Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 530: Lại đi vào Nam Minh

“Ngươi hiểu ta mà, Chu đạo hữu!”
Lý Phàm đổi lại sắc mặt nghiêm túc trước đó, trở nên vô cùng hiền hòa.
“Nhóm tu sĩ hiện đại các ngươi biết chơi đấy, ta vẫn còn hơi lạc hậu.”
Hắn vỗ bả vai Chu Khắc Bảo, trên mặt lộ rõ chữ ca ngợi.
“Nếu các ngươi thật sự có thể tạo được thứ này, tất cả ân oán quá khứ xem như xóa bỏ!”
“Thậm chí sau này chúng ta có thể hợp tác thâm sâu hơn không phải là chuyện không có khả năng.”
“Bối cảnh các ngươi thâm hậu, Lý Phàm ta cũng không kém.”
Vẻ mặt Lý Phàm kiêu căng, hắn bày miếng mồi ngon trước mặt Chu Khắc Bảo.
Chu Khắc Bảo không thể không tin.
Dù sao có thể chuẩn bị được nhiều vật tư chiến lược trong thời gian ngắn như thế không phải chuyện tu sĩ tầm thường có thể làm được.
Thân là người có được quyền thế lợi ích, Chu Khắc Bảo biết rõ, ở Vạn Tiên Minh, bối cảnh, quan hệ đôi khi còn quan trọng hơn tu vi mạnh yếu.
“Đến đây, ngươi nói rõ cụ thể cho ta xem.” Lý Phàm lôi kéo Chu Khắc Bảo, hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với động phủ tiên thành di động này.
Mắt thấy lần đàm phán này thuận lợi như thế, Chu Khắc Bảo mừng rỡ.
Không dám chậm trễ, hắn lập tức chỉ vào hình vẽ trên không trung.
Hắn phóng đại từng chỗ, giải thích cặn kẽ.
Một lúc lâu lúc sau, Chu Khắc Bảo đã nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Rốt cuộc, Lý Phàm vừa lòng gật đầu.
“Nếu bị phát hiện, bên trên có thể trách tội hay không?” Sau khi im lặng một lát, Lý Phàm lại lên tiếng hỏi.
“Ha ha, Lý đạo hữu yên tâm, luật không cấm tức được phép. Vạn Tiên Minh chứa nhiều điều lệ, luật pháp, nhưng tới giờ vẫn chưa từng có quy định không cho phép tu sĩ mô phỏng cấu tạo tiên thành kiến tạo động phủ.” Chu Khắc Bảo luôn miệng đảm bảo.
“Chỉ cần đạo hữu khiêm tốn một chút, đừng khoe cho cả thiên hạ thấy. Làm gì có ai rảnh hơi đi gây chuyện với ngươi?”
“Đương nhiên, nếu thật sự bị người khác báo cáo, chuyện to không thể thành chuyện nhỏ, thì cùng lắm trực tiếp phá hủy là được. Đợi sau này im hơi lặng tiếng, chúng ta lại giúp đạo hữu xây lại một tòa.”
Trên mặt Chu Khắc Bảo tràn đầy vẻ đắc ý kiêu căng.
“Tốt lắm! Càng ngày ta càng thấy Chu đạo hữu ngươi và ta là người chung đường!” Lý Phàm khẽ cười.
Lý Phàm lấy ra một ngọc giản trống rỗng, nắm trong tay.
Sau chốc lát, hắn đưa cho Chu Khắc Bảo: “Đây là yêu cầu của ta với động phủ tiên thành. Sau khi về ngươi tính toán lại rồi nhanh chóng đưa cho ta một đơn báo giá.”
“Nếu không có vấn đề quá lớn, việc này cứ quyết định như vậy đi.”
“Đương nhiên, nếu các ngươi vẫn coi Lý Phàm ta là người dễ ức hiếp, vậy thì thật sự phải không chết không ngừng.” Vẻ hung tợn trong mắt Lý Phàm chợt lóe rồi mất.
“Lý đạo hữu yên tâm, chúng ta không dám!” Sắc mặt Chu Khắc Bảo vui mừng, tiếp nhận ngọc giản, vội vàng liếc mắt.
Sau đó hắn không kịp cáo từ đã vội vàng rời đi.
“Đúng là một đám sâu mọt…”
Nhìn thấy bóng dáng Chu Khắc Bảo đi xa, Lý Phàm hừ lạnh, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà liên quan gì đến ta?”
“Ta còn phải cảm ơn bọn họ chứ. Không có đám sâu mọt này, sao ta có thể kiếm lời ở nơi kỷ luật nghiêm minh như Vạn Tiên Minh chứ.”
Sau một trận cười mỉa, Lý Phàm nhẹ nhàng chỉ tay về phía trước.
Cảnh tượng động phủ tiên thành hơi thu nhỏ lại xuất hiện.
Rõ ràng là Lý Phàm phục chế hoàn mỹ dựa vào kiến thức vừa nãy và cảnh tượng chân thật bên trong Tùng Vân tiên thành.
“Một thành trì di động thuộc về chính mình.”
“Đây là thứ tốt. Hơn nữa lại còn tự tìm đến cửa.”
Hai mắt Lý Phàm híp lại, dựa theo suy nghĩ bản thân, không ngừng chú thích lại cảnh tượng tòa thành thu nhỏ.
Thời gian thấm thoát trôi.
Ba ngày sau, Chu Khắc Bảo mang theo đơn báo giá đã chuẩn bị xong đến.
“Một ngàn tám trăm sáu mươi ba vạn độ cống hiến…”
Lý Phàm trầm ngâm nói.
Dường như Chu Khắc Bảo sợ Lý Phàm chê đắt, hắn vội vàng giải thích: “Đây chỉ là tính toán chi phí phụ kiện đạo hữu cần và một số phí tổn nhân công.”
“Những tài nguyên cần để kiến tạo tiên thành, tất cả đều do chúng ta chi.”
“Vì muốn giải hóa với đạo hữu, lần này chúng ta đã dốc hết vốn liếng đó.”
Lý Phàm phản bác: “Đừng nói mấy câu như này với ta. Cả Vạn Tiên Minh hiện tại, người dám lấy tiên thành làm động phủ còn có ai ngoài Lý Phàm ta?”
“Ta không ra tay, tài nguyên của các ngươi chỉ chất đống, trở thành hàng tồn kho mà thôi.”
“Nhưng hiện tại lại có thể trực tiếp đổi thành độ cống hiến.”
Chu Khắc Bảo không dám phản bác, chỉ đành ngượng ngùng xưng đúng.
“Một ngàn tám trăm sáu mươi ba vạn, hơi đắt.”
“Như này xem, một ngàn năm trăm vạn.” Lý Phàm giở công phu sư tử ngoạm.
“Được thì chốt, không được thì coi như ta chưa từng đề cập đến chuyện này, coi như bỏ!”
Chu Khắc Bảo nghe vậy, biến sắc kịch liệt.
Sau khi sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn vẫn khẽ cắn môi đồng ý.
Sau đó hắn lấy ra một khế ước vàng óng, sửa đổi một chút, đưa tới.
Lý Phàm vừa tiếp nhận đã thấy, trên đó ngoại trừ khắc tên của Chu Khắc Bảo ra thì còn viết thêm tên của chín vị tu sĩ như Cẩu Tử Hảo, Cù Đại Long vân vân.
Hắn cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận không có gì sai sót, Lý Phàm ký tên của mình.
Khi hai luồng ánh kim lần lượt bay vụt vào trong cơ thể hai người, rốt cuộc Chu Khắc Bảo thở phào nhẹ nhóm.
Dựa theo ước định, Lý Phàm đầu tiên ứng trước năm trăm vạn độ cống hiến.
“Khi nào động phủ tiên thành hoàn thành?” Lý Phàm nhìn vẻ mặt vui mừng không kìm được của Chu Khắc Bảo, hắn lên tiếng hỏi.
“Ngày Tùng Vân tiên thành xây xong cũng là lúc động phủ tiên thành hoàn thiện.” Chu Khắc Bảo cam đoan.
“Nhanh như vậy?” Lần này đến lượt Lý Phàm hơi kinh ngạc.
Phải biết rằng, hắn phải tập kết toàn bộ tu sĩ trong biển Tùng Vân hiện nay, tăng ca làm thêm từ ngày dài đến đêm thâu mới miễn cưỡng đuổi kịp ngày Đệ Nhất Kinh Luân định ta.
Mà hiện tại cách ngày Tùng Vân tiên thành hoàn thiện còn lại chưa đầy hai tháng.
Trong thời gian ngắn như vậy, phải hoàn thành kiến thiết động phủ.
Mà nghe lời nói của Chu Khắc Bảo, có vẻ hắn vẫn đang thừa thời gian.
Hiệu suất của bọn họ cao hơn gấp nhiều lần tổ nghiệp dư của Lý Phàm.
Chu Khắc Bảo thấy vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy của Lý Phàm, trong lòng khá đắc ý, cười mà không nói gì.
“Tốt, đã như vậy, ta sẽ đợi đến ngày đó, song hỉ lâm môn.”
“Ngươi đi thôi!”
Lý Phàm lần thứ hai hạ lệnh tiễn khách.
Chu Khắc Bảo chắp tay, không nán lại.
Thời gian như thoi đưa, thời gian ngày nối ngày trôi qua.
Ngày càng sát đến ngày Tùng Vân tiên thành chính thức hoàn thiện.
Trên mặt tất cả tu sĩ bận rộn khó nán được vẻ mong chờ.
Bọn họ liều sống liều chết như thế, hi vọng chẳng lẽ không phải là trọng kiến thành Tùng Vân, đảo chủ Lý Phàm xét công phát thưởng, phân chia phong chức sao.
Mà Lý Phàm không quên uỷ thá của Đệ Nhất Kinh Luân, hoàn toàn dung nhập ‘Huyền Thiên Tỏa U trận’ vào trong căn cơ tiên thành.
Không khiến kẻ nào chú ý.
Tới gần đại để đặt móng tiên thành, Lý Phàm một mình ở trong mật thất, lòng chợt sinh cảm ứng.
Thì ra, Vẫn Tiên cảnh rất lâu chưa tiến vào, rốt cuộc có thể vào lần nữa.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng thiên tôn!”
Lý Phàm bố trí nghi thức, lần nữa tiến vào Vẫn Tiên cảnh.
Nội dung cốt truyện vẫn y nguyên lần trước, hắn và Hứa Khắc được Lục Nhai nhờ vả, đi đến yêu sơn Nam Minh.
“Tiểu Hắc, ngươi nói xem vì sao Lục Nhai sư huynh sẽ giao chuyện tình quan trọng như vậy cho ta?”
“Yêu sơn Nam Minh này không phải nơi tốt lành gì. Các sư huynh khác nói nơi đây tụ tập rất nhiều yêu thú đáng sợ.”
“Nếu như đổi thành một số sư huynh thực lực cao cường hơn, có lẽ thêm được mấy phần nắm chắc chứ?”
Hứa Khắc ngoẹo đầu, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ hoài nghi.
Lý Phàm không khách khí cào hắn một cái.
“Ngươi có thể im bớt được không? Đây là lần thứ mười ngươi hỏi vấn đề này trên đường đi rồi đấy.”
“Không hiểu nổi, sao ngươi không thẳng thừng đi hỏi Lục Nhai sư huynh của ngươi xem? Cứ làm phiền ta là sao?”
Hứa Khắc hơi tủi thân: “Ngươi nói điêu, đâu phải lần thứ mười, rõ ràng mới có chín lần.”
Hai người đang nói cười châm chọc, bỗng từ chân rời đằng xa truyền đến một tiếng rồng gào đinh tai.
Ngắt lời hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận