây tuy ngu dốt, nhưng cũng không nhàn rỗi.”
“Ta có một chiêu, mời sư tỷ chỉ giáo!”
Trong vô vàn ánh sáng chói mắt, tiếng quát của Lý Phàm như tiếng chuông vang vọng truyền đến.
“Thiên!”
“Địa!”
“Đồng!”
“Thọ!”
Thân mình Lý Phàm hoàn toàn bị vùi lấp trong ánh sáng rực rỡ.
Mà lúc này, sắc mặt Triệu sư tỷ lần đầu tiên hơi thay đổi.
Không còn là dáng vẻ chẳng hề để ý, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, mà là kiểu vừa tức giận vừa buồn cười: “Khó trách những năm này sư đệ đều tiến bộ chậm chạp, thì ra là đổ công sức để nghĩ cách khắc chế được ta?”
“Ta và ngươi đồng tu ‘Thiên Địa Giao Chinh Phú’, thực ra đã khó phân lẫn nhau. Chiêu thiên địa đồng thọ này, chính xác là có thể uy hiếp được ta…”
“Nếu tu vi của sư đệ có thể cao thêm chút nữa.”
Hàng nghìn hàng vạn Triệu sư tỷ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ người Lý Phàm, đồng thời giang hai tay ra, để ánh sáng tuôn vào lồng ngực.
“Sư đệ, đừng phản kháng, hòa cùng một thể với ta đi!”
Trên mặt vô số thân hình của nàng, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Nhưng những vết nứt nhanh chóng tự lành lại. Mà ánh sáng lại càng ngày càng yếu, chậm rãi biến mất giữa trời đất.
Trong Đại Đạo tông, lúc này đã hoàn toàn không còn hơi thở của Lý Phàm.
Tất cả dường như yên tĩnh lại.
“Ha ha, Lý Phàm sư đệ.”
“Thật sự phải cảm ơn ngươi, đã cùng ta chơi một trò chơi không tệ.”
“Nhiều năm như vậy, chưa từng có trải nghiệm thú vị đến thế.”
Vẻ mặt Triệu sư tỷ mê ly, nhìn lên không trung, tự thì thào lẩm bẩm.
“Tiên quang tiếp dẫn! Đó là tiên quang tiếp dẫn!”
“Là ai vậy? Châu Tàn Hồng của chúng ta lại có tu sĩ được thiên tôn coi trọng sao?
“Ha ha ha, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, liên tục xuất hiện ba đệ tử tiên tông! Châu Tàn Hồng của chúng ta chắc phải vang danh bốn phương rồi!”
Giọng nói âm ồn ào như từ phương xa truyền đến, Lý Phàm đột nhiên thức tỉnh.
Mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, hắn phát hiện hoàn cảnh của mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong nháy mắt, ký ức phủ bụi rất lâu, giống như đã cách một thế hệ, ký ức như thủy triều ùa tới.
Ngũ Lão hội, Nhất Tâm tiên tông, châu Tàn Hồng.
Tiếp dẫn tiên quang.
Thì ra, mình vẫn đang ở lúc được tiên quang tiếp dẫn.
Chỉ là, những việc đã trải qua suốt mấy trăm năm vừa rồi rốt cuộc là cái gì.
Ảo cảnh?
Lý Phàm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Xuyên qua kẽ nứt trên bầu trời, có thể nhìn thấy lấp ló một tông môn với dãy núi trùng điệp.
Đúng là một trong Thập đại Tiên tông thượng cổ, Đại Đạo tông.
Giờ phút này, giống như là vì hoan nghênh thành viên mới gia nhập - Lý Phàm, vô số đệ tử bên trong Đại Đạo tông, cũng đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía bên này.
Khác biệt so với trong ảo cảnh chính là, Đại Đạo tông này, có nhiều “Sinh khí” hơn trước đó rất nhiều.
Không chỉ biểu cảm của mỗi đệ tử không hề cứng nhắc, mà mỗi thứ đều khác biệt, không khác gì người thật.
Mà bọn họ cũng nói chuyện với nhau, nhiệt liệt thảo luận.
Không giống lúc Lý Phàm nhìn thấy trong ảo cảnh, vô cùng tĩnh mịch, im lặng.
Trong tiếp dẫn tiên quang, không ngừng lên cao.
Thân thể Lý Phàm lại dần dần trở nên xơ cứng, chết lặng.
Lý Phàm cũng cảm giác được ý thức của mình đang từ từ tan biến.
“Thì ra đây là một con rối gỗ…”
Lý Phàm đăm chiêu suy nghĩ.
Sau lại tiêu tan trong gió.
Chỉ để lại một thân thể bằng gỗ mục nát, bay về hướng Đại Đạo tông.
Mà đệ tử bên trong Đại Đạo tông nhìn thấy cảnh này, có phản ứng khác nhau.
Có người giận tím mặt.
Có người như đang suy nghĩ.
Có người vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Còn có người mặt mỉm cười.
Mảy may không nhìn ra, cái gọi là “Nhất” trong ‘Vạn chúng một lòng’ ở đâu.
Không biết cuối cùng, là ai đưa ra quyết định.
Một tia sáng trắng phát ra từ trong kẽ nứt, chôn vùi thân thể rối gỗ một cách triệt để.
Sau đó thu hồi tiếp dẫn tiên quang, khe nứt chậm rãi khép lại, cảnh tượng Nhất Tâm tiên tông biến mất trong đất trời.
Chỉ để lại Ngũ Lão hội không rõ chân tướng âm thầm cảm thán.
Cùng lúc đó, biển Tùng Vân.
Chỗ đảo Vạn Tiên ngày xưa, người đang đốc tra tiến độ trùng kiến Tùng Vân tiên thành, bản tôn Lý Phàm, sững sờ ngay tại chỗ.
“Sao thế, đảo chủ đại nhân? Có gì không đúng sao?”
“Ta cho bọn họ sửa lại ngay!” Cao Viễn nói liên thanh.
Một lát sau, Lý Phàm khoát tay.
“Không có việc gì, các ngươi làm rất tốt! Tiếp tục duy trì!”
Lại sắc mặt như thường tuần tra một vòng, qua gần nửa ngày mới trở lại nơi ở tạm thời của mình.
Phong tỏa xung quanh, sắc mặt Lý Phàm nghiêm túc.
“Ha ha, sư đệ. Ta vô cùng mong đợi chính thức gặp gỡ ngươi nha.”
Tiếng cười khẽ của Triệu sư tỷ dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai như cũ.
Đến tột cùng thì tin tức sau cùng là từ thần thức truyền đến hay là đích thân Lý Phàm nghe được?
Vậy mà trong lúc nhất thời hắn không thể phân biệt được.
“Triệu sư tỷ… ảo cảnh rất mạnh.”
Lý Phàm nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong Đại Đạo tông trong hơn trăm năm.
Tuy có một số chi tiết đã không còn nhớ rõ, nhưng đại đa số sự kiện đều giống như mình đã từng trải qua, không khác gì hiện thực.
Thậm chí khiến cho Lý Phàm sinh ra ảo giác rằng hắn thực sự đã từng là sư đệ của Triệu sư tỷ, một thành viên của thượng cổ Đại Đạo tông.
Chẳng qua là chuyển thế làm lại, trải qua hơn chục năm, cuối cùng trí nhớ năm đó cũng đã được khôi phục.
Vậy mà vẫn còn nảy ra ý tưởng, chi bằng đi tìm Triệu sư tỷ để “làm quen” sớm một chút.
Nếu như hắn vẻn vẹn có trí nhớ một đời, không có ‘Hoàn Chân’, không chừng hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Lý Phàm không khỏi âm thầm nghiêm nghị.
Cho dù chỉ có một luồng thần thức đắm chìm trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ, đã gây ra ảnh hưởng lớn đến bản tôn lớn đến như vậy…
Cũng khó trách tu sĩ Ngũ Lão hội trong ‘Nhất Tâm tiên tông’ một lòng một dạ đối với Triệu sư tỷ đến thế.
Sử dụng Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, luyện hóa ý nghĩ “Tìm Triệu sư tỷ nương tựa” thỉnh thoảng hiện ra thành chất dinh dưỡng cho Nghịch Luyện Đạo Tâm.
Qua ba ngày ba đêm, Lý Phàm mới tiêu trừ hết ảnh hưởng mà hành trình ‘Nhất Tâm tiên tông’ mang lại.
Ít nhất ở mặt ngoài là như thế.
Triệt để thoát ly, Lý Phàm lại phân tích sắp xếp lại thu hoạch lần này.
Không thể nghi ngờ, trải nghiệm của hắn ở Đại Đạo tông là một tay Triệu sư tỷ hư cấu nên.
Thậm chí từ đầu tới cuối, ngay cả tên thật của Triệu sư tỷ là gì, Lý Phàm cũng không biết được.
Mà cố tình khi ở trong ảo cảnh, cũng không hề có cảm giác gì bất thường.
Nhưng trong giả có thật, trong thật có giả.
Ít nhất, những tu sĩ Đại Đạo tông trong ảo cảnh như Quý Trường Tịch, Mạc Chi Nhiễm thật sự đã từng tồn tại.
Những công pháp “Thiên Địa Giao Chinh Phú”, “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, cũng chưa hẳn là giả.
Chỉ tiếc là giống như khi trở về từ Vẫn Tiên cảnh, chi tiết trong đó đều là không thể nhớ rõ.
Còn có đủ loại biến cố trời đất mà hắn trải qua dưới thân phận ‘sư đệ’.
“Thì ra Tiên Phàm Chướng là do một vị thiên tôn nào đó viết ra, không phải là do thiên địa tự sinh ra.”
Lý Phàm lại nghĩ đến Ân thượng nhân ở đảo Ân Ân.
“Chẳng lẽ, vị này vì phát hiện tung tích vị thiên tôn lánh đời đó nên sau cùng bị diệt khẩu?”
Liên tưởng đến hành vi tự sát khó hiểu của mấy đời Ân thượng nhân trước, Lý Phàm không khỏi nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận