Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1086: Tiên sinh muốn cứu thế

Sau khi trầm ngâm một lát, Lý Phàm vẫn không lựa chọn tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí mà là gật đầu nói: “Không sai. Đạo hữu lại làm sao tính ra?”
Hứa Khắc dùng âm thanh hơi có vẻ trầm thấp, khẽ cười nói: “Người là địch với đời, ngoại trừ trong Vẫn Tiên cảnh, ở đâu trong Huyền Hoàng giới lại sẽ còn tồn tại tin tức của ta chứ?”
Lý Phàm hơi ngẩn ra: “Là địch với đời? Đây là ý gì?”
Lần này đến lượt Hứa Khắc có phần nghi hoặc: “Ngươi không biết đồ vật ta ngồi dưới mông là gì sao?”
Lý Phàm thản nhiên lắc đầu.
“Vậy ngươi tìm đến ta là vì?” Hứa Khắc nhìn chằm chằm Lý Phàm, vẻ mặt khó hiểu.
“Ta tìm đạo hữu, một là vì giúp hậu bối Đế quốc thực hiện tâm nguyện cả đời của bọn họ.”
“Hai mới là vì hiểu biết đủ loại đường lui Bạch tiên sinh để lại năm đó. Sau khi hiểu biết được những gì hắn làm, ta bị đại nghĩa đó tin phục sâu sắc. Nhưng khổ vì tin tức lấy được trong Vẫn Tiên cảnh không đầy đủ, đều là mảnh vỡ ký ức không cùng thời kỳ. Thế nên tốn một phen công sức mới tìm được chỗ ẩn thân của đạo hữu. Muốn nhờ đạo hữu giúp ta giải thích nghi hoặc.” Lý Phàm chắp tay, thành khẩn nói.
Dường như nghe được thái độ của Lý Phàm đối với Bạch tiên sinh, vẻ mặt Hứa Khắc lập tức nhu hòa hơn rất nhiều.
“Đế quốc?” Mắt hắn híp lại, tựa như rơi vào hồi tưởng.
“Chính là đạo thống đạo hữu để lại ở thế giới Xích Cửu Đầu vẫn lạc năm đó.” Lý Phàm lên tiếng nhắc nhở.
“À...” Lúc này Hứa Khắc mới nhớ tới.
“Tiểu Thanh, Tiểu Hồng...” Hắn lộ ra vẻ mặt hồi ức.
“Hai người đó vẫn khoẻ mạnh. Chỉ có điều là Thiên Mệnh Huyền Điểu lại đã vì tìm kiếm tung tích đạo hữu mà đã vẫn lạc.” Lý Phàm nói, đưa một vật tới.
Đùng là lông vũ Huyền Điểu cuối cùng Tiểu Hắc để lại Thú Chủng giới.
Hứa Khắc nhận lấy lông vũ đen nhánh, hai tay hơi run. Trong mắt lóe lên một tia bi thương, hồi lâu sau, hắn mới chầm chậm nói: “Là ta có lỗi với nó.”
“Vật này... Có thể đưa cho ta không?” Hứa Khắc hỏi.
“Chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi. Nếu như Tiểu Hắc biết lông vũ Huyền Điểu chính mình để lại cuối cùng có thể trở lại bên cạnh đạo hữu, hắn cũng có thể nhắm mắt rồi.” Lý Phàm thở dài.
“Đa tạ.” Hứa Khắc trịnh trọng cất lông vũ Huyền Điểu vào trong ngực.
Trên núi đá cao ngất, phút chốc lại rơi vào trong yên tĩnh tuyệt đối.
Trên đỉnh thế giới hoang vu nơi này, tựa như cả gió đều không tồn tại.
Chỉ có tĩnh lặng vĩnh hằng lưu truyền từ xưa đến nay.
Lý Phàm cũng không nóng nảy, chỉ ngồi cùng Hứa Khắc trải qua hoang liêu trên bầu trời, kiên nhẫn chờ đợi.
Hồi lâu sau, Hứa Khắc rốt cuộc lên tiếng lần nữa.
Bởi vì hiệu quả của các biện pháp tổng hợp trước đó, lúc này thái độ của hắn đối với Lý Phàm đã có khác biệt rất lớn.
“Hiện tại người đã biết được bao nhiêu?” Hứa Khắc hỏi.
“Năm đó ngươi và Tiểu Hắc đi xa đến núi Nam Minh Thánh Thú thực ra là nhiệm vụ Bạch tiên sinh dặn dò Ngự Thú tông. Kể cả hàng loạt hành động kế tiếp chính là vì cuối cùng bồi dưỡng ra Liệt Giới Kình có thể sinh sản vô hạn, mở ra hư không. Làm cho các người phàm bởi vì Tiên Phàm Chướng sinh ra mà bị ép di chuyển đến mỗi tiểu thế giới có thể cố sức rời xa Huyền Hoàng.”
“Mà cái gọi là Tiên Phàm Chướng cũng là sản phẩm sau khi Bạch tiên sinh nghịch lý. Hắn là Huyền Hoàng Đại thiên tôn, lại cuối cùng bởi vậy kết thúc tính mạng chính mình.”
...
Lý Phàm chầm chậm nói ra từng chữ từng câu kết luận chắp vá ra suy luận ra từ trong Vẫn Tiên cảnh và thế giới hiện thực.
“Chuyện ngươi biết đúng là không ít.”
“Tàm tạm thôi.”
“Trên thế giới này, người còn có thể nhớ đến Bạch tiên sinh lại có bao nhiêu?” Hứa Khắc vậy mà hành lễ với Lý Phàm để tỏ kính ý trong lòng.
“Nhưng ta có rất nhiều chỗ không hiểu và không cách nào buông bỏ, kính xin đạo hữu giải thích nghi hoặc giúp ta. Nếu không, e rằng sau này ta sẽ ăn ngủ không yên, đêm không thể say giấc.” Lý Phàm nghiêm nghị nói.
“Bạch tiên sinh là Huyền Hoàng Đại thiên tôn, khi ấy thực lực đã là mạnh nhất Huyền Hoàng giới. Vì sao hắn lựa chọn hi sinh chính mình, dùng loại thủ đoạn Tiên Phàm Chướng này bảo vệ người phàm?”
“Ngươi cho rằng, Tiên Phàm Chướng hữu dụng không? Nếu từ đầu đến cuối Huyền Hoàng giới đều chưa từng sinh ra Tiên Phàm Chướng, như vậy lịch sử lại sẽ phát triển thế nào?” Hứa Khắc hỏi ngược lại.
Lý Phàm suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Không có Tiên Phàm Chướng, nhưng kiếp nạn pháp không thể đồng tu vẫn tồn tại. Cuối cùng các tu sĩ vẫn sẽ rơi vào trong tuyệt cảnh nghi ngờ, giết hại lẫn nhau. Trong quá trình này...”
“Cửa thành cháy còn tai bay vạ gió. Trong phế thổ tu tiên lại há có chỗ dung thân cho người phàm? Vạn không còn một đều là may mắn rồi. Bị Tiên Phàm Chướng cảm nhiễm, sau đó lại bị ép di chuyển đến tiểu thế giới. Tuy không sai trong quá trình này, sẽ chết không ít người. Nhưng so sánh với kết cục sẽ gặp phải nếu ở lại trong Huyền Hoàng giới, gần như có thể xem nhẹ.” Hứa Khắc giúp Lý Phàm nói ra.
Lý Phàm nghe vậy, chầm chậm gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Cho nên nói, Bạch tiên sinh sớm đã đoán được vận mệnh của Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm sau này vào lúc đầu đại kiếp buông xuống?” Lý Phàm lại hỏi.
“Không phải việc gì khó với Bạch tiên sinh cả.” Hứa Khắc đương nhiên nói.
“Nếu như vậy...” Giọng điệu nét mặt của Lý Phàm tức khắc thay đổi.
“Đại kiếp pháp không thể đồng tu chính là Truyền Pháp thiên tôn truyền bá tân pháp một tay gây ra. Chỉ cần chém giết kẻ đầu sỏ, chưa chắc không thể lập lại trật tự! Vì sao Bạch tiên sinh hắn lại không chiến mà lựa chọn lùi bước?”
“Ngay cả tính mạng bản thân đều không để ý, lại không có dũng khí chiến một trận với Truyền Pháp?” Trong giọng Lý Phàm tựa như có oán khí nồng đậm.
“Trước có tiên lộ bước không được, Truyền Pháp thiên tôn ở phía trên.” Sau khi Hứa Khắc trầm mặc, khẽ thở dài, nói ra câu Bạch tiên sinh đã từng cảm khái.
Sau đó lại giải thích: “Trước tiên không nói Bạch tiên sinh khi đó có phải đối thủ của Truyền Pháp thiên tôn đã nghịch lý thành công hay không.”
“Trên thực tế, trong thôi diễn của Bạch tiên sinh, cho dù tru sát Truyền Pháp cũng không thể ngăn cản đại kiếp Huyền Hoàng giới buông xuống.”
“Quái vật loài thú người chó hợp nhất mật thất dưới lòng đất thành Ninh Viễn, ngươi có từng gặp?”
“Từng gặp.”
“Loài thú thân người tứ chi chó đó. Bạch tiên sinh đã từng cố gắng cứu vớt cuộc sống của bọn họ. Hắn thu thập được tứ chi thích hợp với nhân loại, muốn lấy ra chi chó của bọn họ, một lần nữa đón về thân thể nhân loại.”
“Nhưng bởi vì tứ chi chó đã sớm hòa thành một thể trong cuộc sống thường ngày và thân thể của bọn họ. Vì vậy nhiều lần thử nghiệm của Bạch tiên sinh thất bại không một ngoại lệ.”
“Phần lớn đều là trực tiếp chết đi trong cuộc giải phẫu thay đổi. Mà dù là những người thoạt nhìn thành công, sau giải phẫu thường thường cũng sống không quá một tháng. Chính vì sinh mệnh lực điên cuồng chảy đi mà dồn dập chết thảm.”
“Mặc cho Bạch tiên sinh cố gắng ra sao, kết quả trước sau vẫn không thay đổi.”
Hứa Khắc vô cùng bình tĩnh giảng giải.
Lý Phàm thì dần có phần hiểu ra.
“Ý của ngươi là, Huyền Hoàng giới cũng đối mặt với tình hình giống vậy?”
Hứa Khắc thở dài: “Cái gọi là nước đổ khó hốt.”
“Biến hóa Truyền Pháp gây nên cho Huyền Hoàng giới đã sinh ra.”
“Nếu muốn thay đổi, nỗ lực cần trả giá sợ rằng không chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận