Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 83: Thử thách cuối cùng, sự kiên định

"Tâm hải khó vượt..."
Tu sĩ ở đây nghe Tần Đường nói vậy đều có vẻ hoảng hốt, dường như có lĩnh ngộ.
Có người thì làm ngơ, không thèm để ý chút nào.
Cứ như vậy, ngày hôm sau trôi qua rất nhanh chóng.
Sáng sớm ngày mốt, Tần Đường vẫn xuất hiện trong tầm mắt mọi người như thường lệ.
Chỉ là, lần này hắn ngược lại không uống rượu, không còn say khướt, nhìn qua rất có tinh thần.
"Hôm nay, chính là khảo nghiệm cuối cùng." Tần Đường đánh giá tu sĩ ở đây, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trên con đường tu hành, luôn gặp phải vô số gian nan và cám dỗ. Liệu các ngươi có thể kiên trì và không thay đổi sơ tâm được hay không?”
"Để cho ta rửa mắt mà xem đi."
Sau khi lời nói của Tần Đường vang lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Trong ngôi làng nhỏ trên núi, Lý Phàm nằm trên mái nhà, nhìn hoàng hôn dần dần buông xuống, hắn luôn luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất một thứ gì đó.
Lớn lên trong một ngôi làng miền núi, mỗi ngày, hắn đều sinh hoạt như nhau: mặt trời mọc thì đi vào rừng, mặt trời lặn thì đi ngủ.
Điều này đã kéo dài mười lăm năm.
Đều sống những ngày bình thản và hạnh phúc như thế.
Nếu cứ tiếp tục sinh sống như vậy, dường như cũng không có gì không tốt.
Nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ có một loại rung động, cảm thấy mình tuyệt đối không nên sống cả đời bình thường như thế này.
"Phàm nhi, Phàm nhi, ngươi ở đâu? Về nhà ăn tối! ”.
Lý Phàm làm ngơ trước lời kêu gọi của mẫu thân.
Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn con chim đang bay lượn tự do tự tại, nhìn nhật nguyệt tồn tại từ xưa đến nay lại không vì ý chí của con người mà di chuyển, kinh ngạc xuất thần.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao lấp lánh hiện lên đầy trời.
Dưới bầu trời đầy sao mênh mông, hắn càng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Thế là hắn cứ mãi ngắm nhìn suốt một đêm.
Cho đến khi bình minh đến, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn xoay người nhảy về phòng.
Hắn vọt vào phòng, lớn tiếng nói với mẫu thân còn đang ngủ: "Nương, nương huỷ hôn sự với hai cô nàng nhà bên đi."
"Con không kết hôn. Con muốn đi tu tiên!”
Người mẹ buồn ngủ nhất thời bị dọa tỉnh, cho rằng đứa nhỏ bị điên, vội vàng rời giường giữ chặt tay Lý Phàm: "Tu tiên cái gì hả? Nào có tiên chứ! Thằng nhóc này, con tỉnh lại đi! ”.
Lý Phàm kéo tay mẫu thân ra, khuôn mặt tuy non nớt nhưng lại tràn đầy kiên nghị: "Con không biết Tiên ở nơi nào, nhưng con nhất định sẽ tìm được người.”
Dứt lời, trong tiếng khóc của mẫu thân, hắn sơ sài thu dọn hành lý, sải bước bước ra khỏi cửa phòng.
Nửa năm sau, trong lúc khám phá vùng núi sâu, Lý Phàm không may mất mạng.
Trước đạo quan lụn bại, ánh lửa không ngừng nhảy nhót cùng tiếng khóc của mọi người, trong lòng Lý Phàm tràn ngập mờ mịt.
"Đại sư huynh, sư phụ đã chết rồi, Xuất Vân Quan chúng ta ngày sau sẽ phải làm sao đây?" Bên cạnh, một giọng nói nhát gan hỏi.
Lý Phàm đang muốn há miệng, lại nghe thấy thanh âm phẫn nộ không ngừng truyền đến từ bốn phía.
"Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là mọi người chia đều đồ đạc trong quan rồi xuống núi hết đi!"
"Vốn tưởng rằng trên núi có một vị thần tiên thật, mọi người mới trăm cay nghìn đắng lên núi bái sư. Không nghĩ tới lão đạo sĩ này lại là một kẻ lừa đảo!”
"Đúng vậy, thần tiên thật sao có thể đang bình thường thì đột nhiên lăn ra chết a."
Mọi người càng nói càng kích động, Lý Phàm cũng không biết nên giải thích như thế nào, đành phải mặc cho bọn họ tranh đoạt vật lớn vật nhỏ trong Xuất Vân Quan không còn một mống.
Một lát sau, trên núi chỉ còn lại một mình Lý Phàm lẻ loi.
Chôn cất tro cốt còn lại của sư phụ, Lý Phàm hồi tưởng lại ánh mắt sư phụ nhìn mình trước lúc lâm chung.
Không cam lòng, tiếc nuối, chán nản, khao khát...
Sư phụ có phải là kẻ nói dối không?
"Xuất Vân Đăng Thiên Thiên" mà sự phụ truyền lại cũng là thứ bịa đặt lung tung hay sao?
Lý Phàm cảm thấy, có lẽ mọi chuyện cũng không phải như mọi người đã nghĩ.
Tiên, có lẽ là có thật.
Cuối cùng, Lý Phàm vẫn không xuống núi.
Nửa đời sau, hắn vẫn ở trong đạo quan một mình, nhìn mây tụ mây tan, nhật nguyệt biến hóa trong núi.
Cả ngày đều tìm hiểu "Xuất Vân Đăng Thiên Thiên".
Hơn năm mươi tuổi, hắn trước sau vẫn không thể tiến thêm một bước.
Cuối cùng ôm hận mà chết.
Trong cung điện.
Lý Phàm nhìn tấm bảng gỗ viết đầy những cái tên được đặt trên đĩa vàng trước mặt, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn.
"Cầm xuống đi, đêm nay trẫm vẫn sẽ tu đạo như trước."
"Hoàng thượng, đã ba tháng rồi ngài không sủng hạnh phi tần trong hậu cung..."
"Ừ?" Hung quang trong mắt Lý Phàm chợt lóe rồi biến mất.
“Nô tài tuân chỉ.”
Nhìn Tổng quản Thái giám sợ hãi lui ra, Lý Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Hoàng đế này không làm cũng được." Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một ý niệm như vậy.
Vơ vét tài nguyên của cả quốc gia để bản thân tu hành.
Bề ngoài nhìn qua thì hắn vẫn là phàm nhân như cũ, nhưng trên thực tế, hắn hiện giờ đã một chân bước vào đại môn Kim Đan kỳ.
Tục sự trên thế gian này, thật là không thú vị a!
Nghĩ như vậy, ba tháng sau, lúc thượng triều, trước mặt văn võ cả triều, Lý Phàm phá không mà đi.
Hai trăm mười sáu năm sau đó, trong khi khám phá một động phủ thượng cổ, Lý Phàm không may bị người ta ám toán.
Thân tử đạo tiêu.
Lăng Vân Phong.
"Kiếp Vân này sao ngưng tụ thời gian dài như vậy mà còn chưa hạ xuống?"
"Uy thế của thiên kiếp này so với năm đó chưởng môn phi thăng còn mạnh hơn đúng chứ?"
"Đó là đương nhiên, nếu chỉ bàn về chiến lực, tiểu sư thúc được xưng là đệ nhất nhân trong ngàn năm qua của Ly Sơn Kiếm Tông chúng ta!"
Lý Phàm nhìn kiếp vân trên đỉnh đầu đang không ngừng gia tăng uy thế, trong lòng chợt sinh ra một cỗ hào khí.
Tu hành ba trăm năm, chỉ là thiên kiếp thì có gì đáng sợ?
Một đạo kiếm quang từ Lăng Vân Phong phóng lên trời.
Bổ kiếp vân đầy trời thành muôn mảnh.
Ánh mặt trời từ khe hở của kiếp vân xuyên xuống, chiếu rọi trên đỉnh Lăng Vân Phong.
Thiên hoa loạn trụy, Tiên môn bỗng mở ra.
Lý Phàm càng không có một chút do dự, phi thân xông vào Tiên môn.
Sau khi tiến vào Tiên giới, Lý Phàm tức giận phát hiện, tiền bối của Ly Sơn Kiếm Tông phi thăng trước đây, tất cả đều bị cừu gia không biết tên sát hại.
Hắn một mặt tu luyện, một mặt tìm kiếm hung thủ phía sau màn.
Trằn trọc trăm năm nhưng vẫn không tìm thấy manh mối.
Trong một lần thám hiểm bí mật thượng cổ tu tiên trong bí cảnh, hắn lại bị đồng bạn đánh lén, ngã xuống trong sự kinh ngạc và không cam lòng cùng cực.
Tiên Vực phương Bắc.
Từ hai ngàn năm trước, sau khi thống nhất Thanh Thiên Tiên Vực, Phàm Thiên Đế bắt đầu hành trình chinh phạt tràn ngập huyết tinh.
Những năm gần đây, hắn lấy đầu của năm vị Tiên Đế, mười sáu vị Tiên Vương, tạo nên hình tượng một Phàm Thiên Đế hung danh tuyệt thế.
Cuối cùng, cả Tiên giới cũng chỉ còn lại Tiên Vực phương Bắc còn đang kéo dài hơi tàn.
Giờ đây, đại quân áp cảnh, thề trong vòng một năm sẽ tiêu diệt Tiên vực phương Bắc.
Giữa đại quân, Tần Đường nhìn Phàm Thiên Đế nhắm mắt dưỡng thần, muốn nói rồi lại thôi.
Lý Phàm mở mắt ra, nhìn vị ái tướng tâm phúc đi theo mình một đường từ thuở hàn vi giết ra, lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy.
"Tần Đường, ngươi hình như có chuyện muốn hỏi ta?"
"Không giấu gì Đế Quân, ta quả thật có một chuyện khó hiểu."
"Cứ nói đừng ngại."
"Đế Quân bắt đầu từ một phàm nhân, trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, rốt cuộc đã thành tựu Thiên Đế một phương. Quyền thế ngập trời, chúng tiên trong Tiên giới ai nấy cũng đều sợ hãi. Nhưng vì sao Đế Quân vẫn mãi không có ý dừng bước? Điều Đế Quân khổ sở theo đuổi đến tột cùng là cái gì?”
"Sau khi diệt sát Chuyên Thiên Đế, hoàn toàn thống nhất Tiên giới, Đế Quân sẽ có tính toán gì đây?" Tần Đường nhìn chằm chằm Lý Phàm, nói ra nghi vấn trong lòng.
"Ha ha." Lý Phàm cười khẽ một tiếng.
"Ta cầu, chẳng qua chỉ là hai chữ "trường sinh" mà thôi." Hắn thản nhiên nói.
Tần Đường sửng sốt, dường như không thể được tin vào lỗ tai mình.
"Trường sinh? Với tu vi của Đế Quân hiện giờ, chẳng lẽ còn không thể xưng là trường sinh sao? Nếu không có ngoài ý muốn, Đế Quân có thể sống mấy trăm vạn năm, cũng không có gì khó chứ?" Hắn sắc mặt khiếp sợ hỏi, tựa như khó có thể lý giải nổi.
"Thọ trăm vạn năm, là có thể vọng xưng trường sinh?" Lý Phàm cười cười, chỉ hỏi ngược lại.
"Trong Hoang Thiên Phần có bao nhiêu tên cổ Tiên Đế đã sớm biến thành xương khô trong quan tài?"
"Cho dù có là Cổ Tiên mở Tiên giới trong lời đồn, có uy năng vô thượng, hiện tại còn chẳng phải bị ta biến thân thể thành sơn mạnh, trấn áp bên dưới cung điện hay sao."
"Lần này, ta muốn thống nhất Tiên giới, hợp lực chúng tiên trong thiên hạ, chế tạo một đại trận bao trùm toàn bộ Tiên giới. Nhân cơ hội này đánh vỡ cái lồng giam tiên được cho là tồn tại tuyên cổ kia. ”.
"Ta muốn đạp lên trên Tiên giới, tiến thêm một bước." Lý Phàm ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng lại kiên quyết như thế, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.
Tần Đường câm lặng.
Bởi vì hắn biết, trên Tiên giới, đã không còn thứ gì nữa.
Vậy nên hắn chỉ có thể trầm mặc cúi đầu.
Mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch của Lý Phàm.
Chỉ trong một năm, Lý Phàm đã thống nhất toàn bộ Tiên giới.
Sau đó, hắn lại dùng thủ đoạn vô cùng đẫm máu, trấn áp hết thảy người có ý kiến phản đối, thu thập tài nguyên toàn cõi Tiên giới, thành công chế tạo đại trận dùng để phá vỡ xiềng xích của Tiên giới.
Khi đại trận phát động, cả tiên giới đều đang run rẩy.
Bầu trời xuất hiện vô số vết nứt, tất cả mọi thứ trên thế giới dường như đều bị phá vỡ.
Lý Phàm cười to, vọt vào trong khe nứt.
Nhưng nghênh đón hắn chỉ có bóng tối vô tận.
Đến lúc này, thử thách sự kiên định đã kết thúc.
Bởi vì Tần Đường biết, không cần phải kiểm tra nữa.
Trong khảo nghiệm lần này, xuất hiện một kẻ quái thai.
Dù cho chính mình xây dựng một thế giới có vô số trọng thiên, chỉ sợ cũng không cách nào hao mòn quyết tâm trước nay chưa từng có của người này.
Nếu sư phụ ở đây, thấy kỳ tài như thế, chỉ sợ cũng sẽ phi thường cao hứng đi.
Chỉ là đáng tiếc...
Trong mắt Tần Đường hiện lên vẻ buồn bã.
Trong tiếng thở dài của hắn, mọi người lần lượt tỉnh lại từ ảo mộng.
Vẫn là quảng trường như trước.
Có người mờ mịt, có người tỉnh ngộ lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Có người lại rơi vào đốn ngộ, như có điều hiểu ra.
Tần Đường nhìn một đám tu sĩ có biểu hiện khác nhau, mỉm cười nói: "Ba cửa khảo nghiệm đều đã chấm dứt.”
"Trong các ngươi, có người biểu hiện vượt ngoài dự liệu của ta, có người thì thật sự tệ chẳng chịu được."
"Chưởng môn sư bá đã từng nói với ta, Vân Thủy Thiên Cung ta thu đồ đệ, quý hồ tinh, bất quý hồ đa."
Hắn đánh giá mọi người, sắc mặt nhu hòa: "Đã như thế, đám các ngươi liền lưu lại một nửa đi.”
Các tu sĩ ban đầu còn lộ vẻ vui mừng, sau khi nghe thấy lời của Tần Đường, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.
"Ý ngươi là sao?"
Biểu hiện của bản thân trong ba cửa khảo nghiệm như thế nào, bọn họ đều rõ rành rành trong đầu.
Bây giờ nghe thấy Tần Đường muốn giết chết một nửa tu sĩ ở đây, bọn họ lập tức vừa sợ vừa giận.
Dưới đường cùng, bọn họ bắt đầu phát động công kích về phía Tần Đường.
Tần Đường cũng không tức giận.
Chỉ là lạnh nhạt cười: "Vân Thủy Thiên Cung, Thủ tịch Truyền Pháp Các, Tần Đường.”
"Còn mời chư vị chỉ giáo."
Theo sau lời nói của Tần Đường, bên người một nửa tu sĩ ở đây đột nhiên đều xuất hiện một đám thân ảnh lam sắc trong suốt.
Chúng nó giống như vật thể phục chế lại mục tiêu, từ hình tượng, khí tức cho đến cả thực lực, đều giống với bản chính y như đúc.
Một khi hiện thân, chúng phát động công kích đối với mục tiêu, không chết không thôi.
"Chưởng môn sư bá làm người nghiêm khắc. Nhưng sư phụ lại từng nói với ta, làm việc không thể tuyệt tình. Nếu các ngươi có thể sống sót từ trong tay kính ảnh của mình, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi nữa.”
Nhìn một đám tu sĩ rơi vào khổ chiến, Tần Đường lại chậm rãi nói.
Tu sĩ nửa còn lại không bị tập kích, bao gồm cả Lý Phàm, đều lựa chọn rời xa chiến trường để tránh bị ảnh hưởng.
Lý Phàm lùi lại nơi an toàn để quan sát tình hình giữa sân.
Kính ảnh lam sắc xuất chiêu cực kỳ sắc bén, lại không biết mệt mỏi, lại không bị thương.
Tu sĩ bình thường thật sự không phải là đối thủ của nó. Vừa mới giao thủ với nhau, họ rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.
Không bao lâu, đã có không ít tu sĩ chết thảm dưới kính ảnh của mình.
Không ngừng có tu sĩ chết đi, đám còn lại đang khổ sở giãy giụa mắt thấy cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.
Chó cùng rứt giậu, bọn họ dồn dập mắng chửi Tần Đường.
"Ngươi tỉnh lại đi! Còn thu đồ đệ cái quái gì nữa, Vân Thuỷ Thiên Cung đã sớm tan vỡ không biết bao nhiêu năm rồi!"
"Sư phụ, sư bá chó má gì chứ, đại kiếp nạn hàng lâm, các ngươi còn không phải đều tàn sát lẫn nhau sao."
...
"Tàn sát lẫn nhau?" Tần Đường nghe vậy, lắc đầu lia lịa.
"Vân Thủy Thiên Cung ta, trên dưới một lòng. Tôn trọng và yêu thương lẫn nhau. Cho dù là vì đồng môn sư huynh đệ hy sinh chính mình, cũng sẽ không có bao nhiêu do dự.”
"Làm sao có thể tàn sát lẫn nhau chứ?"
Tần Đường nói xong, thanh âm lại đột nhiên nhỏ đi.
"Đại kiếp nạn, đại kiếp nạn..."
Hắn cau mày, dường như nhớ điều gì đó.
"Đại kiếp nạn..."
Hắn không ngừng thấp giọng lặp đi lặp lại, bầu trời trên quảng trường nhất thời đen kịt.
Còn kính ảnh lam sắc vốn đang tập kích đám tu sĩ này thì đột nhiên xảy ra biến dị.
Màu đen nồng đậm không ngừng tuôn ra từ bên trong kính ảnh, phút chốc đã nhuộm bọn chúng thành màu đen như mực khiến cho người khác phải kinh hồn bạt vía.
Kính ảnh màu đen so với kính ảnh lam sắc lúc trước càng hung sát hơn rất nhiều, trong chớp mắt, những tu sĩ khổ sở chống đỡ kia liền chết mất hơn phân nửa.
Chỉ còn lại vài người vẫn có thể kéo dài hơi tàn.
Về phía Tần Đường, hắn vẫn còn chưa khôi phục lại từ trong hoảng hốt, miệng vẫn không ngừng thì thầm gì đó.
Mặt đất bên dưới quảng trường bắt đầu lắc lư kịch liệt, mây đen trên bầu trời không ngừng hạ xuống.
Sấm chớp không dứt.
Những tu sĩ không bị kính ảnh tập kích đang đứng ở một bên xem kịch, cũng nhất thời cảm thấy không ổn.
Nhưng đối mặt với Tần Đường đang điên điên khùng khùng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, Lý Phàm chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Đường.
Hắn mang theo một cái hồ lô rượu, vỗ vỗ bả vai Tần Đường, đưa qua.
Mỉm cười, Lý Phàm lẳng lặng nói với Tần Đường: "Tần sư huynh, uống rượu.”
"Không cần để ý, căn bản không có đại kiếp nạn gì."
Tần Đường quay đầu lại, mũi ngửi ngửi, theo bản năng cầm lấy hồ lô rượu, ực một hớp.
Sau đó, hắn có chút mờ mịt nhìn Lý Phàm: "Không có đại kiếp nạn? ”.
Lý Phàm tin tưởng gật gật đầu, lại lặp lại một lần nữa: "Không sai, căn bản không có đại kiếp nạn gì.”
Ánh mắt Tần Đường dần dần sáng lên, không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Không có đại kiếp nạn, không có đại kiếp nạn, không có đại kiếp nạn..."
"Ha ha ha, ngươi nói đúng! Căn bản không có đại kiếp nạn gì cả!”
Qua hồi lâu, Tần Đường cười to một tiếng, rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Dị tượng trong sân cũng biến mất theo, mọi thứ một lần nữa trở nên nhẹ như mây gió.
Tất cả mọi người ở đây thấy thế đều thở phào nhẹ nhõm, biểu lộ ánh mắt cảm kích với Lý Phàm.
Lý Phàm cũng khẽ động trong lòng.
Bởi vì hắn cảm nhận được, vậy mà có hai cỗ sát khí như có như không đang tập trung ở trên người hắn.
Tuy rằng hai cỗ sát khí này cực kỳ yếu ớt nhưng Lý Phàm vẫn luôn có cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với sát khí, việc này tuyệt đối không nhầm lẫn.
Chủ nhân của hai cỗ sát khí này chính là hai người Tư Không Nghi và Bách Lý Trần!
Lý Phàm làm bộ không phát hiện, âm thầm vận dụng vô tướng sát cơ tập trung ngược lại hai người bọn họ.
Chẳng qua chỉ là ẩn giấu chứ không phát động.
Khúc nhạc đệm ngắn ngủi rất nhanh đi qua, tràng chém giết giữa tu sĩ và kính ảnh lam sắc rất nhanh đã kết thúc.
Cuối cùng, chỉ lại hai người may mắn sống sót.
Tần Đường vẻ mặt ôn hòa nhìn đám tu sĩ còn sống: "Khảo nghiệm đã kết thúc, các ngươi cứ đi đi.”
Các tu sĩ không rõ ràng cho lắm, đang muốn nói chuyện, lại thấy thân ảnh lẫn nhau dần dần trở nên mờ nhạt, chậm rãi biến mất ở trong quảng trường.
Rất nhanh, tu sĩ ở đây, cũng chỉ còn lại có một mình Lý Phàm.
Tần Đường nhìn Lý Phàm, thần sắc phức tạp trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
"Sao ngươi không đi?"
Tần Đường hỏi.
Lý Phàm thản nhiên cười: "Sư huynh còn nợ ta một bầu rượu ngon.”
Dường như không nghĩ tới Lý Phàm lại trả lời như vậy, Tần Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lên ha hả.
"Không sai, ta còn nợ ngươi một bầu rượu ngon!"
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, nghiêm túc nhìn Lý Phàm.
Hắn vươn tay phải ra, ngón trỏ chạm vào mi tâm Lý Phàm.
"Môn "Vân Thủy Huyễn Mộng Công" này chính là công pháp tâm huyết do ta đúc kết sở học cả đời sáng tạo nên. Hy vọng ngươi sẽ không khiến nó bị mai một."
Một lát sau, Tần Đường thu hồi ngón tay.
Thân ảnh Lý Phàm cũng chậm rãi biến mất.
Trên quảng trường rộng lớn, lại một lần nữa chỉ còn lại một mình Tần Đường.
Dường như ngàn năm qua đều như thế.
"Sư bá, sư phụ, sư tỷ..."
Tần Đường cô tịch nhìn ra bốn phía, tựa như không phát hiện điều gì lạ thường.
Thế là hắn lại tiếp tục uống một ngụm rượu khác.
Lý Phàm dần dần khôi phục ý thức.
Trước mặt là một cánh cổng lớn cao vút, phía trên có viết bốn chữ "Vân Thuỷ Thiên Cung".
Mà ở phía dưới cánh cổng, có một pho tượng đá đang đứng thẳng.
Tượng đá tàn tạ không chịu nổi, tràn ngập vết thương.
Vị trí trái tim dường như bị xuyên qua, lộ ra một khoảng trống thật lớn.
Từ trên khuôn mặt mơ hồ của tượng đá, lờ mờ có thể nhìn ra dáng vẻ của Tần Đường.
Lý Phàm lẳng lặng nhìn chăm chú tượng đá trong chốc lát, lại lấy ra một cái hồ lô rượu từ trong nhẫn trữ vật.
Nhẹ nhàng đặt nó trước mặt tượng đá.
Sau đó, hắn vận chuyển Như Ảnh Tùy Hình Quyết, tập trung bay nhanh về hướng vô tướng sát cơ phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận