Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 462: Phong tỏa đảo Vạn Tiên

Lục Khê Thiền nhíu mày nhìn Diễn Võ đường trên đảo Vạn Tiên đã hóa thành hư vô.
Sợi chỉ xanh nhè nhẹ hiện lên quấn quanh đầu ngón tay.
Nàng nhìn chằm chằm ánh sáng xanh lục quen thuộc mà xa lạ này, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Tuy biển Tùng Vân hẻo lánh, không có mấy tu sĩ biết thân phận của Lục Khê Thiền.
Nhưng dưới uy áp, nàng không nói lời nào, đảo Vạn Tiên cũng im lặng không một tiếng động.
Các tu sĩ không dám nhìn thẳng dáng người của nàng, chỉ cúi đầu cụp mắt giống như Lý Phàm.
Đồng thời ở trong lòng suy đoán thân phận của vị nữ tu này.
Cuối cùng, có hai bóng dáng bay ra từ Bố Chính đường trung ương trên đảo, tiến lên nghênh đón.
Một nam một nữ, chính là Tử Vân và Hồng Hi, hai vị tiên quân Hóa Thần duy nhất ở biển Tùng Vân.
“Bái kiến Lục thủ tịch!”
Bọn họ đồng loạt khom người hành lễ, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Có thể làm cho hai người đứng đầu biển Tùng Vân thận trọng như thế, chắc chắn là đại nhân vật khó lường!
Trong lòng các tu sĩ đang cúi đầu khom người lúc này đều khiếp sợ, đồng thời cũng tràn ngập tò mò.
Tất cả đều âm thầm suy đoán, tại sao một sự tồn tại tới đẳng cấp như Lục thủ tịch lại đến nơi biên giới như biển Tùng Vân.
Chẳng lẽ chính là vì ánh sáng xanh lục xuất hiện một cách khó hiểu này?
“Không cần đa lễ, giải quyết chính sự quan trọng hơn.”
Lục Khê Thiền liếc nhìn các tu sĩ dưới đảo Vạn Tiên, lạnh lùng nói: “Lập tức phong tỏa đảo Vạn Tiên. Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được rời đi.”
Nói xong, nàng chỉ tay lên bầu trời.
Đường hoa văn trong suốt trải dọc theo trung tâm, nhanh chóng bao phủ cả hòn đảo.
“Ta đã xin cắt đứt liên lạc giữa Thiên Huyền Kính nơi này và ngoại giới. Phương tiện thông tin thông thường cũng đã bị ta chặn lại.”
“Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, các ngươi cần chịu trách nhiệm duy trì trật tự trên đảo.”
Hồng Hi nghe vậy cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi nghe thấy lời của Lục Khê Thiền nói, tất cả các tu sĩ trên đảo đều nhìn nhau.
Xem ra thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!
Toàn bộ hòn đảo đã bị phong tỏa, không được phép ra vào.
Tình hình nghiêm trọng như vậy, có lẽ là lần đầu tiên xảy ra ở đảo Vạn Tiên kể từ khi thành lập tới nay!
Lý Phàm trốn ở trong đám người, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Tình thế phát triển của các sự việc ở kiếp này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn giả làm thần côn, lừa gạt sự điều tra của Vạn Tiên Minh.
Không ngờ Công Tôn Khải Huyền kia quả thật không phải hư danh, thật sự căn cứ vào ‘Thiên huyền tỏa linh, huyền hoàng quy nhất thống’ mà thôi diễn ra gì đó.
Còn kích hoạt năng lượng màu xanh lụa tương tự như Huyền Võng.
Điều càng bất ngờ hơn là dị động cách đó hàng vạn dặm lại đột nhiên thu hút sự chú ý của Lục Khê Thiền.
Lập tức vượt châu mà đến, phong tỏa đảo Vạn Tiên.
“Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nếu như có thể bình yên vô sự vượt qua ải này, tình thế có thể trở lại trong tầm kiểm soát.” Hai mắt Lý Phàm híp lại, trong lòng điều chỉnh kế hoạch ban đầu.
Sau khi Lục Khê Thiền tiếp quản đảo Vạn Tiên, lần lượt có các tu sĩ áo đen tới đảo Vạn Tiên thông qua truyền tống trận.
Trên người tràn ngập sát khí phát tán, được bố trí khắp nơi trên đảo để tuần tra giám thị.
Còn các tu sĩ cũng được chia làm từng nhóm, dựa theo thứ tự tiếp nhận thẩm vấn.
Người đầu tiên tiếp nhận điều tra đương nhiên chính là những người sống sót sau sự thay đổi bất thường trong Diễn Võ đường.
Mà Lý Phàm lại là người khởi xướng sự việc lần này, cũng là mục tiêu đầu tiên tiếp nhận thẩm vấn.
Cũng may người cần đối mặt không phải là Lục Khê Thiền.
Nhưng dường như mơ hồ có thể nhận thấy được có tầm mắt như có như không rơi vào người mình, Lý Phàm cũng không hề lơ là.
Sắc mặt trắng bệch, giả bộ như còn chưa hồi phục từ trong thương thế vừa rồi.
Lý Phàm thành thật khai báo chuyện xảy ra lúc trước ở Diễn Võ đường.
“Sau khi thôi diễn ra câu nói ấy, ta đã bị thiên cơ phản phệ.”
“Về phần rốt cuộc Công Tôn trưởng lão nhìn thấy cái gì, vì sao có thể kích hoạt ánh sáng xanh lục đáng sợ kia, ta cũng không rõ lắm.”
Lý Phàm ho khan một tiếng, tỏ vẻ vô tội, đổ hết trách nhiệm lên đầu Công Tôn Khải Huyền.
Ba vị tu sĩ phụ trách thẩm vấn hỏi thêm một số chi tiết rồi mới đưa Lý Phàm tới một gian phòng tối nhỏ sâu trong Bố Chính đường và giam giữ hắn.
Lý Phàm cũng rất phối hợp từ đầu đến cuối.
Trong căn phòng tối ngăn cách với thế giới bên ngoài, không cách nào biết được chuyện xảy ra trên đảo Vạn Tiên.
Lý Phàm dứt khoát nhắm mắt tu hành.
Cùng lúc đó ở đảo Thái An.
Phân thân “Chu Thanh Ngang” lặng lẽ rời khỏi đại trận hộ đảo, đi tới nơi hẹn gặp Mặt người đá nứt.
“Thủ lĩnh, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Không đợi đối phương đưa ra lời chất vấn, Lý Phàm đã đánh đòn phủ đầu.
“Hả... Hoảng cái gì, từ từ nói!” Mặt người mắng.
“Hình như trên đảo Vạn Tiên đã xảy ra biến cố lớn, từ lúc ban nãy đã mất hoàn toàn liên lạc với các tu sĩ trên đảo!” Giọng điệu sợ hãi của Lý Phàm mang chút hưng phấn.
“Hơn nữa, trước khi đến, ta đã tìm hiểu một phen. Trước khi hòn đảo bị phong tỏa, có người nhìn thấy một hồng quang từ trung ương Vạn Tiên Minh vượt châu đáp xuống đảo Vạn Tiên.”
“Lần phong tỏa này chắc chắn có liên quan đến hồng quang!” Lý Phàm luôn miệng nói.
Mặt người cũng bị tin tức bất thình lình này hù dọa.
Yên lặng hồi lâu, dường như đang xác minh tính chính xác của tin tức.
Qua một lúc, hắn có chút khiếp sợ nói: “Không ngờ lại là thật!”
“Vạn Tiên Minh đang làm cái gì vậy?”
“Chờ một chút... hồng quang ấy...”
“Lục Khê Thiền!”
Giọng nói của Mặt người đột nhiên tăng cao mấy độ.
“Thủ lĩnh, Lục Khê Thiền là ai?” Lý Phàm lập tức giả bộ vô cùng tò mò hỏi.
“Thủ tịch Sách Trận đường Vạn Tiên Minh, đây chính là đại nhân vật chân chính khó lường. Sao nàng lại đến biển Tùng Vân?” Trong giọng nói của Mặt người có nghi hoặc và cả phấn khởi.
Giống như sói đói gặp con mồi, hắn nhạy bén nhận thấy được trong sự việc này, nhất định có bí mật kinh thiên động địa nào đó.
Nếu là có thể làm rõ ràng...
“Thủ lĩnh, đây có phải là thời cơ tốt để chúng ta kiến công lập nghiệp không?” Lý Phàm cũng làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, phối hợp hỏi.
“Không sai! Nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân nàng đến biển Tùng Vân!” Mặt người trầm giọng nói.
“Nhưng đảo Vạn Tiên bây giờ giống như chỉ cho vào không cho ra, ngay cả thông tin cũng bị phong tỏa. Muốn biết rõ tình hình bên trong thật sự có chút khó khăn...” Lý Phàm nhíu mày, khổ não nói.
Đột nhiên, hắn giống như nghĩ ra cái gì, vẻ mặt phấn chấn nói: “Thủ lĩnh, ta có một ý tưởng non nớt.”
“Ồ? Nói thử xem.”
“Còn nhớ Hà Chính Hạo lần trước bán cho chúng ta đề thi nhậm chức của Vạn Tiên Minh không, nói không chừng hắn có biện pháp!”
“Hà Chính Hạo...” Mặt người trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.
“Ngươi có thể thử ở bên hắn trước. Ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khác.”
“Nếu có kết quả thì liên lạc lại.”
“Nếu như hắn cũng không có cách gì, vậy ngươi lại ẩn núp lần nữa. “Mặt người nói với Lý Phàm.
“Hiểu rồi.” Khi ánh sáng trên tảng đá vỡ biến mất, Lý Phàm cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đi đảo Lưu Ly uống chén trà với Hà Chính Hạo.
Lý Phàm lại nhanh chóng trở về.
“Thủ lĩnh, có cách!”
Mặt người không ngờ hiệu suất làm việc của “Chu Thanh Ngang” lại nhanh như vậy, càng không ngờ Hà Chính Hạo lại có tin tức về đảo Vạn Tiên bị phong tỏa.
“Hắn nói như thế nào.” Mặt người trầm giọng hỏi.
“Một lời nói giá mười triệu độ cống hiến!” Lý Phàm do dự một hồi, nhỏ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận