Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 79: Thủ tịch Truyền Pháp Các

Tầng mây xoáy không ngừng xoay tròn, dường như hình thành một lực hút không tên nào đó.
Toàn bộ đám mây trên bầu trời Tùng Vân Hải đều bị nó chậm rãi hấp thu, gia nhập vào bên trong.
Quy mô của vòng xoáy càng ngày càng khổng lồ, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, chỉ ngẩng đầu nhìn đã có loại cảm giác hít thở không thông.
Tần suất lấp loé của lam quang giữa vòng xoáy cũng ngày một tăng nhanh.
Cuối cùng, khi tất cả mọi thứ đạt đến một điểm giới hạn.
Giữa vòng xoáy, lam quang bộc phát mạnh mẽ.
Tạo thành một vòng sáng xanh lam từ trung tâm của vòng xoáy liên tục khuếch tán ra ngoài.
Vòng sáng mở rộng rất nhanh.
Lúc mọi người lần đầu nhìn thấy, nó chỉ mới được hình thành chính giữa vòng xoáy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vòng sáng đã bao phủ tất cả tu sĩ đang có mặt tại đây.
Trên mặt còn chưa kịp hiện lên vẻ kinh ngạc, những tu sĩ đã bị vòng sáng xanh lam này quét qua lập tức từ từ biến mất tại chỗ cứ như ảo ảnh vậy.
Vòng sáng tiếp tục khuếch tán ra phía ngoài.
Nếu có thể nhìn xuống từ độ cao mười nghìn thước thì có thể thấy vòng sáng lam sắc này chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn đã khuếch tán từ vùng biển trung tâm ra toàn bộ Tùng Vân Hải.
Mãi đến khi chạm đến rìa của hải vực, nó mới dừng lại.
Và rồi...
Chợt co rút lại.
Với tốc độ gấp nhiều lần lúc khuếch tán, một lần nữa rút lui trở về nguồn phát.
Lam quang, chỉ trong một thoáng, đã trở nên rực rỡ không gì sánh được.
Vòng xoáy giông bão trong tầng mây dần ngừng lại.
Hình thành một áng mây trắng dày tới mấy ngàn thước, liên miên hơn vạn dặm, tựa như đang bị một bàn tay khổng lồ vô hình đè ép, nắn bóp.
Cùng lúc đó, Tùng Vân Hải phía dưới.
Vô số điểm sáng xanh lam phân tách ra từ khắp các nơi trên mặt biển, tụ hợp lại với nhau.
Chúng nhanh chóng bay lên phía tầng mây.
Dần dần, áng mây trắng khổng lồ lặng lẽ biến đổi không ngừng, tạo thành hình dáng một kiến trúc liên miên, đồ sộ.
Sau đó, những điểm sáng xanh lam đang trôi nổi bên dưới dần bay lên, dung nhập vào áng mây.
Áng mây trắng dần dần chuyển thành màu xanh lam và trở nên trong suốt.
Dị động kéo dài một khắc đồng hồ.
Cuối cùng, một toà kiến trúc được hình thành dưới sự hội tụ của "vân" và "thuỷ".
Bị vây trong hư thực, một toà thiên cung khổng lồ màu xanh lam trong suốt xuất hiện phía trên Tùng Vân Hải.
Vân Thủy Thiên Cung, sau khi bị phong ấn mấy ngàn năm, lại tái hiện trên đời!
"Chiến sự phía trước căng thẳng, các đại môn phái đều tổn thất thảm trọng. Vân Thủy Thiên Cung ta, dưới tư cách là lãnh tụ các môn phái trong Tùng Vân Hải, cũng càng là như vậy.”
"Không biết đã có bao nhiêu sư huynh đệ bỏ mạng trên chiến trường."
"Trước khi rời đi, chưởng môn sư bá ra lệnh cho ta ra ngoài thu đồ đệ, ta cũng không thể phụ lời dặn dò của ngài."
"Còn may, chuyến này thu hoạch không nhỏ."
Lý Phàm dần dần khôi phục ý thức.
Nhìn ra xung quanh, hắn chỉ thấy mình đang đứng trên một quảng trường, khắp nơi là hơn một trăm tên tu sĩ đang ngã nghiêng ngã dọc.
Chỉ có điều, quần áo của tất cả tu sĩ đều bị biến thành màu trắng xanh xen kẽ, lờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ "vân thuỷ" trên đó.
Phía trước mọi người, một vị nam tử áo trắng, thân hình cao ngất, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, đang lẩm bẩm nói gì đó.
Nam tử áo trắng nhìn qua có vẻ đẹp trai, nhưng từ thần sắc có thể nhìn ra vài phần bất cần đời.
Lý Phàm nhìn cảnh tượng này, liên tưởng đến tin tức từ kiếp trước, biết lần này đã thành công tiến vào bên trong Vân Thủy Thiên Cung.
Trước mắt còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ, cần phải chờ "kịch bản" bắt đầu.
Vì thế, hắn thu liễm khí tức, đứng yên bất động.
Dần dần, tu sĩ trên quảng trường cũng chậm rãi tỉnh lại.
Khi thấy rõ tình cảnh trước mắt, đám người ai nấy đều trở nên kích động.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, nơi này là đâu? Ta nhớ không phải là chúng ta đang ở bên dưới vòng xoáy hay sao?"
"Còn nữa, bộ quần áo này lại là chuyện gì?"
Bọn họ nhìn thấy chỉ có nam tử áo trắng phía trước kia là mặc quần áo không giống với mọi người.
Lúc này có người lên tiếng hỏi: "Này! Nam tử áo trắng, là ngươi mang chúng ta đến đây à? Ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì?"
Bạch y nam tử lúc này mới tỉnh lại từ trong tràng độc thoại của chính mình.
Nhìn đám tu sĩ trước mặt, hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Ái chà, cuối cùng các ngươi cũng tỉnh dậy. Tiếp theo, giữ im lặng. Ta muốn dặn dò các ngươi một vài điều cần lưu ý..."
Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một tên tu sĩ không kiên nhẫn chặn ngang.
"Bớt lảm nhảm, mau nói, chỗ này là chỗ nào!"
Khoé miệng nam tử áo trắng hiện lên ý cười, lắc đầu liên tục: "Người mới lần này xem ra cũng không nghe lời."
Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ liếc mắt một cái.
Một đạo lam quang chợt hiện ra, cái đầu của tên tu sĩ vừa lên tiếng đã rơi xuống đất.
Quảng trường vốn còn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tu sĩ có mặt ở đây, có người thì lộ ra vẻ hoảng sợ, có người thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nam tử áo trắng hài lòng nhìn mọi người an tĩnh lại, lúc này mới không nhanh không chậm giới thiệu: "Ta là Tần Đường, chính là Thủ tịch Truyện Pháp Các Vân Thủy Thiên Cung. Các ngươi có thể gọi ta là Tần sư huynh."
"Các ngươi đều là đệ tử ngoại môn mà ta thu được khi ra ngoài lần này. Mấy tháng kế tiếp, các ngươi cần phải thông qua khảo nghiệm của ta thì mới có thể chính thức gia nhập Vân Thuỷ Thiên Cung ta."
"Đương nhiên, trong đó có mấy điều các ngươi nên nhớ cho kỹ."
"Điều thứ nhất, chính là phải có đầy đủ sự tôn trọng đối với Tần sư huynh ta. Ta nói làm cái gì thì các ngươi phải làm cái đó. Làm trái ý ta sẽ có kết quả gì, các ngươi đã được chứng kiến."
"Điều thứ hai..."
...
Tần Đường thao thao bất tuyệt giảng giải.
Phía dưới, cả đám tu sĩ ngoài mặt thì an tĩnh nhưng thực tế đã sớm trao đổi thần niệm với nhau cả rồi.
"Có đạo hữu nào biết tình huống này là gì không?"
"Đây là quỷ dị! Vân Thủy Thiên Cung này hẳn là một chỗ di tích tông môn bị quỷ dị bao trùm."
"Vậy Tần Đường này rốt cuộc là người thật hay là thứ gì?"
"Chắc chắn không phải người sống a! Bộ ngươi không thấy hắn không có chút khí tức nào hay sao?"
"Mọi người đừng hoảng sợ. Quỷ dị tự có quy tắc của nó. Chỉ cần làm theo lời Tần Đường này nói hẳn là tạm thời sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."
...
Lý Phàm vô thanh vô tức quan sát Tư Không Nghi và Bách Lý Trần một hồi.
Mặt mày của hai người này vẫn thản nhiên, tựa như đã sớm biết sẽ gặp phải quỷ dị.
Hoặc là nói, cho dù có là quỷ dị thì đều đã nằm trong sự tình toán của hai người.
Lý Phàm lại nhìn về phía Tần Đường mặc áo trắng.
Căn cứ vào kinh nghiệm thăm dò Vân Thủy Thiên Cung của mọi người kiếp trước, Tần Đường này chính là cửa ải nhập môn đầu tiên của Vân Thuỷ Thiên Cung.
Hắn không phải là người sống, mà là tồn tại giống như quỷ dị thông thường.
Lời hắn nói cũng chính là quy tắc của quỷ dị.
Nếu ngươi muốn sống, ngươi phải tuân thủ.
Chỉ có thông qua khảo nghiệm của hắn thì mới có thể đạt được tư cách tiến vào thăm dò Vân Thuỷ Thiên Cung.
...
Tần Đường cuối cùng cũng nói xong.
Hắn vỗ tay: "Không còn sớm nữa, ta sẽ đưa các ngươi đi nghỉ ngơi trước. Sáng mai, chúng ta chính thức bắt đầu khảo nghiệm.”
"Đi theo ta."
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài quảng trường.
Tuyệt đại đa số tu sĩ, bao gồm cả hai người Tư Không Nghi và Bách Lý Trần, đều ngoan ngoãn đi theo sau lưng Bạch Y Tần Đường.
Lý Phàm cũng đi theo thật sát đằng sau.
Chỉ có một số ít người trố mắt nhìn nhau, không đi theo mọi người.
Thay vào đó, họ bay theo hướng ngược lại, cố gắng rời khỏi.
Tần Đường dường như không có nhận thấy được động tác nhỏ của những người này, một chút phản ứng cũng không có.
Những người này mắt thấy sắp chạy trốn được, tốc độ phi hành lập tức càng lúc càng nhanh.
Bọn họ không hề phát hiện, khi khoảng cách của bọn họ với Tần Đường càng ngày càng xa, từ trong cơ thể bọn họ tuôn ra càng nhiều tia lam quang.
Cuối cùng, sau khi bay ra được một khoảng cách.
Tất cả những người này đều biến thành từng cái xác khô, nặng nề ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận