Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 283: Tóm Chương Thiên Mạch bằng tuyệt tiên thạch đinh

Mật thất bên dưới không có ánh sáng và vô cùng tăm tối.
Nhưng dưới sự bao phủ của thần thức, Lý Phàm có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong không sót một thứ gì. Hắn bắn ra một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay, thắp sáng những ngọn nến có sẵn trong mật thất.
Dưới ánh nến chập chờn, sắc mặt của Lý Phàm dần dần trở nên nghiêm túc.
Trong không gian không lớn nhưng cũng không nhỏ này, có một bức tượng đá không mặt đang được treo sừng sững trên tường. Ở chính giữa gian phòng là một chiếc bàn gỗ dài màu nâu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài vệt máu tươi đỏ sậm đã khô lại từ lâu dính trên bàn.
Có một rương gỗ được đặt ở góc bàn.
Lý Phàm mở rương gỗ ra, tìm thấy bên trong là dao, búa, đinh, kim và những công cụ khác không rõ dùng để làm gì. Mà dọc theo bức tường là những chiếc bình trong suốt, trong bình có nhiều cơ quan nội tạng với hình thù kỳ lạ được ngâm trong dung dịch lỏng không rõ.
Ở một góc, Lý Phàm còn nhìn thấy mấy mẫu xương của con nít.
“Bạch tiên sinh này…” Mang theo sắc mặt khó hiểu, Lý Phàm tiếp tục lục lọi mật thất này.
Ở một góc khác, hắn tìm thấy dấu vết trên mặt đất hơi khác so với những nơi khác. Thần thức xâm nhập vào sâu dưới lòng đất, rõ ràng có hai bộ…
Hai mươi tám bộ xương được chôn bên dưới.
Nhìn vào hình dạng của hài cốt thì tất cả đều có hình dạng nửa người nửa thú như “Cẩu Tử” trong ngôi miếu nhỏ kia. Ngoài những thứ này ra, Lý Phàm không tìm thấy bất kỳ vật gì khác trong mật thất, hắn không khỏi đứng tại chỗ suy ngẫm.
Căn cứ vào những vật phẩm được phát hiện trong này, danh hiệu “người hảo tâm tốt nhất thế gian” của Bạch tiên sinh này có vẻ hơi “lung lay” rồi.
Tuy nhiên… khi chưa có bằng chứng xác thực thì vẫn không kết luận được gì.
Từ hồi còn làm phàm nhân ở Đại Huyền, là chủ nhân của một giới, Lý Phàm từng kinh qua vô số vụ án lớn nhỏ.
Có trường hợp thì trông rất đơn giản nhưng thường còn có những ẩn tình khác. Ví dụ như cảnh tượng trước mắt này, phán đoán đơn giản thì có vẻ Bạch tiên sinh này là một kẻ nguỵ trang bề ngoài cực tốt. Ngoài mặt, y có vẻ tốt bụng nhưng trên thực tế, y là một kẻ cực kỳ ác độc chuyên hành hạ con nít, tất cả bộ xương được chôn sâu dưới lòng đất nơi đây đều là người chết dưới bàn tay của y.
Thậm chí, sự tồn tại của thú nhân trong Ninh Viễn thành đều do một tay tinh thông y thuật của y tạo thành. Mặt khác, việc cứu trợ trẻ mồ côi trong ngôi miếu nhỏ chỉ là thủ đoạn của y để thuận tiện lựa chọn đối tượng nghiên cứu.
Trong trường hợp ngược lại, có thể Bạch tiên sinh cũng không phải kẻ giả tạo mà ngược lại, các mẫu vật và hài cốt trong mật thất này chỉ đơn thuần là những đối tượng nghiên cứu y học của y mà thôi.
Đối với một người xuyên không như Lý Phàm, người đã được tiếp xúc với y học hiện đại, điều này cũng hết sức hiển nhiên, không có gì kỳ lạ cả. Nhưng có lẽ trong Ninh Viễn thành này, việc này thật sự hơi đi ngược với luân thường đạo lý.
Sở dĩ Bạch tiên sinh trốn trong mật thất dưới lòng đất này để nghiên cứu, có lẽ cũng là vì bất đắc dĩ, người đời không ai có thể hiểu cho y.
Cả hai khả năng đều có. Rốt cuộc chân tướng như thế nào, còn cần Lý Phàm tự mình xác minh.
Trước mắt, hắn gần như có thể xác định, chủ nhân của thời không di niệm này đúng là vị “Bạch tiên sinh” mình chưa từng gặp mặt này.
Lý Phàm quyết định không thay đổi kế hoạch trước đó đã đề ra, trước tiên cứ giải quyết sự kiện “đi lấy thọ quả ở Ninh Viễn thành” đã rồi tính tiếp.
Sau khi định ra kế hoạch trong đầu, Lý Phàm tập trung ánh mắt vào bức tượng đá có phần không trọn vẹn kia. Có vẻ như tượng đá này đã được tạo ra từ rất lâu rồi, đầy dấu vết thăng trầm của năm tháng, không còn vẻ thiêng liêng gì từ quá khứ nữa.
Khuôn mặt trống rỗng lặng lẽ đối diện với Lý Phàm.
"Một tảng đá lớn như vậy, chế tạo hai ba bộ tiên tuyệt thạch đinh cũng dư dả.” Lý Phàm nghĩ vậy, rồi lại nhìn về phía chiếc rương gỗ giữa phòng, hết sức hài lòng.
“Ừm, tốt, ngay cả công cụ chế tác cũng có sẵn rồi.”
Ngay sau đó, Lý Phàm cũng không do dự nữa, dùng thần thức điều khiển búa, dao, đinh và những công cụ khác, bắt đầu leng keng vào việc.
Không lâu sau đó, hàng chục chiếc tuyệt tiên thạch đinh nhỏ dài đã được chế tạo hoàn thành, được Lý Phàm đặt trên chiếc bàn dài dưới tầng hầm.
"Kế tiếp, phải thử xem “Phong Tiên Tuyệt Linh Châm” này có thể tóm được Chương sư huynh hay không. Nếu có thể…”
“Thì đám người Sở Lương cũng chỉ là bọn tôm tép nhỏ, mình có thể dễ dàng dựa vào thần thông Phược Trùng tóm gọn bọn chúng.”
“Còn Tống Hòa Tụng kia, mình cứ dùng tuyệt tiên thạch đinh chất chồng, không tin không thể bắt được gã. Ừm, tuyệt tiên thạch này không thể thu vào nhẫn trữ vật được, vậy thì phải nghĩ kế dụ địch vào bẫy.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Phàm trở lại mặt đất, đặt tảng tuyệt tiên thạch kia dưới tầng hầm rồi truyền tin cho Chương sư huynh: “Sư huynh mau tới đây đi, ta có phát hiện trọng đại!”
Sau đó, Lý Phàm trở về mật thất dưới mặt đất rồi thổi tắt tất cả nến, chờ Chương sư huynh chui đầu vào rọ.
Không lâu sau, giọng nói của Chương Thiên Mạch đã truyền xuống từ trên đỉnh đầu: “Sao? Sư đệ đã phát hiện ra cái gì trong mật thất này?"
“Nhiều hài cốt như vậy sao…” “Hả? Nhân thú?!”
Nhận thấy hài cốt nửa người nửa thú trong mật thất, ngữ khí của Chương Điến Mạch thoáng chốc cũng trầm xuống, mơ hồ có vẻ tức giận. Y bay xuống mật thất dưới lòng đất này.
"Sư huynh xem, nơi này không chỉ có rất nhiều hài cốt với hình thù kỳ quái mà còn có một pho tượng đá quái lạ."
"Không biết lai lịch ra sao."
Trong bóng tối, Lý Phàm chậm rãi đến gần Chương Điền Mạch, chỉ vào bức tượng đá bị tàn phá, nói.
Vốn không thể phát hiện bằng thần thức, giờ phút này, nhờ vào ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, Chương Điền Mạch mới chú ý đến bức tượng không mặt ở cách đó không xa.
Y vô cùng chấn động, thất thanh thốt lên: “Huyền Thiên thần tượng?”
Đúng lúc này, Lý Phàm phía sau bất chợt đâm mạnh một cây đinh đá dài nhỏ ngay vào vị trí tương ứng với đan điền ở phía sau lưng của y.
Khi cây đinh xuyên qua quần áo đâm vào trong cơ thể, Chương Điến Mạch kêu lên một tiếng đau đớn.
Y không hề ngờ được sư đệ thân yêu thế mà lại ám hại mình. Chương Thiên Mạch dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hoảng hốt, quay đầu lại muốn phản kích.
Thế nhưng, linh khí trong đan điền của y vận chuyển rất chậm, lôi pháp Tử Tiêu được thi triển ra cũng chậm hơn một nhịp. Mà ngay lúc đó, lại có thêm một cây đinh đá đâm thẳng vào vị trí trung huyệt trong ngực của y.
Sau đó, tổng cộng có ba mươi sáu cây tiên tuyệt thạch đinh liên tiếp đâm vào và phong toả tất cả huyệt vị quan trọng trên người Chương Thiên Mạch.
Ngay sau đó, khí tức trên người Chương sư huynh liên tục hạ thấp. Sau một hồi, y, một tu sĩ vốn có tu vi Trúc Cơ kỳ, giờ phút này lại không khác gì phàm nhân bình thường.
“Phong Tiên Tuyệt Linh...”
"Dư nghiệt của Huyền Thiên giáo..." Mặc dù đã bị bắt giữ, nhưng Chương Thiên Mạch lại không có vẻ gì là bối rối.
Y nhìn chằm chằm vào Lý Phàm với vẻ oán hận, nói: “Ngươi không phải Lý Trần sư đệ! Ngươi đã làm gì sư đệ của ta?!”
Lý Phàm không ngờ rằng hiệu quả của tiên tuyệt thạch đinh này lại tốt đến vậy, dễ dàng phong toả Chương sư huynh.
Sau đó, Lý Phàm lại nghe thấy y lầm mình với “dư nghiệt của Huyền Thiên giáo”, thầm nảy ra ý đồ.
Hắn tỏ ra không có chuyện gì, dùng ngữ khí như thường nói với Chương sư huynh: “Sư huynh thật hồ đồ rồi, ngay cả sư đệ ta cũng không nhận ra sao?"
Tiếp theo, hắn kể lại từng chuyện xưa trong ký ức của Lý Trần mà chỉ có hai sư huynh đệ bọn họ biết được.
Chương Thiên Mạch không ngừng thay đổi nét mặt, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Chẳng lẽ sư đệ bị sưu hồn rồi? Không đúng, có Tử Tiêu Thần Lôi Ý hộ thể, căn bản không ai sưu hồn được…”
"Không lẽ..." Chương Thiên Mạch hoàn toàn xụ mặt lại.
“Thật không ngờ, sư đệ ngươi vậy mà lại là tay trong được Huyền Thiên giáo sắp xếp vào Tử Tiêu tông ta từ nhỏ?”
Nghe vậy, Lý Phàm cũng cảm thấy tắt tiếng với vị Chương sư huynh này.
Có điều, hắn cũng nhận ra Chương Thiên Mạch hình như cũng chẳng sợ hãi chút nào, không hề lo lắng về tính cảnh của bản thân, những lời này của y cũng chỉ để câu giờ mà thôi.
Thế là Lý Phàm lại tương kế tựu kế, phối hợp diễn kịch.
“Sư huynh nói đùa, Huyền Thiên giáo gì chứ, ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên này!” Lý Phàm nhún nhún vai, nói với vẻ mặt vô tội.
“Không biết?” Chương Thiên Mạch cười gằn một tiếng.
“Chuyện đã đến nước này, ngươi cũng thôi giả bộ đi. Giấu Huyền Thiên thần tượng, còn làm những chuyện đáng tớm như thế này… Ngoài trừ dư nghiệt của Huyền Thiên giáo thì còn có thể là ai?”
"Sư đệ, mấy năm nay ngươi che giấu thật sự rất tốt nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận