Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 773: Ngàn kiểu muốn mưu loạn

“‘Dựa ta để trúc cơ’...”
Liễu Tam cười khổ: “Kỳ tư diệu tưởng không biết thiếu chủ từ nơi nào nghe nói.”
“Độ khó trong này thực sự không nhỏ. Đám tiểu gia hỏa kia đều có thể được gọi là tài năng ngất trời.”
“Trong khoảng thời gian này đều đã thăng cấp đến Luyện Khí viên mãn. Lại bị Trúc Cơ pháp này kẹt chặt.”
Liễu Tam lắc đầu: “Theo ta thấy, muốn bọn họ thành công dựa ta để trúc cơ thực sự rất khó.”
“Trước đây là vì che giấu Thiên Huyền Bảo Giám mới bất đắc dĩ nghĩ ra biện pháp này. Hiện tại đều đã có dự định quy thuận Vạn Tiên Minh, còn cần tiếp tục ư? Không bằng...” Liễu Tam hỏi dò.
“Cái gọi là không thể không có lòng phòng bị người khác. Gia nhập Vạn Tiên Minh tuy trong thời gian ngắn có thể sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sau này lại xé rách mặt với bọn họ.” Hứa Bạch sờ cằm, nghĩ sâu tính kỹ nói.
“Có một tấm át chủ bài bảo mệnh, chung quy vẫn tốt hơn. Kế hoạch này vẫn nên tiếp tục tiến hành tiếp đi.” Hứa Bạch trầm giọng nói.
Trong mắt Liễu Tam lóe lên một tia kinh ngạc, vô thức gật đầu.
“Vẫn là tông chủ suy tính chu toàn.” Phương Tái Tế thì liên thanh phụ họa nói.
Lúc này Hứa Bạch lại nhìn qua Khương Ngọc San: “Nghe nói Khương trưởng lão bởi vì tiếc bại bởi một nữ tu Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh mà canh cánh trong lòng?”
Khương Ngọc San cau mày, gật đầu nói: “Hợp Đạo tân pháp trộm thiên địa chi uy. Lúc đấu pháp quả thực hơn Hợp Đạo cựu pháp mấy phần. Nhưng mà ta đã nghĩ ra cách ứng đối, lần tiếp theo giao đấu nhất định cho nàng đẹp mặt.”
Trong mắt Khương Ngọc San lóe lên một tia lãnh quang.
Hứa Bạch cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy ra một quả trái cây màu xanh giống như ở giữa hư thực từ trong nhẫn trữ vật.
“Vật này ẩn chứa thiên địa chi lý, chính là chí bảo đương thời hiếm có. Có lẽ có chỗ trợ giúp cho Khương trưởng lão.”
Không cần Hứa Bạch nhiều lời.
Nháy mắt khi Chân Thực Dụ Quả xuất hiện, khí tức ẩn chứa trên đó đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba vị Hợp Đạo tại chỗ.
Tuy không rõ công dụng chân thực của trái cây này, nhưng từng tia dao động pháp tắc truyền đến từ trên người nó cũng đủ để chứng minh sự bất phàm của vật này.
Nước miếng của Phương Tái Tế đều muốn chảy xuống, liên thanh lầu bầu: “Tông chủ ngươi đúng là không công bằng. Đồ tốt bậc này chỉ cho mình Ngọc San nàng.”
“Ngươi còn dư quả nào không? Lại cho ta một quả nếm thử.”
Hứa Bạch mỉm cười nói: “Ngươi cho rằng nó là trái cây trên cây, tùy tiện đều có thể lấy ra mấy quả hả. Vật này cũng là ta tích góp nhặt rất mới miễn cưỡng mua được. Nếu không phải thấy Khương trưởng lão cứ mãi rối rắm việc này, ta cũng sẽ không dễ dàng lấy ra đâu. Nói thật, vẫn có chút đau lòng.”
Hứa Bạch cười ha ha nói.
Mà Khương Ngọc San thấy thế, đang muốn trả lại Chân Thực Dụ Quả.
Lại bị Hứa Bạch dùng lời lẽ chính đáng từ chối: “Đồ đã đưa ra làm gì có đạo lý lấy lại. Khương trưởng lão ngươi cứ cất là được.”
“Dù sao thực lực của ngươi càng mạnh, Dược Vương tông bọn ta cũng sẽ càng an toàn.”
Khương Ngọc San nghe vậy bèn gật đầu, nhận lấy Chân Thực Dụ Quả.
Sau đó cáo từ bế quan tu hành.
“Ngọc San...” Liễu Tam nhìn bóng lưng của nàng, muốn nói lại thôi.
Khương Ngọc San đầu cũng không quay, không hề phản ứng.
Lúc này Hứa Bạch lại nhìn Phương Tái Tế: “Nếu đã nghiên cứu Mâm tròn tận cùng không có kết quả, vậy thì rảnh cũng đã rảnh.”
“Phương trưởng lão không bằng nhân cơ hội này giúp ta gia cố Dược Vương Chân Đỉnh đi.”
Vẻ mặt Phương Tái Tế suy sụp.
“Nếu làm cho ta hài lòng, vậy thì ta lại đi tìm người mua một ‘quả Đại Đạo’ cũng không phải không được.”
Quả Đại Đạo là tên Hứa Bạch bịa ra cho ‘Chân Thực Dụ Quả’.
Mắt Phương Tái Tế sáng lên, luôn miệng nói: “Tông chủ yên tâm, bao hết trên người lão Phương ta. Thực ra trước đó khi ngươi phân phó, trong lòng ta đã có dự án nên gia cố Dược Vương Chân Đỉnh thế nào rồi. Chẳng qua là vì là thời gian và vật liệu hạn chế nên mãi chưa động thủ...”
Hứa Bạch cười nói: “Việc này Phương trưởng lão ngươi có thể yên tâm. Cần vật liệu gì cứ nói với ta.”
Xòe bàn tay ra, Dược Vương Chân Đỉnh không ngừng xoay tròn bên trên.
“Suy cho cùng các đệ tử Dược Vương tông chúng ta bây giờ còn đang ở bên trong, đương nhiên phải suy nghĩ vì sự an toàn của bọn họ.” Hứa Bạch lời ít ý nhiều nói.
Ánh mắt Liễu Tam dừng trên Dược Vương Chân Đỉnh thật lâu.
Mãi đến khi Hứa Bạch theo Phương Tái Tế đến phòng luyện khí mới lưu luyến không rời thu hồi.
Vẻ mặt hắn khó hiểu, không biết suy nghĩ điều gì.
Châu Thiên Quyền.
Đi qua thời gian dài xử lý số liệu, Lý Phàm đã phân tích ra toàn bộ nội dung của ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’.
Sau khi thử vận chuyển thần thông, Lý Phàm còn nghĩ đến có thể dựa vào thứ này loại bỏ ảnh hưởng của Bạch tiên sinh đối với bản thân hay không.
Đáng tiếc hoặc là vì hạn mức tối đa của thần thông không đủ hoặc là vì đã bị Bạch tiên sinh ô nhiễm, nước đổ khó hốt.
Sau khi Lý Phàm gọi ra ‘Hoàn Chân’, đủ loại cảm xúc không nỡ lại lần nữa cuốn tới.
Dưới sự đồng loạt bộc phát làm cho hắn đành phải nhanh chóng đóng lại dao diện Hoàn Chân.
“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.”
Lý Phàm đã từng thất bại mấy lần không hề để bụng.
Sau khi ghi nhớ nội dung ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ cũng không tiếp tục tu luyện.
Mà là tạm thời để qua một bên.
Lấy Giải Ly điệp ra ngoài.
Giải Ly điệp lúc này óng ánh long lanh hơn lúc trước mấy phần.
“Chín đĩa tranh hùng, đã mất đi bảy.”
“Hiện tại chỉ còn lại ta và một đối thủ cạnh tranh khác chưa biết.”
Lý Phàm vuốt ve Giải Ly điệp ôn nhuận như ngọc, âm thầm suy nghĩ.
Lúc trước vào thời gian rảnh rỗi, hắn đã quán thâu vào trong tất cả trận pháp bản thân biết ngoại trừ ‘đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh’, ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’.
Mà hắn cũng cảm giác được, Giải Ly điệp trong tay mình cường đại hơn chiếc khác không ít.
Cho dù không lấy số liệu trận pháp nuôi nữa, để nó tự nhiên thay đổi.
Nó cũng sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
“Đối diện hình như cũng đã nhận mệnh, từ bỏ vùng vẫy.”
“Tiếc là thời gian của ta không đủ.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Không lựa chọn quán thâu vào trong số liệu trận pháp cuối cùng.
“Nếu như Thiên Huyền tái sinh thể vẫn nằm trong phạm vi cảm giác của Thiên Huyền Kính.”
“Như vậy đây cũng là một đòn sát thủ của ta.”
“Không biết Thiên Huyền Kính sau khi thăng cấp so với Bạch tiên sinh sống lại, ai mạnh ai yếu.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia lạnh lẽ.
Hắn muốn cầu sinh trong tử đương nhiên phải lấy trong tự loạn.
Giống như đời này Xích Viêm đốt biển, Mặc Sát buông xuống, vì để cho người khác không thể thông qua phân thân thôi diễn đến bản tôn, hoàn toàn chứng thực cái chết của phân thân.
Đương nhiên phải càng loạn càng tốt!
Tồn tại ẩn nấp trong bóng tối Huyền Hoàng giới thực sự quá nhiều, chỉ có làm cho bọn họ đấu với nhau.
Mới có thể che đậy sơ qua tầm mắt của bọn họ.
“Thực ra còn có một phương pháp cũng có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Bạch tiên sinh.”
“Đó là trực tiếp loại bỏ nguyên nhân ‘lưu luyến’.”
“Ví dụ như trong lòng tham luyến Giải Ly điệp trọn vẹn, vậy thì mở khóa thể trọn vẹn của nó.”
“Ví dụ như tiếc nuối Mâm tròn tận cùng có thể hoàn toàn che đậy Thiên Huyền Bảo Giám, vậy thì nhanh chóng nghiên cứu ra kết quả khả thi.”
“Chỉ tiếc...”
“Chỉ có khả năng trên lý luận.”
“Cái gọi là lòng tham không đáy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận