Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1152: Huyền Thiên khí khác loại

Chí bảo Tôn gia có tên gọi cụ thể là gì, tồn tại bằng hình thức nào, Ngô Ngưng Lộ đều không biết rõ.
Có điều, nếu căn cứ vào quá trình Tôn gia phát tài thì năng lực của món bảo vật này rất có thể là có liên quan đến thôi diễn và tiên tri!
Ước chừng khoảng một ngàn năm trước, Tôn gia vẫn chỉ là một tiểu gia tộc tu hành tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Người mạnh nhất trong tộc cũng chỉ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng vào một ngày nào đó, Tôn gia như thể đổi vận. Không những liên tiếp có nhiều vị đột phá lên cảnh giới Hóa Thần mà còn dưới cơ duyên trùng hợp, bọn họ còn cứu được một vị Hợp Đạo bị trọng thương.
Dưới sự che chở của đại tu sĩ Hợp Đạo này, từ đó Tôn gia nhất phi trùng thiên.
Tôn gia bất chợt phất lên, hiển nhiên thu hút không ít sự chú ý của các thế lực. Bên ngoài nhìn vào, có vẻ như Tôn gia thuần túy dựa vào vận khí.
Nhưng không phải ai cũng cho là như thế.
Nhất là thế lực đứng sau màn kịch ám toán vị tu sĩ Hợp Đạo đã được Tôn gia cứu kia.
Cũng chính là chủ mưu đứng sau sai khiến Ngô Ngưng Lộ không tiếc hy sinh nhan sắc, ẩn núp vào Tôn gia.
Trần gia là một trong những gia tộc lớn nhất trong châu Thiên Quyền. Thành viên gia tộc tinh thông luyện dược, đảm nhiệm rất nhiều chức vị quan trọng trong Đan đường thuộc Vạn Tiên Minh.
Lúc đó, vì thù cũ nên bọn họ âm mưu dồn tu sĩ Hợp Đạo kia vào chỗ chết. Nhưng kế hoạch vốn không có kẽ hở lại bị một tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ phá hoại!
Sau khi điều tra và loại trừ, Trần gia xác định không có người tiết lộ bí mật. Hơn nữa vào ngày xảy ra chuyện đó, vị tu sĩ Nguyên Anh của Tôn gia đột nhiên thông qua truyền tống trận đi qua mấy châu và chờ trên đường vị tu sĩ Hợp Đạo bị trọng thương bỏ chạy.
Giống như là bọn họ đã biết chuyện này sẽ phát sinh vậy!
Tất cả những điều đó đều không hợp với lẽ thường. Từ đó Trần gia liền theo dõi Tôn gia.
Dưới chế độ Tiên Minh, tuy thực lực hai nhà cách xa nhưng Trần gia cũng không dám trực tiếp giết người để cướp đoạt bảo vật. Nhất là vị Hợp Đạo trọng thương sau khi khỏi hẳn thì cũng mơ hồ hoài nghi thế lực ra tay với hắn chính là Trần gia.
Đã đến lúc Trần gia giải quyết hết mọi phiền toái và lấy lại tinh thần.
Tôn gia sớm đã móc nối quan hệ với đại nhân vật trong tổng bộ Tiên Minh, đồng thời dời từ châu bên ngoài đến châu Thiên Quyền. Hơn nữa, trong gia tộc cũng có một vị tu sĩ Hợp Đạo ra đời.
Tôn gia quật khởi quá nhanh, có quá nhiều trùng hợp trên con đường phát tài, càng khiến Trần gia tin chắc rằng Tôn gia nhất định đang cất giấu bảo vật không thể tưởng tượng được.
Nhưng Tôn gia làm việc hết sức cẩn thận. Kể từ sau khi vững căn cơ, bọn họ rất ít khi sử dụng món bảo vật đó.
Cho dù Trần gia luôn ngấp nghé món bảo vật đó nhưng căn bản không tìm được cơ hội ra tay thích hợp.
Thậm chí, người trong tộc cũng dần quên việc này.
Cho đến hơn năm mươi năm trước, Tôn gia lại một lần nữa trở nên nổi tiếng trong Vạn Tiên Minh, điều này đã khơi dậy những ký ức phủ đầy bụi của bọn họ.
Trên đường đi đến Hộ Pháp đường thuộc tổng bộ Tiên Minh, dù chỉ gặp thoáng qua nhưng gia chủ Tôn gia liền nhận ra thân phận gián điệp ẩn núp của Ngũ Lão hội.
Hắn trực tiếp làm khó dễ và đối đầu với đối phương.
Chuyện này tất nhiên kinh động đến cấp cao Tiên Minh, hạ lệnh bắt cả hai người bọn họ lại, sau khi điều tra một phen, Tiên Minh phát hiện điều mà gia chủ Tôn gia chỉ ra là sự thật!
Tên gián điệp Ngũ Lão hội kia mang theo ngọc bài cận pháp, phụng mệnh dùng “ác chú” tiến hành công kích Diễn Pháp Giác.
May là được gia chủ Tôn gia phát hiện kịp thời nên mới tránh khỏi tai họa!
Sau chuyện này, Tôn gia càng tiến thêm một bước, có thể phát triển thế lực ở Hộ Pháp đường.
Mà Trần gia lại lần nữa tập trung sự chú ý lên Tôn gia.
Trải qua cuộc điều tra đối với chuyện cũ, tên gián điệp Ngũ Lão hội kia vẫn luôn giấu giếm vô cùng tốt. Thậm chí ngay cả những bạn bè thân thiết bên cạnh hắn cũng chưa từng hoài nghi thân phận của hắn.
Nhưng một kẻ gián điệp ngụy trang hoàn hảo như vậy lại bị gia chủ Tôn gia liếc mắt một cái liền nhận ra ngay lập tức!
Tuy trong lúc tra hỏi sau khi xảy ra chuyện, gia chủ Tôn gia khăng khăng đây là trực giác của mình. Còn Vạn Tiên Minh trải qua điều tra tường tận và loại bỏ khả năng Ngũ Lão hội tự biên tự diễn. Chuyện xảy ra khiến không ít người khó có thể hiểu được.
Cuối cùng không thể không quy cho sự “may mắn” của Tôn gia.
Nhưng đối với mấy vị trưởng lão Trần gia có ấn tượng về chuyện năm đó, lập tức nhớ lại suy đoán lúc đó.
Sau đó, một âm mưu xoay quanh bảo vật của Tôn gia dần dần triển khai.
Trải qua hơn mười năm liên tục thử dò xét, Trần gia đã nắm giữ vài đầu mối trọng yếu.
Thứ nhất, món bảo vật này có lẽ không hoàn chỉnh, trong những năm này, Tôn gia vẫn âm thầm sưu tầm thứ gì đó.
Thứ hai, mỗi lần bảo vật thi triển năng lực, dường như đều phải tiến hành bổ sung thứ nào đó. Sau mỗi lần Tôn gia thể hiện điều kinh người thì gia chủ Tôn gia sẽ biến mất một thời gian ngắn một cách thần bí.
Thứ ba, bảo vật phát động, dường như muốn tiêu hao huyết mạch Tôn gia làm cái giá. Trong những năm này, mấy người con nối dòng của Tôn gia vô duyên vô cớ biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tuy nắm giữ không ít tin tức nhưng Trần gia vẫn chần chừ không dám xuống tay cướp đoạt bảo vật. Đương nhiên là bởi vì món bảo vật đó có năng lực “biết trước”.
Nếu không thành công, ngược lại còn để bản thân bại lộ. Nói không chừng bọn họ sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cơ may với món chí bảo này.
Cho đến gần đây, Trần gia vẫn luôn vất vả chờ chực cuối cùng cũng nghênh đón thời cơ đột phá tốt nhất.
Mật thám phát hiện tung tích gia chủ Tôn gia. Dường như bởi vì bổ sung cho bảo vật mà bị thương, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hắn phải dừng mọi việc đi ra ngoài và sớm quay lại gia trang trị thương.
Bảo vật đang trong thời kỳ nguội dần, gia chủ mạnh nhất Tôn gia bị trọng thương.
Đây quả thực là cơ hội tốt trời ban!
Cho nên, Trần gia mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện, ra lệnh liên lạc Ngô Ngưng Lộ phải luôn chú ý đến hành động của gia chủ Tôn gia.
“Không ngờ ân oán của hai nhà vẫn kéo dài đến gần ngàn năm.”
Sau khi biết được chân tướng, Lý Phàm không khỏi càng thêm hứng thú với món chí bảo của Tôn gia.
Không chỉ hắn, quả thật những biểu hiện của gia chủ Tôn gia so với hành động thường ngày của Lý Phàm có quá nhiều điểm tương đồng.
Lý Phàm thông qua Hoàn Chân thay đổi hết thảy, từ đó biết trước tất cả.
Chí bảo Tôn gia sẽ có năng lực gì?
Cũng không để Lý Phàm chờ chực quá lâu.
Hơn mười ngày sau, phân thần Lý Phàm cảm nhận được một khí tức Hợp Đạo có chút hỗn loạn quay về Tôn gia.
Rời khỏi thân thể của Ngô Ngưng Lộ và khóa vị trí của đối phương, Lý Phàm lặng lẽ lẻn đến bên người đối phương.
May mà gia chủ Tôn gia vô cùng cẩn thận nhưng những trận pháp cấm chế hắn bố trí, ở trước mặt Lý Phàm đều không có tác dụng gì.
Chúng không nhận thấy được chút nào về một đạo phân thần đang đi cùng hắn vào trong mật thất.
“Khụ khụ.”
Gia chủ Tôn gia Tôn Lộ Viễn vốn là tu sĩ Hợp Đạo nhưng lại ho ra máu tươi.
Tuy nhiên, hắn không quan tâm đến vết thương của mình mà lấy ra một vật có đôi mắt đau thương, cẩn thận đặt nó trở lại vị trí cũ.
Sau đó, hắn cắt một vết thương trên cổ tay, dùng tinh huyết tiến hành tế luyện.
Sau khi Lý Phàm thấy vật phẩm này, bản tôn và phân thân ở cách xa ngàn dặm của hắn đều đồng loạt kinh ngạc.
“Đây là…”
“Thiên Huyền Kính?”
Tôn Lộ Viễn dùng tinh huyết tưới lên vật phẩm trông có vẻ tương tự với Thiên Huyền Kính.
Tuy nhiên, trong những lần tiếp xúc trước đây, hào quang lực lượng đại diện Thiên Huyền Kính phần lớn là màu xanh lục.
Còn tiểu kính trong mật thất lúc này lại phát ra màu đen quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận