Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 640: Sự lựa chọn vĩnh hằng

Bên trong Tùng Vân tiên thành, các tu sĩ thấy vậy tức thì một mảnh xôn xao.
May mà từ lần trước sau khi đảo Vạn Tiên bị Ngũ Lão hội tập kích lướt qua, cấp bậc phòng ngự của thành Tùng Vân cao hơn tiên thành châu vực bình thường nhiều, đủ để đánh đồng với trình độ của mấy châu trung tâm. Sau khi quang hoa mặt ngoài đại trận phòng hộ lưu chuyển, khe nứt đã nháy mắt biến mất không thấy.
Mọi người chưa kịp thở phào thì viên lưu hỏa thứ hai lại đụng vào quang tráo phòng hộ. Mức độ kịch liệt lần này còn lớn hơn trước đó, thành trì trong mây thoáng lay động giống như một giây sau là sẽ từ trên trời rơi xuống.
Càng làm cho mọi người sợ hãi là, viên lưu hỏa màu đen này sau khi nổ tung lại không hoàn toàn biến mất. Mà là để lại một đường vật chất sền sệt dạng mủ đen, lúc nhúc, ăn mòn đại trận phòng hộ. Thậm chí cách rất xa đều có thể nghe thấy bên ngoài trận pháp truyền đến tiếng vang xèo xèo.
“‘Thiên Nguyên Hóa Sinh trận’ của thành Tùng Vân tuy mạnh nhưng cũng không kiên trì được bao lâu.” Lý Phàm lấy thân phận trận pháp sư, rất nhanh đã có phán đoán.
Cùng lúc trận pháp và vật dính sệt đen giằng co lại có vô số luồng lưu quang màu đen không ngừng bay đập tới Tùng Vân tiên thành. Tuy từ trong tượng thiên tôn phát ra từng luồng tử quang bắn rơi một số lưu hỏa trong đó. Nhưng phần nhiều vẫn không thể ngăn cản đánh vào trên thành Tùng Vân.
Trong phút chốc, Tùng Vân tiên thành giống như lá cây đung đưa trong mưa gió, tràn ngập nguy cơ.
Vào lúc này, Hồng Hi tiên quân cuối cùng cũng cho thấy sự quyết đoán của người đứng đầu một châu như hắn.
Chỉ thấy hắn hóa thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa, cùng lúc xuất thủ chặn lại vô số lưu hỏa màu đen cũng lạnh giọng ra lệnh: “Mở ra toàn bộ ‘đại trận Hóa Sinh’ trong hải vực Tùng Vân. Toàn lực hấp thu tiếp điểm xung quanh, bảo đảm thành Tùng Vân ở trạng thái tốt nhất!”
Nói rồi hắn đánh ra một pháp ấn, bay về nơi cao nhất của thành Tùng Vân.
Lời này vừa ra, trong thành Tùng Vân đột nhiên an tĩnh một hồi. Tuyệt đại đa số tu sĩ còn chưa hiểu ý trong lời Hồng Hi tiên quân, nhưng một số nhỏ hiểu được hàm nghĩa trong đó lúc này đều mặt mày trắng bệch.
Lý Phàm cũng nheo mắt, nhìn Hồng Hi lộ vẻ quyết tuyệt, âm thầm khen ngợi: “Thật quả quyết!”
Khổ học trận pháp mấy đời, Lý Phàm cực kỳ rõ ràng hệ thống phòng ngự tổng thể của Vạn Tiên Minh. Mỗi thành trì trấn thủ đều sẽ xây dựng trận pháp phòng ngự. Trong một châu lấy tiên thành nổi ở trung tâm làm hạch tâm, hơn trăm trận pháp phòng ngự cỡ nhỏ này lại tạo thành một trận pháp cỡ trung vắt ngang khu vực một châu.
Mà trong lãnh địa của Vạn Tiên Minh, những trận pháp cỡ trung của tất cả châu vực liên hợp lại là có thể cấu thành một trận pháp đáng sợ vô cùng to lớn, bao trùm gần nửa Huyền Hoàng giới.
Tầng tầng tiến dần lên, uy năng vô hạn!
Chủng loại trận pháp phòng ngự của Vạn Tiên Minh mỗi năm trăm năm đổi một lần. Lúc trước trên một hòn đảo chìm từng nhìn thấy ‘Vạn Lý Sơn Hà trận’ từng được sử dụng. Mà hiện giờ trận pháp Vạn Tiên Minh sử dụng là ‘Thiên Nguyên Hóa Sinh trận’.
Tuy rằng năng lực phòng hộ yếu hơn Vạn Lý Sơn Hà trận đôi phần nhưng lại có công năng không cách nào thay thế.
Đó chính là hấp thụ tinh khí sinh linh trong trận pháp cường hóa hiệu năng của trận pháp!
Vì vậy ý của Hồng Hi tiên quân cũng rất rõ ràng.
Toàn lực luân chuyển Thiên Nguyên Hóa Sinh trận, hấp thụ tinh khí sinh linh còn may mắn sống sót trên đảo của biển Tùng Vân bây giờ. Để duy trì an toàn trận pháp của Tùng Vân tiên thành.
Nói về mặt lý tính, lựa chọn này không có vấn đề. Suy cho cùng ở trước mặt trận hạo kiếp này, ngoại trừ thành Tùng Vân trước mắt còn có thể miễn cưỡng ngăn cản một lúc, tất cả hòn đảo còn lại đều là vận mệnh nháy mắt hóa thành tro bụi. Dùng tính mạng của những người đã định trước là tử vong cường hóa trận pháp, nói không chừng còn có thể mưu cầu một đường sinh cơ vì tu sĩ trong thành Tùng Vân.
Nhưng mà...
Bị thiên địa chi phách diệt sát và bị người mình của Vạn Tiên Minh tru sát dù sao cũng là hai chuyện khác nhau.
Cũng không phải ai cũng có thể làm ra chuyện lãnh khốc xem sinh mệnh đồng bào như không có gì này.
Cho nên sau khi lời của Hồng Hi tiên quân không ngừng truyền khắp, các tu sĩ Sách Trận đường vẫn trầm mặc chống đỡ, không có động tác.
Mà bản thân Hồng Hi cũng dường như không có dũng khí ra lệnh này lần nữa, vẻ mặt u ám nhìn quang tráo phòng hộ sắp tan tành, không lại hạ lệnh nữa.
“Ta lại giúp ngươi một tay.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên tinh quang, phân thân bay tới giữa không trung cao giọng quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bây giờ sống chết trước mắt, các ngươi cứ chấp hành mệnh lệnh là được! Mọi hậu quả đều do Hồng Hi đại nhân và ta một mình gánh chịu!”
Hồng Hi có chút kinh ngạc liếc nhìn Lý Phàm.
Mà các tu sĩ Sách Trận đường cũng đưa mắt nhìn nhau, cắn răng, cuối cùng cũng bị ép hạ quyết tâm.
Từng pháp ấn bay tới các tiết điểm của ‘Thiên Nguyên Hóa Sinh trận’, ánh sáng trên vòng phòng hộ đột nhiên đại thịnh.
Dường như thời gian bỗng rơi vào tĩnh tại, ngay sau đó giống như có tinh khí vô tận từ bốn phương tám hướng dâng trào mà đến. Quang tráo màu tím nháy mắt hệt như thực chất. Dễ dàng chặn lại va chạm của lưu hỏa màu đen.
Không còn chấn động dữ dội nữa mà là từng tiếng trầm đục không ngừng.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ nhưng trên mặt tu sĩ may mắn sống sót trong thành Tùng Vân lại không có bao nhiêu phấn chấn. Bởi vì đi đôi với việc ‘Thiên Nguyên Hóa Sinh trận’ đạt được tăng cường khổng lồ là tiếng kêu rên và chửi rủa liên tục không ngừng phía trên màn sáng. Còn mơ hồ có thể nhìn thấy tình cảnh đáng sợ nhân loại nháy mắt bị hút khô toàn bộ tinh khí, hóa thành xương khô.
Hệt như luyện ngục nhân gian, làm cho người ta khiếp sợ kinh hãi.
“Tuy có thể bảo vệ an toàn nhất thời nhưng lại không phải kế hoạch lâu dài. Liên hệ với tổng bộ đã bị gián đoạn toàn bộ, ở lại đây cũng chỉ là chờ chết thôi.”
“Ta muốn ra ngoài gặp thiên địa chi phách này một lần. Nơi này giao lại cho ngươi!” Hồng Hi tiên quân coi nhẹ cảnh tượng khủng bố đầy trời, truyền âm cho Lý Phàm nói.
Sau đó nhìn về địa điểm vẫn thạch màu đen rơi xuống phía xa, bước ra một bước.
Thân hình loé lên liên tục, qua giây lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hồng Hi tiên quân rời đi khiến cho chúng tu sĩ vốn đã bình tĩnh lần nữa trở nên hoảng loạn. May mà Bí sứ đại nhân còn ở đây, bởi vậy bọn họ còn có thể duy trì một chút yên lòng.
Lý Phàm thì mặt lạnh, cẩn thận theo dõi trung tâm biển Tùng Vân, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian dần trôi đi, sau khi ngăn cản được đợt màu đen lưu hỏa trước nhất, nguy cơ diệt thế dường như đã qua. Sóng biển Tùng Vân từ từ lắng lại, chỉ có chất mủ màu đen vẫn sền sệt bám vào trên quang tráo phòng hộ như dấu hiệu nói rằng kiếp nạn đã từng tồn tại.
Bình tĩnh khác thường này rất có mùi thổi mưa giông trước cơn bão.
Lý Phàm cũng phát hiện được một tia không ổn.
“Hắc Viêm không ở đó?” Cảm nhận được khí tức nhanh chóng trở về của Hồng Hi tiên quân, ánh mắt Lý Phàm đảo qua bầu trời, lại nhìn về phía biển sâu.
Dưới đáy biển như có tai hoạ khủng khiếp nào đó đang nổi lên.
Sóng!
Một bọt nước chợt hiện lên trên mặt biển. Theo sau là một cái xác cá như bị đun sôi, lật bụng nổi lên.
Sau đó, trong chốc lát, cả biển Tùng Vân như thể sôi trào.
Vô số bong bóng không ngừng cuồn cuộn kèm theo thi thể sinh vật trong biển đếm mãi không hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận